FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 65



Đây là cái giới tệ nhất, cũng là cái giới tốt nhất.

Bàn về mức độ mồm thối đánh nhau chửi người thì giới e-sport tuyệt đối có thể dùng ưu thế tuyệt đối đứng thứ nhất trong tất cả các giới.

Nội bộ trong giới e-sport đấu đá mắng chửi lẫn nhau dữ dội có tiếng, dù là chiến đội và tuyển thủ yêu thích, chỉ cần trạng thái không đúng hoặc là thua trận đấu cũng sẽ bị chửi không sót, làm rối loạn tâm trạng của tuyển thủ cũng rất có nghề, dùng thao tác sai lầm của tuyển thủ để đặt biệt danh cho họ, trước trận đấu cố ý spam lịch sử đen tối của tuyển thủ ở kênh live stream… Những việc này đều là hành động bình thường nhất.

Tuyển thủ có khả năng chống áp lực hơi kém bị chửi đến mức suy sụp tinh thần cũng là chuyện thường, giống như ROD vừa mới thua trận vậy.

Thời Lạc vẫn luôn cảm thấy những chuyện này chẳng đáng kể, nếu như cậu thua trận thật hoặc là thao tác có vấn đề, bị fan chửi cậu sẽ không nói gì cả, bản thân đuối lý hoặc là khi kỹ thuật của mình thật sự không bằng người khác, cậu tuyệt đối sẽ không đáp trả.

Nhưng nếu như rõ ràng không làm sai điều gì, lại liên tục bị gây sức ép thì cục tức này không thể nuốt trôi.

Luật bất biến trong giới là thắng thì khen thua thì bị cà khịa. Nếu mọi người đều đã đồng ý không khí văn hóa đặc thù này thì đừng có chơi tiêu chuẩn kép, khi tôi thua trận anh có thể chửi tôi, khi anh vu oan tôi tôi cũng có thể chửi ngược lại.

Chuyện trong giới thì làm theo quy tắc trong giới, mọi người đừng có giả vờ giả vịt làm thánh nhân, như vậy rất tốt.

“Đám anh hùng bàn phím này chẳng phải cả ngày bảo các chiến đội lớn đừng chơi cái trò câu fan sao? Hôm nay không chơi trò đó nữa, cứ chửi lẫn nhau đi.” Lão Kiều lướt weibo, rất hài lòng, “Dù sao tiền của tuyển thủ chúng ta kiếm được không phải do đám người đó cho, muốn chửi thì cứ chửi đi, còn có kẻ cố ý đến weibo chính thức của chúng ta nói không làm fan nữa. Hừ… giả làm fan cái gì chứ, không làm thì không làm, không có fan thì không cho thi giải thế giới hay gì? Hù dọa ai vậy?”

Vẻ mặt Puppy chẳng sao hết: “Ông đây vốn chẳng có bao nhiêu fan, muốn rời đi thì cứ đi đi.”

“Đừng tin đám người đó.” Thần Hỏa nhướng mày, đắc ý nói, “Hô hào ồn ào nhất đều là đám hater không não kia, sau khi đăng xong weibo, số fan của tôi còn tăng lên kìa.”

“Phải đó, nếu như bình thường bỗng nhiên ai đó đáp trả một câu, chắc chắn sẽ thành mục tiêu công kích, nhưng lần này không sợ nữa.” Ban đầu Chu Hỏa còn sợ bóng sợ gió, nhưng bây giờ thấy hiệu quả không tồi nên vô cùng hài lòng, “Các tuyển thủ cùng nhau đáp trả, đám hater đều ngơ người rồi, không biết nên đi chửi ai.”

Điện thoại Chu Hỏa không ngừng rung lên, liên tục có nhân viên quản lý của các chiến đội khác gửi tin nhắn cho anh, anh rất vui mừng: “Có mấy chiến đội đều đang gửi tin nhắn cảm ơn chúng ta, cảm ơn chúng ta đã đi đầu, cảm ơn chúng ta ra mặt quét sạch tập tục xấu trong giới, cũng đúng… vốn không nên để yên những tin đồn thất thiệt, tin vịt gây sự. Mỗi ngày các tuyển thủ đều vất vả như vậy, dựa vào đâu mà đội cái nồi này?”

“Nghĩ cẩn thận lại thì chuyện này quả thật nên để chúng ta làm trước.” Chu Hỏa cảm thán, “Không phải tôi tự khen mà bây giờ trong mười mấy đội ở khu vực này, tuy chiến đội chúng ta mới thành lập nhưng bàn về lý lịch tuyển thủ thì nói chúng ta cứng rắn nhất cũng chẳng sai lắm nhỉ? Tuyển thủ của chiến đội chúng ta không sợ bị chửi nhất, lúc này chúng ta cũng nên chống đỡ. Chuyện lần này làm rất tốt, kế đó chúng ta sẽ dẫn dắt đề tài, chúng ta có lý lẽ, có thể qua chuyện này một cách suôn sẻ.”

“Đương nhiên có thể.” Lão Kiều lắc lắc điện thoại trong tay, cười nói, “Tin tức mới nhất, NSN cũng đăng weibo. Bọn họ đăng hết thời gian và nội dung huấn luyện một tháng gần đây của ROD, hệ thống tài khoản của tuyển thủ đều có lịch sử, rốt cuộc là lười biếng yêu đương hay là đang cố gắng thử thách, người có não sẽ nhìn rõ thôi.”

Thần Hỏa cũng đang lướt weibo, hâm mộ nói: “ROD cũng tự đăng weibo rồi, thừa nhận thi đấu sai lầm, đã kiểm điểm, nhưng vẫn nói cậu ta với bạn gái rất tốt, sẽ không chia tay.”

Lão Kiều thổn thức: “Cậu ta cũng nên điều chỉnh tâm trạng cho tốt, được đấy, chịu được là tốt rồi.”

Chu Hỏa đi dạo diễn đàn, nhìn đám hater tức đến mức giậm chân nhưng không biết làm sao thì lòng tràn đầy sảng khoái, cảm thán: “Có sao nói vậy nhé, tôi quản lý đám tuyển thủ các cậu mẹ nó áp lực thật lớn, nhưng có một chỗ tốt là các thành viên đều có tố chất tâm lý tốt, hại người mình hại rất ác, hại người ngoài thì còn ác hơn, làm quản lý cho các cậu sướng thật.”

Nói đến “hại người mình hại rất ác”, Thần Hỏa lập tức di chuyển sự chú ý, cậu ta tức giận trừng Dư Thúy, hừ hừ ngồi qua bên cạnh tiếp tục lướt weibo.

Dư Thúy đã từng thống nhất hater của giới e-sport nên bình tĩnh nhất, có đáp trả lại hay không theo hắn đều không khác gì mấy, niềm vui lớn nhất xuyên suốt chuyện này chính là Dư Thúy có thể quan sát cơn tức giận của tiểu Thời thần. Dư Thúy rõ ràng cảm nhận được, từ sau khi Thời Lạc về lại Free, cậu đã dần dần có xu thế lớn về lại, tính tình càng ngày càng giống lúc hai người mới quen biết nhau.

Khi có ý nghĩ xấu cũng giống, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, không chịu một chút thua thiệt nào càng giống.

Năm ấy, Bạo Táo Thư miệng không sạch sẽ, Thời Lạc có thể đè Bạo Táo Thư lên trên bồn rửa tay trong quán lẩu đánh đến mức không bò dậy được. Bây giờ sao có thể nhịn cho đám hater bôi đen mà không có bằng chứng?

Nhưng mà vẫn có hơi thay đổi.

Thời thần bây giờ thân là tuyển thủ chuyên nghiệp chín chắn, sẽ không cùng với người khác đụng vào đường dây cao thế của nghề nghiệp ở trong nhà vệ sinh của quán lẩu nữa, offline đổi thành online, nhưng lực sát thương không hề thua năm ấy.

Thời Lạc đang ngồi xổm trên ghế sô pha nhắn tin cãi nhau với đám anti quấy rối còn sót lại, vẻ mặt chăm chú, không để ý đến những người khác đang nói chuyện trong phòng huấn luyện.

Những người khác xả giận đủ rồi, thấy vẻ mặt Dư Thúy chăm chú không nhúc nhích nên nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy Thời Lạc nghiêm túc giống như thi đại học, đang cãi nhau dữ dội với người khác.

“Đau lòng cho người cãi nhau với cậu ấy.” Puppy uống một ngụm trà, lắc đầu, “Thật sự muốn hảo tâm nói cho đám anh hùng bàn phím đó một tiếng, ngoại trừ Quý Nham Hàn làm ăn không suôn sẻ ra thì mấy người từng ở FS như chúng ta lớn đến chừng này rồi chưa từng chịu thiệt của ai bao giờ, bàn về chửi người chúng ta đều không sợ, đặc biệt là tiểu Thời Thần của chúng ta! Bản thân cậu ấy đã là thánh cào phím rồi!”

Lão Kiều cũng thổn thức theo: “Nếu như trước đây ROD cũng gặp phải ông chủ chó chết như Quý Nham Hàn thì bây giờ cũng không đến mức không chống đỡ nổi.”

Thần Hỏa cũng cảm thán: “Nói đến Quý Nham Hàn thì tôi cũng muốn nói, vì sao còn có nhiều tên cảm thấy chúng ta sẽ sợ nhỉ? Trình độ cỡ này ư?”

Thần Hỏa bưng nước trà lên uống một ngụm, lắc đầu: “Đám anh hùng bàn phím này tệ quá, năm đó khi chuyển nhượng châu Âu mới là nước sôi lửa bỏng, thật sự là khiến tôi tức muốn trào máu, bây giờ thì là cái thá gì!”

“Dư thần của cậu đứng ngoài cuộc còn sớm hơn.” Puppy nhìn Dư Thúy nửa chua xót nói, “Cậu ta thậm chí không thèm lãng phí thời gian xem người khác chửi mình cái gì, trong mắt cậu ta là gì? Là nhóc Thời đang gây chuyện! Tôi thậm chí nghi ngờ đám người này đến tạo cơ hội cho Dư Thúy, để cậu ta có thể nhớ lại chuyện trước đây với Thời Lạc, củng cố tình cảm!”

Dư Thúy mỉm cười, hắn quả thật lười xem.

Đã từng đến 18 tầng địa ngục rồi, bây giờ còn có thể sợ mấy tiếng kêu gào của ma quỷ sao?

Vẫn là Thời Lạc còn chưa hết tính trẻ con, mạnh mẽ chửi nhau với người khác hấp dẫn Dư Thúy hơn.

Bình thường lúc này lão Kiều sẽ phục bàn nội dung thi đấu hôm nay cùng với bốn người họ, nhưng hôm nay gặp chuyện này, mọi người cũng không có tâm trạng. Thời gian không còn sớm nữa, lão Kiều bảo mọi người nghỉ ngơi, ai muốn làm gì thì làm.

Lão Kiều chậm chạp dọn dẹp đồ đạc của mình, quay về phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa giặt quần áo, Thần Hỏa vui vẻ vì không cần phục bàn, tự mình lên acc clone xếp đơn giải trí, Puppy thì lại đi tăng điểm cho acc chính của mình.

Trên ghế sô pha ở một góc phòng huấn luyện, Thời Lạc đang nhai kẹo cao su, vẫn chuyên tâm cào phím.

Thần Hỏa và Puppy đều đang chăm chú chơi game, sẽ không để ý đến đây, Dư Thúy cực kỳ tôn trọng suy nghĩ hẹn hò bí mật của bạn trai nhỏ, sau khi xác định sẽ không bị phát hiện mới ngồi bên cạnh Thời Lạc.

Dư Thúy thấp giọng hỏi: “Còn đang chửi sao?”

Thời Lạc hơi nhúc nhích, cậu quay đầu nhìn Dư Thúy, nháy mắt có hơi mất tự nhiên.

So sánh với sự lạnh nhạt của Dư Thúy, Thời Lạc rõ ràng thuộc kiểu có thù tất báo, trên màn hình điện thoại của cậu là giao diện tin nhắn riêng của weibo, trên màn hình đều là lời lẽ thô tục.

Chửi người khác rất sướng, nhưng để bạn trai mình thấy mình chửi khó nghe như vậy thì không hay lắm. Thời Lạc theo bản năng nhích vào trong sô pha, che màn hình điện thoại của mình lại, giống như lúc đi học bị người yêu thấy mình làm chuyện xấu làm ảnh hưởng đến hình tượng mình trong cảm nhận của người ấy vậy, gượng gạo giấu diếm nói: “Không, em chỉ xem người khác chửi em thế nào…”

Dư Thúy cười khẽ một tiếng khó nghe thấy, “Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều có thị lực 5.3, xem thường ai thế?”

Thời Lạc nghiến răng, nghe đồn, người có thị lực tốt nhất trong các tuyển thủ chuyên nghiệp trong nước hiện nay chính là Whisper, đặc biệt là thị lực động thái, vừa rồi chỉ nhoáng một cái, hiển nhiên Dư Thúy đã nhìn thấy rõ ràng.

Màn hình đều là từ chửi thề, còn là do bên mình gửi đi, phủ nhận cũng không được.

Thời Lạc có hơi lúng túng, cậu lại dựa vào trong, thấp giọng nói qua loa: “Chỉ là vừa rồi em có hơi tức, em không…”

“Biết gửi id không?” Dư Thúy ngồi yên, cầm điện thoại lên, cúi đầu dặn dò, “Gửi mấy id em không chửi lại được cho anh, để anh.”

Thời Lạc: “…”

Cậu quay đầu nhìn Dư Thúy.

Vừa rồi tóc Dư Thúy để khô tự nhiên xong cũng không chỉnh sửa lại, có hơi rối phủ lên vai, cái khăn mới nãy cậu đưa cho hắn không biết bị để ở chỗ nào, áo khoác đồng phục mà hắn khoác trên vai bị tóc làm ướt một mảng, hắn cũng không để ý, phần vai áo khoác bị ướt nên kéo cổ áo ra sau, áo khoác bây giờ chẳng khác gì treo hờ ở trên người hắn.

Lúc này, hắn dựa vào sô pha, một chân duỗi ra, chân còn lại thì hơi cong lên, nhìn từ góc độ của Thời Lạc, trên người hắn có một sự vô lại không giấu được.

Lúc yêu đương, dễ khiến bản thân thần thánh hóa đối phương, mình nghĩ Dư Thúy quá hoàn mỹ rồi, khi hai người còn chưa bên nhau, chuyện giống như lừa mình đi thi đại học, ăn hiếp Thần Hỏa cà khịa Puppy Dư Thúy cũng làm không ít, sao hắn lại không biết chửi lộn chứ?

Chiến đội này làm gì có người tốt?

Dù gì Dư Thúy cũng muốn chửi lộn nên Thời Lạc không cần giấu nữa, cậu đưa mấy cái id mình chửi không lại cho hắn, hai người ngồi trên ghế sô pha chuyên tâm chửi lộn.

Dư Thúy còn mỉm cười hỏi Thời Lạc: “Thời thần, vốn từ vựng đủ không?”

Thời Lạc ngồi trên sô pha nhỏ giọng nói: “Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều từng bị đám đó hỏi thăm tổ tông, xem thường ai thế?”

Dư Thúy bật cười.

Bạn trai ngầu như vậy đang ngồi bên cạnh, Thời Lạc chửi lộn không còn chăm chỉ nữa, mỗi khi ở cùng với Dư Thúy, Thời Lạc đều không nhịn được mà làm mấy động tác nhỏ, thỉnh thoảng cậu nhìn sang Dư Thúy, lại nói nhỏ: “Anh… chửi được không?”

“Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay đều là trình độ máy tính.” Dư Thúy gõ chữ vô cùng nhanh, “Xem thường ai thế?”

Thời Lạc thở vào một hơi, âm thầm cảm thán trong lòng, dù là nhìn từ chức nghiệp hay là sở thích thì mình với Dư Thúy đều là một đôi trời đất tạo nên.

Lực sát thương đám hater cấp bậc chuyên nghiệp đương nhiên là vô địch, hai người ở sô pha ngang nhiên chửi người âm thầm chim chuột, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã chửi mười mấy người trước đó chửi Thời Lạc tức gần chết nghẹn họng không nói được, Dư Thúy hoạt động cái cổ, “… Đám này yếu như vậy, gà quá.”

Thời Lạc nghiêng mắt nhìn Dư Thúy, trong lòng lại ngứa ngáy.

Sau khi kết thúc trận đấu với NSN, đầu tiên thì Thời Lạc bị Dư Thúy hôn, sau đó lại bị Dư Thúy viết mấy lời tâm tình trong lòng bàn tay, bị tra nam trêu đến mức tiến thoái lưỡng nan, cứ muốn trêu lại.

Thời Lạc nhìn lướt qua hai đồng đội còn lại trong phòng huấn luyện, thấy Thần Hỏa với Puppy đều tập trung chơi, gan cũng lớn hơn một chút.

Cậu hít sâu một hơi, thoát khỏi giao diện weibo, ở ngay trước mặt Dư Thúy, mở app phiên dịch tải về lúc cậu thi đấu ở Hàn Quốc trước đây.

Dư Thúy nhìn hành động của Thời Lạc, mới đầu còn không hiểu lắm.

Chờ Thời Lạc cài đặt app phiên dịch thành tiếng Đức, sau đó cũng đổi cách thức nhập của điện thoại mình sang tiếng Đức, Dư Thúy lập tức biết Thời lạc muốn làm gì.

Dư tra nam dù bị mang theo điều tiếng xấu suýt nữa rơi vào trong vòng xoáy dư luận cũng sẽ bình tĩnh ôn hòa, không bị lay động, nhưng lúc này nhìn thấy app phiên dịch trên điện thoại Thời Lạc, cái tai trăm năm hiếm thấy đỏ lên.

Dư Thúy mất tự nhiên hắng giọng: “Em chắc là mình nhớ được sao?”

Mặt Thời Lạc đã đỏ lên từ lâu.

Cậu cũng thấp giọng nói: “Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều có cái đầu có thể nhớ được tiêu hao tài nguyên của hai bên trong từng ván game chính xác đến hàng đơn vị, xem thường ai thế?”

Dư Thúy mỉm cười, sờ cổ, dựa vào ghế sô pha nhìn màn hình điện thoại Thời Lạc.

Hắn nhìn Thời Lạc gõ chữ, nhìn cậu không để sót chữ nào, gõ ra hết tất cả các chữ tiếng Đức mà mình viết trong lòng bàn tay Thời Lạc lúc trên xe.

Thời Lạc gõ hết chữ cái ra, đều là tiếng Đức, rõ ràng là cậu không nhìn ra được có nghĩa gì nhưng mặt lại đỏ bừng.

Cậu còn đang cố gắng muốn chọc Dư Thúy, chưa có ấn nút phiên dịch, nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu mất tự nhiên nói: “Anh, anh… có sợ em phiên dịch ra không?”

Cậu nhìn Dư Thúy, vắt hết óc nên dùng cái gì để ép hắn, bắt hắn xin mình đừng phiên dịch.

“Đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, đều hào phóng không cần mặt mũi, xem thường ai thế?”

Gừng càng già càng cay, tuy tai hắn cũng đỏ rồi nhưng tay lại đè xuống nút phiên dịch trên màn hình điện thoại Thời Lạc.

Sau một giây hơi ngừng lại, lời tâm tình bí mật có vô số từ ngữ lộ liễu khó tả hiển thị khắp màn hình điện thoại cậu.

Thời Lạc giật mình, một giây sau, tay trái cậu úp điện thoại xuống sô pha, tay phải che trên mặt mình, cả gương mặt đỏ đến mức bốc hơi.

Dư Thúy dựa ghế sô pha nhịn cười, giọng nói khe khẽ không nghe thấy được: “Nhóc con…”