FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 70



Bình thường Puppy không nóng không lạnh nhất mà còn muốn vừa ăn cơm vừa phục bàn, lão Kiều vô cùng mừng rỡ, ghé lên bậc thang của lầu hai nói lớn về phía nhà bếp, nhờ dì giúp việc đưa cơm tối lên.

Thù mới hận cũ với Thánh Kiếm đã không hòa giải được từ lâu, mọi người đều tràn trề hứng khởi với việc gặp Thánh Kiếm ở vòng chung kết thế giới. Trong khoảng thời gian chờ dì giúp việc bưng cơm lên, Thời Lạc thậm chí còn mượn lão Kiều một cây bút, xé một tờ giấy bắt đầu gạch gạch vẽ vẽ tính xác suất.

“Đừng tính nữa, mấy năm nay xem rút thăm vòng chung kết thế giới tôi đã có kinh nghiệm rồi.” Lão Kiều lắc đầu, vô cùng mê tín nói, “Đừng tin tưởng vào xác suất học, tin vào huyền học là đủ rồi. Dựa vào kinh nghiệm của tôi, kiểu như kẻ thù cả đời này thì bình thường sẽ gặp ở vòng bảng, có gút mắc thù mới hận cũ với chúng ta nhiều nhất chính là Thánh Kiếm, tám phần là có thể gặp được.”

“Theo như anh nói thì Saint với NSN bây giờ cũng có ân oán không nhỏ với bọn họ, cũng có thể gặp được.” Thần Hỏa vẫn giữ được ba phần lý trí, cậu ta nhìn công thức Thời Lạc đang viết, ăn không nói có, “Vẫn nên tin tưởng vào khoa học… Vòng bảng sẽ là bốn đội vào hai đội, đấu vòng tròn hai lần, nếu như chúng ta cùng bảng với Thánh Kiếm, muốn đẩy ngã Thánh Kiếm thì chắc chắn phải chiến thắng hết hai trận đấu của hai vòng, đảm bảo điểm Thánh Kiếm tích lũy không quá cao, sau đó lại gửi hy vọng vào hai đội cùng bảng còn lại đồng tâm hiệp lực với chúng ta, cùng nhau đạp Thánh Kiếm chỉ có đủ điểm đứng hạng ba trong bảng… Ặc… Chuyện này có hơi khó.”

Thời Lạc tiếp tục viết công thức: ” Tốt nhất là có thể giải quyết bọn họ trong lúc thi vòng bảng, nếu như không ngăn nổi ở vòng bảng vậy thì vẫn có thể gửi hy vọng vào vòng tứ kết…”

Puppy gật đầu: “Tứ kết cũng được, quán quân mùa trước bị cho về nước ở vòng tứ kết mùa giải này cũng đủ mất mặt.”

Thần Hỏa bỗng nhiên nhớ ra, vỗ bàn nói: “Vòng chung kết thế giới năm này còn tổ chức ở Berlin! Nếu như bị chúng ta loại ở vòng bảng hoặc vòng tứ kết, tan làm về nhà sớm, mất mặt tại cửa nhà, thú vị ghê đó.”

“Dù vòng bảng không thể đối đầu với chúng ta…” Thời Lạc vuốt tờ giấy trong tay, “Thì tiền đề là hai chiến đội của khu vực chúng ta và Thánh Kiếm đều vượt qua vòng bảng, theo quy tắc vòng tứ kết, cùng khu vực sẽ không xếp cùng nhánh thì xác suất Thánh Kiếm phải gặp chúng ta là 50%, xác suất này cũng khá lớn.”

Thần Hỏa vung tay lên: “Tính lớn một chút! Chúng ta cùng một đội khác của khu vực Trung Quốc đều vào bán kết, vậy thì mặc kệ là ở nhánh nào, Thánh Kiếm đều phải đối đầu với chúng ta! Gặp thì đánh! Đánh cho bọn họ về nhà!”

“Vậy là, chúng ta với một đội khác cùng khu vực, trước khi vào chung kết thì có ba lần cơ hội chặn đường Thánh Kiếm.” Puppy phì cười, “Tôi thích chuyện này… Hy vọng đến lúc đó rút thăm có sức một chút, chúng ta gặp nhau sớm, tại vòng bảng hoặc tứ kết tiễn ông chủ cũ về nước thì rất thú vị đó.”

Chu Hỏa đang giúp dì giúp việc bưng cơm lên, nghe thấy câu này thì giật mình: “Điên rồi đúng không? Chiến đội khác thì mong không gặp phải Thánh Kiếm, mấy cậu thì hay rồi, mong gặp ở vòng bảng, không muốn sống nữa à?”

“Bọn họ thực sự không muốn lắm.” Lão Kiều bị ý chí báo thù của những người kia lây nhiễm, nói, “Xếp hạng hay không xếp hạng không quan trọng, nhưng Thánh Kiếm phải chết sớm một chút.”

Thời Lạc cất giấy bút, nhận đồ ăn: “Loại Thánh Kiếm và ghép thứ hạng lại chẳng xung đột, muốn đánh vào trong thì sớm muộn gì cũng gặp.”

“Tiền đề là phải đánh thắng, đánh không thắng người ta tiễn chúng ta về nước ở vòng bảng đấy.” Chu Hỏa bưng đồ ăn xong, “Muốn vừa ăn vừa phục bàn à?”

Lão Kiều gật đầu, mở máy chiếu, bắt đầu phục bàn.

Trận đấu tập bình thường, thật ra phục bàn không tốn nhiều sức như thế, cả quá trình lão Kiều kéo thanh tiến trình, kéo đến các mốc thời gian mình đã ghi lại khi quan sát các ván đấu lần lượt giải thích, chuyện gì nên khen thì khen chuyện gì nên chửi thì chửi, ngoại trừ Dư Thúy vẫn hầu như không có sai lầm thì những người còn lại ít nhiều đều có chút vấn đề.

Chu Hỏa vẫn ở bên cạnh nhìn, hiểu biết chút ít cùng xem phục bàn, nói: “Tối hôm nay không hẹn đấu tập nữa nhé? Cường độ quá mạnh rồi.”

“Buổi tối không hẹn nữa, có hẹn nữa cũng không phục bàn được, mấy cậu nhớ rõ lỗi sai của mình, thêm mười ván hôm qua, tổng kết lại.” Lão Kiều nuốt cơm trong miệng, vuốt cổ nói, “Tổng kết lại, buổi tối tự mình huấn luyện máy móc cho mình.”

“Vấn đề về mặt thao tác nhỏ, lặp đi lặp lại động tác ấy để tiến hành sửa đổi, lặp đi lặp lại một ngàn lần, dù có là thói quen đã ăn sâu bén rễ cũng có thể uốn nắn lại. Vấn đề về mặt phối hợp… thì không thể để mấy cậu làm chậm trễ thời gian của đồng đội khác, chỉ có thể tìm người luyện phối hợp cho các cậu, ai cần người cùng giúp đỡ luyện tập thì nói sớm một tiếng.”

Thời Lạc vừa ăn vừa giơ tay lên: “Cho tôi một người luyện cùng, phải biết chơi đột kích.”

“Được, dù sao tối nay tôi cũng không có việc gì, tôi làm là được.” Lão Kiều nhìn Puppy, “Cậu cũng cần chứ?”

Puppy gật đầu: “Cần, ba người, không giới hạn chức nghiệp.”

Lão Kiều đồng ý: “Lát nữa bên phân tích số liệu sẽ kéo người đến làm bia sống cho các cậu, những người còn lại không cần đúng không?”

Dư Thúy lắc đầu, Thần Hỏa rút khăn giấy lau tay, hỏi một câu góp vui: “Nhóm người luyện cùng của câu lạc bộ chúng ta có cô gái nào không?”

“Cậu tưởng rằng trả tiền để chơi cùng à? Có phải còn cần giọng nói êm tai, biết hát không?” Lão Kiều nhìn Thần Hỏa, tận tình khuyên nhủ, “Người luyện cùng của các chiến đội khác đều là thực tập sinh của chiến đội bọn họ đến làm miễn phí. Chỉ có chúng ta, không phải tôi làm thì là nhóm phân tích dữ liệu kéo tuyển thủ giải nghệ cho các cậu. Những người tìm cho các cậu đều là muốn kỹ thuật có kỹ thuật, muốn ý thức có ý thức, có biết người luyện cùng thế này một tiếng đồng hồ tốn bao nhiêu tiền không?”

“Một tiếng một ngàn tệ.” Lão Kiều nói xong cảm thấy nhức nhối, “Mỗi lần Puppy luyện súng, ít nhất cần ba người, mỗi người một ngàn tệ, mấy tiếng đồng hồ, tự cậu tính thử bao nhiêu tiền? Còn không trân trọng!”

Chu Hỏa ở bên cạnh phì cười: “Thật sự, tôi cũng coi như là lăn lộn ở chiến đội hạng nhất mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp chiến đội xa xỉ như chúng ta đó.”

“Tật xấu còn sót lại từ FS.” Lão Kiều ăn sạch cơm, “Người này càng phá của hơn người kia.”

“Tôi có xa xỉ chỗ nào đâu? Mỗi lần Dư Thúy luyện dao đều là tìm một hơi bốn người, một lần luyện tận mấy ngày.” Puppy đã ăn cơm xong, cậu ta ngồi lại chỗ của mình, “Hết cách, bản thân đội trưởng tiêu xài hoang phí quen rồi. Nhưng mà giá này thì lần đầu tôi nghe nói đó, đã tăng lên một ngàn rồi sao? Tôi nhớ trước lúc chúng tôi đi nước ngoài thì vẫn còn năm sáu trăm tệ thôi mà.”

Lão Kiều nói: “Tăng từ lâu rồi.”

“Xem đi, lại thêm một con đường kiếm tiền. Sau này giải nghệ, lúc thật sự hết tiền xài, cậu cũng làm cái này đi.” Thần Hỏa ngồi trên ghế, nói với Puppy, “Hôm nay chẳng phải còn nói nghèo sao? Sau này đi làm người luyện cùng đi.”

“Tôi không làm nổi đâu.” Puppy lắc đầu, còn một khoảng thời gian nữa mới tiến hành huấn luyện, Puppy mở live stream để kiếm thời lượng, “Tuyển thủ chơi cùng là một tên thiên tài thì không sao, còn nếu thao tác không bằng tôi, tôi lo tôi không thể vì một ngàn tệ mà ngoan ngoãn làm bia, rất có khả năng sẽ không kiểm soát được cơn nóng giận quay lại dạy hắn ta làm người, người luyện cùng lại đuổi đánh tuyển thủ… Cảnh tượng đó không nhìn được.”

Puppy vừa nói vừa lười biếng xoay đầu, hét một tiếng: “Tôi mở live stream đó! Ai quần áo mặc chưa gọn gàng thì sửa sang lại đi nha!”

Thần Hỏa không tình nguyện mang giày mà mình đá qua một bên vào: “Vì chút độ nổi tiếng của kênh live stream mà phiền phức chết đi được.”

“Cậu hiểu con khỉ, đến xem kênh live stream của tôi đều là fan của chiến đội chúng ta.” Puppy điều chỉnh camera, chào hỏi, “Phải, tôi lại live stream đây. Sau lưng tôi là ai à? Đây là quản lý Chu của chiến đội chúng tôi… Bảo anh ấy tránh ra sao? Được.”

Puppy lại chậm rãi quay đầu nói: “Quản lý Chu, phiền anh tránh một chút, anh cản trở các fan trong kênh của tôi nhìn Thời Lạc rồi.”

Chu Hỏa vội tránh ra.

Puppy còn đang nói với fan: “Đúng, chúng tôi vừa mới ăn cơm tối xong, vì sao Thời Lạc còn đang ăn à? Cậu ấy ăn nhiều…”

Thời Lạc liếc Puppy, vô cùng không phối hợp, di chuyển ghế của mình, quay lưng về phía camera tiếp tục ăn của mình.

Thần Hỏa với lão Kiều còn đang bàn chuyện tiền lương của người luyện cùng, nói đến việc tính tình của người luyện cùng đều phải tốt, Thần Hỏa nhìn Dư Thúy, khịa hắn một câu: “Dư Thúy được này, lúc cậu ta xếp đôi với Thời Lạc đặc biệt có mùi vị người luyện cùng. Đến lúc đấu chung kết thế giới nếu như bị Thánh Kiếm loại ngược lại, chiến đội chúng ta sập tiệm hết tiền, Dư Thúy có thể đi làm việc này. Thật đó nha, trước đây tôi đã cảm thấy Dư Thúy rất có khí chất về phương diện này.”

Cà khịa qua lại trong đội luôn đến vô cùng bất ngờ, không có dấu hiệu, không có nguyên nhân, không biết ai bỗng nhiên bắt đầu nói, Dư Thúy luyện mãi thành quen, không chút để ý, ngược lại còn hỏi lão Kiều: “Nếu tôi làm người luyện cùng thì một tiếng bao nhiêu tiền.”

Lão Kiều giật mình, chần chừ nói: “Cậu à? Nếu là cậu…”

Lão Kiều cũng không nói được một con số, quay đầu nhìn về phía Chu Hỏa: “Dư Thúy có giá không?”

Chu Hỏa giật mình: “Mấy cậu nói là để Dư Thúy làm người luyện cùng sao? Ờ… Câu lạc bộ chúng ta tạm thời không có mở dịch vụ này, nếu cậu ta nhất định muốn làm người luyện cùng…”

Chu Hỏa nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, bỗng nhiên phát hiện một cơ hội kinh doanh mới, nhận xét thật lòng: “Trị liệu hạng nhất toàn liên minh, trị liệu quán quân mùa giải trước, buff được đánh được, tính tình thỉnh thoảng cũng ok, cộng thêm gương mặt này, vóc dáng này, giọng nói này…”

Chu Hỏa bật cười: “Hỏi đột ngột quá nên tôi cũng không chắc lắm, phải bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Chuyện này thì có gì chắc hay không, giao lưu chút nào.” Puppy vẫy tay với camera của mình, mở lời, “Đấu giá một tiếng người luyện cùng của Whisper, dám chơi thật thì đưa ra giá, người trả giá cao thì sẽ được, nào nào nào…”

Puppy xem náo nhiệt, không chê lớn chuyện, có hơi phấn khích chuyển camera xuống dưới, đối diện với Dư Thúy.

Bởi vì đau dạ dày nên mỗi lần ăn cơm xong Dư Thúy đều sẽ không huấn luyện, luôn phải nghỉ ngơi một chút, lúc này đang dựa vào ghế sô pha trong phòng huấn luyện chơi điện thoại, thần thái có hơi thiên về ngày thường, các fan hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt của Dư Thúy thả lỏng, lười nhác như thế, spam đạn mạc chào hỏi như điên.

[DƯ THẦN DƯ THẦN DƯ THẦN DƯ THẦN AAAAAAAAAAAAAA…]

[Whisper nhìn bên này! Nhìn camera, tui cap lại rồi!!!]

[Nhóc Lạc của tôi đâu!!! Khóc, thôi, Dư Thúy cũng được.]

[Vừa rồi có ý gì vậy? Vì sao Dư thần phải làm người luyện cùng? Câu lạc bộ hết tiền rồi à?]

[Free cũng phá sản, không làm nổi nữa sao?! Lại thêm một câu lạc bộ phá sản? Dư thần của tui là mệnh thiên sát cô tinh sao?!]

[Câu lạc bộ Free kinh doanh có vấn đề à? Cho nên Whisper phải xuống biển làm người luyện cùng?]

[Camera cũng đã quay Dư thần cho tụi mình nhìn rồi, là chơi thật sao?]

[Sợ, tui nói mà sao lại hào phóng đến vậy, quay Dư thần cho chúng ta xem, thì ra là đang trưng bày sao?!]

[Tuy nói như vậy không tốt lắm, nhưng mà… nếu là Dư Thúy thì tui chịu!!!]

[Nếu là Whisper thì ai mà không chịu chứ?]

[Mặt mị đỏ rồi… Nói thật nhé, trước đây nhìn Dư thần với Thời thần xếp đôi tôi đã muốn nói, xếp đôi với Dư thần… trải nghiệm đó chắc chắn rất tốt.]

[Biết đâu Dư thần muốn mở camera xếp đôi với tui? Máu mũi…. Tui cũng chịu!]

[Tôi là fan boy… Tôi cũng chịu.]

[Có gì nói đấy… Lúc Whisper xếp đôi với người khác, giọng nói thật sự rất dịu dàng êm tai, cho nên tôi vô cùng thích xem live stream bên nhóc Thời, trải nghiệm đó chậc chậc…]

[Ngại quá, lúc Dư thần xếp đôi thật sự siêu cấp đỉnh, cảm giác vô cùng chăm sóc cho đồng đội.]

[Lau máu mũi… là thật sự có thể ra giá sao?]

Trong đạn mạc bạn một câu tôi một câu, Dư Thúy thân xử nam mới hai mươi mốt tuổi càng ngày càng nồng đậm vị phong trần.

Dư Thúy ngước mắt nhìn Puppy, quơ lấy cái gối ôm trên ghế sô pha ném về phía Puppy.

Puppy đưa tay bắt lấy gối ôm, nhìn độ nổi tiếng kênh live stream của mình đã lên đến 5 triệu, Puppy vô cùng hăng hái, “Đương nhiên là thật! Đấu giá, đấu giá, một tiếng luyện cùng Dư Thúy, ai ra giá được thì đến.”

Đạn mạc sau khoảng thời gian điên cuồng ngắn ngủi thì bắt đầu nghiêm túc.

[Rốt cuộc là nói đùa hay thật vậy? Nếu như là thật còn là Dư thần, 1000 tệ 1 tiếng tôi ok.]

[Điên rồi hả? Đó là Dư thần đấy, bắt anh ấy nói chuyện với thím, chơi xếp đôi với thím cả một tiếng đồng hồ, có 1000 tệ à? Tôi ra 5000!]

[Nếu như là thật thì tôi ra 10.000.]

[Tôi là fan kỹ thuật của Whisper, thích anh ấy 5 năm rồi, tôi ra 20.000.]

[Tôi cực kỳ không thích hành vi vật chất hóa đàn ông của mấy người, tôi ra 25.000.]

[Che mặt, nếu như Dư thần mở camera thì tôi ra 30.000.]

[Cũng che mặt, nếu như Dư thần mở camera còn bằng lòng mở mic nói chuyện mấy câu thì tôi ra 50.000.]

Chu Hỏa khiếp sợ nhìn đạn mạc kênh live stream của Puppy, nuốt nước miếng, thì thầm, “Cuộc đời đúng là cơ hội kinh doanh ở mọi nơi…”

Đạn mạc người ra giá người đuổi theo, chưa đến ba phút đã lên đến 100.000 tệ rồi.

Puppy cầm đũa giơ lên, nghiêm túc nói: “100.000 lần thứ nhất!”

Đạn mạc không có ai đưa giá cao hơn, Puppy lại trịnh trọng nói tiếp: “100.000 lần thứ hai!”

Đạn mạc nhao nhao hâm mộ anh trai fan cứng ra 100.000 tệ, vẫn như cũ chưa có giá cao hơn xuất hiện.

Puppy chuẩn bị lấy đũa gõ con chuột: “100.000 lần thứ…”

“1 triệu.” Cuối cùng Thời Lạc đã ăn no ngắt lời buổi đấu giá bỏ đi này của Puppy, vừa dọn dẹp chén đũa vừa nói, “Bao nguyên đêm, những người khác giải tán đi.”