FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 68



Những người còn lại trong phòng huấn luyện đều giật mình, lập tức ồn ào, các fan trong kênh live stream của Thời Lạc cũng đã mấy năm chưa nhìn thấy trị liệu của Thời Lạc rồi, spam đạn mạc như điên.

[Khóc, tui cứ tưởng rằng cả đời này nhóc Thời sẽ không lên acc trị liệu này nữa.]

[AAAAAAAAAAAA Evil, thằng nhóc này sao cưng lại ga lăng như vậy chứ? Không ai yêu cầu cùng chức nghiệp mà, cưng dùng acc đột kích của cưng chơi đi! Trị liệu cưng không chơi lại Dư tra nam đâu!]

[Đừng khuyên, vô dụng, nhóc Thời vừa gặp Whisper thì thế này rồi…]

[T_T lúc tôi còn sống, hai acc này thế mà còn có thể xuất hiện cùng nhau.]

[Vừa từ weibo mò sang đây, mở màn hình thì bùng nổ rồi, bây giờ là tình huống gì vậy? Xin hỏi, cái gì gọi là đánh thay phiên? Có ý gì?]

[Các fan lần đầu đến kênh live stream làm phiền nhấn theo dõi, các fan lần đầu đến kênh live stream làm phiền nhấn theo dõi…]

[Bọn họ đang chơi 1 vs 1, có đánh cược, vừa rồi nghe huấn luyện viên của bọn họ nói người nào thua thì phải làm một việc.]

[Tình huống bây giờ là Thời thần vừa thắng Puppy xong, thắng một bữa ăn khuya cho cả chiến đội, người thắng sẽ chọn đối thủ kế tiếp, Thời thần chọn Whisper là người tiếp theo.]

[Tôi nghi ngờ là Thời thần đang nhường, với lại đã có chứng cứ.]

[Được rồi, mị tuyên bố Whisper có thể suy nghĩ bảo nhóc Thời làm cái gì rồi.]

Puppy vừa mới thua Thời Lạc vô cùng bất mãn, chua xót nói, “Đánh với tôi thì thao tác của cấp bậc vòng chung kết, tôi cũng không mong cậu làm thế với Dư Thúy, nhưng ít nhất cậu cũng dùng acc chính của mình đi chứ, cậu dùng acc trị liệu tặng mạng…”

Thần Hỏa hóng hớt cả quá trình, chậc chậc bình luận: “Huấn luyện viên, cái người này hoàn toàn không muốn thắng.”

Dư Thúy cũng ngẩn người, hắn đẩy bàn nghiêng đầu nhìn về phía Thời Lạc, mỉm cười: “Dùng acc đột kích, không sao, tôi thử xem.”

“Không.” Thời Lạc từ chối rất dứt khoát, “Tôi chơi trị liệu.”

Dư Thúy không nhấn nút chuẩn bị, ngón tay thon dài đặt hờ lên trên bàn phím, hắn nghĩ một lát nói: “Vậy cậu nói trước đi, nếu như cậu thắng cậu muốn gì?”

Ánh mắt Thời Lạc sáng lên, cậu đang đeo tai nghe kiểu lớn, người khác không nhìn thấy tai cậu, nhưng Dư Thúy rõ ràng trông thấy cổ Thời Lạc có hơi đỏ lên.

Chuyện Thời Lạc đặt cược trong lòng hắn đã biết được mấy phần rồi, hắn thấy Thời Lạc vội cầm điện thoại, mở khóa màn hình, nhanh chóng ấn mấy chữ, ngay sau đó điện thoại của hắn rung lên.

Dư Thúy cầm điện thoại nhìn thử.

Thần Hỏa không hài lòng nói: “Hai người các cậu lén lén lút lút làm gì thế? Cược cái gì? Sao còn phải nói nhỏ vậy?”

Dư Thúy nhìn tin nhắn Thời Lạc gửi cho mình xong đặt điện thoại lên bàn lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Có liên quan đến tiền, cậu còn muốn hỏi không? Hỏi nữa thì kênh live stream của chúng ta đều bị block đó.”

Nền tảng live stream mấy năm gần đây quản lý rất nghiêm, kiểm soát nghiêm ngặt nội dung live stream, nếu như Thời Lạc và Dư Thúy đặt cược tiền thật, tuy là người trong đội lén chơi, nhưng nếu như nói thẳng ra thật thì nhẹ là bị khóa một tháng. Thần Hỏa cũng không muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho công ty live stream, vội nói: “Đừng, đừng, đừng nói. Tôi không hỏi nữa, mấy cậu chơi đi.”

Chu Hỏa đang vui vẻ xem náo nhiệt ở bên cạnh, quản lý của NSN nghiêm khắc, chưa từng để đội viên chơi đùa. Anh kiến thức hạn hẹp, đây là lần đầu tiên thấy người ta chơi như thế, anh vừa có thêm kiến thức về quán net chui, có hơi phấn khích, nghe thế thì hơi nghiêm túc nói, “Đừng nói thẳng ra là được, hai người các cậu quyết riêng với nhau được rồi. Evil nói xong rồi à? Dư Thúy thì sao? Nếu như cậu thắng cậu muốn Thời Lạc làm gì?”

Dư Thúy khẽ gõ màn hình điện thoại của mình, nói dứt khoát: “Cược giống Thời thần, cậu ấy làm ngược lại với tôi là được.”

Đằng sau hai màn hình, ngón tay Thời Lạc xòe ra, ánh mắt hai người xuyên qua màn hình giao nhau, trong mắt Dư Thúy có ý cười, xác nhận lại lần nữa: “Cược thế này… cậu xác định vẫn muốn chơi trị liệu sao?”

Lão Kiều nhạy cảm với tiền nhất, nghe ý của Dư Thúy cảm thấy hai người cược số tiền không nhỏ, không nhịn được nói: “Đừng chơi lớn quá đó, vừa vừa là được rồi.”

Vết đỏ trên cổ Thời Lạc đã kéo dài đến phía dưới cổ áo thun mỏng manh rồi, Thời Lạc sửa sang lại sợi dây chuột, trên mặt vẫn lạnh lùng, không có một câu nói nhảm: “Ấn bắt đầu.”

Dư Thúy mỉm cười: “Cảm ơn trước.”

Hắn ấn bắt đầu game, trong lúc chờ đếm ngược thời gian, hắn cầm điện thoại lên, lại nhìn tin nhắn Thời Lạc gửi lúc nãy.

[Evil]: Nếu thua thì giúp bản thiếu gia thủ dâm.

[Evil]: Căn cứ không tiện… cách khác cũng được.

[Evil]: Phục vụ phải tốt.

Dư Thúy nhanh chóng trả lời lại: Phục vụ phải tốt, hãy nhớ kỹ.

Bên kia Thời Lạc cũng nhìn tin nhắn, khụ một tiếng.

Kết thúc đếm ngược thời gian, nụ cười trên mặt của Dư Thúy cũng dần tan đi, lập tức buff cho mình, thêm đầy trạng thái, vội vã tiến về căn cứ bên kia của Thời Lạc.

Chu Hỏa đứng đằng sau máy tính của lão Kiều nhìn chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Sao tôi cảm thấy hai trị liệu này đánh nhau còn nguy hiểm với kích thích hơn vừa rồi nhỉ?”

“Trị liệu bình thường không đáng xem, nhưng hai người này thì khác biệt. Nếu nói đánh hay thì ván này đánh hay hơn vừa rồi.” Lão Kiều thấp giọng nói, “Ván trước, Puppy là bắn tỉa, có thể chiến đấu ở tầm xa, giai đoạn đầu thật ra là cậu ta đang đơn phương đấu với bia di động, không thú vị. Ván này hay, hai người bọn họ chỉ cần đối đầu thì chắc chắn là đánh cận chiến, kích thích… Dư Thúy bắt đầu rồi.”

Đều không có vũ khí tầm xa, Dư Thúy cũng không sợ lộ vị trí để bị bắn lén. Bắt đầu trận đấu, sau khi thêm hết tất cả trạng thái cho mình thì trực tiếp xông về phía Thời Lạc.

Thời Lạc cũng đã buff, thêm trạng thái cho mình xong. Cậu tự biết trình độ sử dụng bản đồ của mình không bằng Dư Thúy, không mạo hiểm tiến lên mà chọn một boong-ke lùm cây cậu quen thuộc nhất, trốn đằng sau một cái cây lớn chờ đánh úp Dư Thúy từ đằng sau.

Dư Thúy từ xa nhìn thấy Thời Lạc chui vào lùm cây liền biết cậu đang nghĩ gì, đây là người mà trước đây Dư Thúy tự dạy dỗ, từng hành động không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Nếu như trong trận đấu bình thường, một trị liệu của đối phương trốn vào trong lùm cây, mặc kệ đối thủ có dao găm hay không, Dư Thúy đương nhiên không chút nghĩ ngợi cũng chui vào theo, cho đến bây giờ vẫn chưa có trị liệu nào có thể tự mình sống sót từ trong tay của hắn, cho dù có ưu thế che chắn ở giai đoạn đầu.

Nhưng hôm nay Dư Thúy lại chơi vô cùng cẩn trọng, hắn không tiến thẳng vào lùm cây mà cầm con dao găm chờ trong rừng rậm trên bãi đất cao ở lùm cây, lựa chọn chậm rãi phán đoán vị trí của Thời Lạc trong lùm cây, chuẩn bị ám sát chính xác.

Dư Thúy chơi không chút sơ hở, không cho Thời Lạc bất cứ khả năng trở mình nào.

“Hai người này cược bao nhiêu tiền vậy, chơi cẩn thận như thế.” Thần Hỏa căng thẳng nhìn màn hình, thầm thì, “Dư Thúy chơi nghiêm túc quá rồi đó.”

“Có trận nào cậu ta không nghiêm túc sao?” Puppy ngồi dựa vào ghế, nheo mắt nhìn hai người quần nhau, “Có đôi khi tôi nghi ngờ Dư Thúy là một cái máy… Khi trạng thái tốt không có sai lầm, khi trạng thái không tốt cũng không có sai lầm, xuân hạ thu đông, dù cho gặp phải trường hợp nào đều là máy móc không có cảm xúc.”

Thần Hỏa bĩu môi: “Trận đánh với FS trước đây, tôi cũng sai sót mấy lần, Dư thần người ta cả trận đấu không hề có sai sót, giết phải gọi là chuẩn.”

Trong game, Dư Thúy khẽ di chuyển con lăn chuột.

Phím tắt của các tuyển thủ đều khác nhau và cũng có liên quan đến chức nghiệp của tuyển thủ. Ví dụ như phím lăn chuột của Puppy là nút điều chỉnh độ phóng đại của ống ngắm sau khi mở kính, tùy theo độ trượt của con lăn chuột để phóng to hoặc thu nhỏ phạm vi kính.

Phím lăn chuột của Thời Lạc và Thần Hỏa là phím bắn, ấn con lăn chuột nhanh hơn ấn bàn phím, như thế thì bọn họ có thể liên tục bắn được nhiều đạn nhất trong giới hạn CD*. (*thời gian hồi chiêu)

Trong tất cả mọi người thì lăn chuột của Dư Thúy là phím tắt đặc biệt nhất, hắn cài lăn chuột thành phím tắt âm thanh.

Đẩy lên trên là tăng âm lượng, trượt xuống dưới lại giảm âm lượng.

Chuyện này có liên quan đến cách đánh thường ngày của Dư Thúy, hắn thường xuyên làm mồi nhử đi khắp nơi thu hút tuyển thủ hàng trên của kẻ địch, khi chủ động tiếp cận, Dư thúy cần phải phán đoán được vị trí của đối phương, lúc này nếu như đối phương đang án binh bất động thì không dễ nhận ra được.

Vào lúc này, phím tắt âm lượng của hắn cực kỳ quan trọng.

Dư Thúy đẩy lăn chuột gần như đến tận cùng, sau đó bình tĩnh chờ đợi.

Trong game FOG, hệ thống âm thanh mô phỏng làm vô cùng tốt, người chơi chỉ cần có động tác dù chỉ là tiếng ma sát của vải vóc thì chắc chắn sẽ phát ra âm thanh, chỉ cần thính lực của Dư Thúy đủ tốt, hắn có thể nắm bắt được.

Dư Thúy đẩy lăn chuột lên đến tận cùng, một lát sau quả nhiên nghe thấy âm thanh trị liệu sượt qua cây cối vô cùng nhỏ trong lùm cây.

Âm thanh kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Dư Thúy dường như đã xác định được vị trí của Thời Lạc, đề phòng tai nghe đột nhiên to tiếng, hắn lăn con chuột giảm âm lượng lại, cùng lúc đó hắn trực tiếp xông về hướng của Thời Lạc, trở tay dao găm xoẹt qua lùm cây che chắn của Thời Lạc, giơ tay chém xuống, còn chưa nhìn rõ Thời Lạc trong lùm cây rậm rạp, máu đã tung tóe rồi.

Thần Hỏa ở bên cạnh thở dài: “Nghe âm thanh đoán được vị trí đỉnh quá.”

Cậu ta còn chưa dứt lời, trong rừng cây che chắn đã lóe lên một ánh sáng trắng, Thời Lạc đỡ được chiêu này của Dư Thúy, cũng chém một dao đến.

Vị trí của Thời Lạc vô cùng xảo quyệt, Thần Hỏa theo bản năng đến gần màn hình nhìn một chút.

Thời Lạc phản kích rất nhanh, nhưng Dư Thúy vẫn né được.

Dư Thúy dùng cánh tay đỡ lại, bản thân nhanh chóng né về sau, hoàn mỹ tránh được chỗ hiểm, chỉ bị Thời Lạc chém một đường trên cánh tay.

So với vết thương ở vai trái kéo đến ngực trái mà Dư Thúy chém trên người Thời Lạc thì vết thương ở cánh tay Dư Thúy chẳng đáng kể.

Chưa đến hai giây giao chiến, buff sơ cấp trên người cả hai đều cùng bị vỡ, Thời Lạc mất 60% máu, Dư Thúy mất 10% máu.

“Thời Lạc toang rồi.” Thần Hỏa lắc đầu, “Nếu không có cái buff kia thì một dao vừa rồi đã mất mạng luôn, tiếp theo không có thời gian buff nữa, chỉ có thể cố gắng chống cự.”

Trong game, Thời Lạc thật sự không còn thời gian buff cho mình nữa, nói như vậy cũng không đúng, thật ra cậu không còn bất cứ thời gian nào nữa, Dư Thúy ép quá gần, lúc này Thời Lạc xoay người chạy thì sẽ để lộ phần lưng cho Dư Thúy, như vậy càng chết hơn. Trốn cũng không trốn được, chỉ có thể liều mạng.

Nhìn từ góc độ của Dư Thúy, Thời Lạc khắp người đều là máu không cần mạng nữa lại nhào đến, buff sơ cấp đã vỡ rồi, Dư Thúy dùng cánh tay trái bị thương đỡ đòn, hy sinh 10% máu để trả giá, một dao đâm vào bụng trái của Thời Lạc.

Lượng máu của Thời Lạc nháy mắt rơi xuống, còn lại 5%.

Dư Thúy còn 80%.

Tuy Thời Lạc đã lập tức vội vàng lùi về sau nới rộng khoảng cách, nhưng chênh lệch lượng máu quá lớn, đã không còn hi vọng rồi.

Dư Thúy chỉ cần cho Thời Lạc thêm một dao thì ván này kết thúc.

Trong game, Thời Lạc vẫn không từ bỏ hi vọng, lăn người trốn sau gốc cây to, Dư Thúy không cho cậu thời gian để thở, xông thẳng đến.

Dư Thúy vòng ra đằng sau thân cây, áp sát đến trước mặt Thời Lạc, không có một động tác dư thừa, không để lộ sơ hở của mình, không cho Thời Lạc không gian chống đỡ, toàn bộ quá trình đều là thao tác cấp bậc máy móc, chuẩn bị một dao kết liễu Thời Lạc.

Lão Kiều vừa quan sát Dư Thúy vừa giới thiệu với Chu Hỏa: “Nhìn thấy Dư Thúy chơi dao găm anh mới biết làm thế nào để đối phó với trận chiến vũ khí lạnh áp sát trong môi trường cực hạn, đây chính là cấp bậc sách giáo khoa, nếu anh để máy tính đến thao tác thì cũng sẽ là trình tự này, trực tiếp… Hở?!”

Trong game, Dư Thúy vòng qua gốc cây, chuẩn bị một dao kết liễu Thời Lạc.

Hoàn toàn không ngờ rằng, sau gốc cây, Thời Lạc vẫn không từ bỏ, cậu núp ở đằng sau, đang dựa vào thân cây tận dụng tất cả thời gian có thể tiêm thêm máu cho mình.

Dựa vào tốc độ thao tác của Dư Thúy, Thời Lạc không thể nào đủ thời gian tiêm máu thành công.

Nhưng cậu vẫn theo bản năng đang tự cứu.

Hai năm trước, trong trận đấu tập ấy, trị liệu kia khi đối đầu với Dư Thúy cũng như thế.

Vào lúc bị giết không còn chút sức đánh trả vẫn tránh trái né phải, cố gắng băng bó, tiêm máu cho mình, nói cái gì mà không muốn chết, khi máu ít thì trốn Đông trốn Tây, nhưng sau khi thêm máu rồi thì lập tức liều mạng cầm dao xông đến.

Cho đến khi bị Dư Thúy giết đến mức không bò được nữa, vẫn nửa quỳ trên đá chuyển sinh, băng bó cho mình.

Hôm nay trên sân thượng, Thời Lạc nói với Dư Thúy: “Với tính cách của anh, FS cũng có thể tàn sát thì chắc chắn sẽ không nhường em.”

Trong game, Dư Thúy chú ý thấy Thời Lạc ngắt niệm chú của mình, chắc hẳn bản thân cậu tự biết lần tiêm này không tiêm hết được, từ bỏ tiếp tục tiêm, quơ lấy dao găm miễn cưỡng nghênh chiến, hai người ép vô cùng sát, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trở tay cắm dao găm về lại bên hông mình.

Dao của Thời Lạc đâm đến, vào giữa ngực Dư Thúy.

Game kết thúc, ngoại trừ Dư Thúy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cằm Thần Hỏa rớt xuống đất, ngơ ngác nói: “Dư thần, cậu làm trò gì thế?”

Dư Thúy tháo tai nghe, vẻ mặt bình tĩnh: “Kỹ thuật không bằng người ta, sao hả?”

Puppy ngẩn người nhìn màn hình máy tính: “Nếu như đây là đang thi đấu trong giải… thì tôi có thể báo cáo cậu thi đấu tiêu cực rồi đó.”

Chu Hỏa xem thế là đủ rồi, chọt lão Kiều nói: “Vừa rồi cậu nói gì? Trị liệu thích khách của Dư Thúy là cấp bậc sách giáo khoa à? Hừm…”

Chu Hỏa nhìn qua Thời Lạc, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi thấy là tán tỉnh cấp bậc giáo khoa mới đúng.”

Lão Kiều như vừa tỉnh mộng, nói theo: “Dư Thúy… thao tác chuẩn xác đâu rồi? Ứng biến cấp bậc máy móc đâu rồi?! Cậu vừa làm gì vậy?”

Nhường cũng quá rõ ràng rồi, Dư Thúy cũng không tìm lý do, hắn thoát khỏi bản đồ, thản nhiên nói: “Thao tác là cấp bậc máy tính nhưng người thì không phải, tôi cũng chẳng phải máy tính thật.”

Puppy không nói nên lời: “Vẫn luôn nghĩ rằng cậu đã sớm thuộc cảnh giới hoàn toàn không bị cảm xúc quấy nhiễu, là tôi sai rồi.”

Dư Thúy ngước mắt nhìn Thời Lạc, bình tĩnh: “Tôi chưa bao giờ nói mình sẽ không bị cảm xúc quấy nhiễu, là mấy cậu cứ nói tôi lạnh lùng vô tình. Tôi là một động vật hằng nhiệt đàng hoàng, đương nhiên sẽ có thất tình lục dục.”

Puppy nghiêng đầu nhìn cái người duy nhất cho đến bây giờ khiến Dư Thúy có thất tình lục dục trong game, vừa định trêu mấy câu thì điện thoại cậu ta vang lên, đồ ăn đã đến rồi.

Thần Hỏa còn chưa bị điểm danh như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên nói: “Tốt quá rồi, vừa vặn tôi không cần đánh nữa, tôi không muốn thua một xu nào hết, đi thôi đi thôi.”

“Cũng được, ăn khuya thôi, không chơi nữa.” Chu Hỏa hối mọi người xuống lầu, “Ăn thôi, ăn xong rồi ngủ.”

Sau một bữa ăn khuya không biết mùi vị, Thời Lạc tâm trạng không được tập trung lên lầu.

Chọn trị liệu đánh 1 vs 1 với Dư Thúy, thật ra Thời Lạc đã chuẩn bị tinh thần bị thua rồi.

Nếu như Thời Lạc thích hợp chơi trị liệu đến vậy thì cậu cũng sẽ không đổi nghề.

Muốn chơi acc đó, một là vì vẫn muốn nhìn thử trị liệu của mình kém Dư Thúy bao nhiêu, hai là hoàn toàn buông xuống, hai người đều đã ở bên nhau rồi, Thời Lạc không nghĩ rằng những thù oán trước đây có gì mà không thể giải quyết được.

Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, Dư Thúy sẽ đột ngột thu tay về vào khoảnh khắc cuối cùng.

Khi dao găm đâm vào ngực nhân vật game của Dư Thúy, Thời Lạc lập tức buông chuột ra.

Giống như ngộ thương đến Dư Thúy thật vậy.

Cảnh tượng kia thật sự quá rõ ràng, đến mức khi Thời Lạc ăn khuya cũng không ngừng nhớ đến.

Cậu xoa cổ, đi về phía phòng của mình. Lúc đi ngang qua cửa phòng Dư Thúy, cửa phòng hắn mở ra, trị liệu nào đó bởi vì bệnh dạ dày nên không thể ăn khuya chỉ húp một chén cháo kéo Thời Lạc vào phòng mình.

Trong phòng của Dư Thúy không bật đèn, rèm cửa che nắng cũng kéo vô cùng kín kẽ, trong phòng không có chút tia sáng. Thời Lạc bị kẹp ở trong góc giữa cửa phòng và bức tường. 

Nếu như không phải quá quen thuộc với hơi thở của Dư Thúy, Thời Lạc có thể nghi ngờ ăn trộm vào căn cứ bắt cóc mình.

Đẩy vào trong góc rồi đối phương lập tức buông tay. Trong môi trường tối đen như mực, thị lực có tốt đi nữa cũng vô dụng, Thời Lạc chỉ có thể cảm nhận được bức tường ở đằng sau và tiếng hít thở khẽ khàng của Dư Thúy, và cả mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt trên người Dư Thúy.

Nếu như trong game, đây chính là tình huống đáng sợ nhất, không có boong-ke, không có tầm nhìn, không có vũ khí, chỉ có thể nghe âm thanh rất nhỏ của đối phương.

Thời Lạc mơ hồ đoán ra được điều gì, lắp bắp nói: “Mở… mở đèn.”

“Không được.”

Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy thấp giọng nói: “Sợ mở đèn lên, lúc anh trả nợ, tiểu Thời thần sẽ ngại mất.”

Dư Thúy dường như mỉm cười: “Gạt em đó, anh sợ bản thân anh ngại ngùng.”

Tai Thời Lạc nóng bừng: “Hôm… hôm nay là anh nhường em.”

“Đối với em, không có nhiều nguyên tắc đến thế, cũng không xuống tay được thật.”

Trong bóng tối, Thời Lạc nghe thấy tiếng Dư Thúy khẽ nói: “Có chơi có chịu, anh… giúp Thời thiếu gia giải quyết.”

“Ở căn cứ thật sự không tiện, em cũng không có chuẩn bị, chỉ dùng tay có được không?”

Không chờ Thời Lạc hoàn hồn, cậu đã cảm thấy Dư Thúy tiến lên một bước, ngón tay thon dài khẽ vén vạt áo thun của mình lên.

Tay Dư Thúy khẽ di chuyển, mắt Thời Lạc lập tức trợn to, trước khi suýt nữa hét ra tiếng, Thời Lạc bị Dư Thúy dùng tay kia bịt miệng lại.

“Suỵt…”

Dư Thúy khẽ nói: “Câu lạc bộ Free, ID Whisper, chức vị đội trưởng, chức nghiệp trị liệu… Lần đầu tiên hành nghề, xin được quan tâm nhiều hơn.”

Nửa tiếng sau, Dư Thúy vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa tay xong thì tự mở cửa nhìn thử, sau khi xác nhận trong hành lang không có ai thì quay vào phòng mình, nửa phút sau, Thời Lạc bước ra khỏi cửa, về phòng của mình.