FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 76



Thời Lạc thầm mắng bản thân một câu vô dụng, chuyện gì cũng ngại làm, ngược lại bị Dư Thúy “làm” rồi, do thuốc nhỏ mắt nên mắt cậu vẫn còn ươn ướt, có hơi không thoải mái, Thời Lạc xoay người đi đến bàn Thần Hỏa rút một tờ khăn giấy, lau khóe mắt.

Lão Kiều đẩy cửa bước vào thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.

Anh ta nhìn Thời Lạc, lúng túng một xíu, hỏi thử: “Khóc à?”

Thời Lạc: “…”

“Cậu… trước đây đâu có yếu đuối như vậy.” Lão Kiều khó hiểu, “Sao bây giờ lại thích khóc thế? Trước đây chơi lọt top 100 server trong nước cũng khóc, hôm nay thua Saint cũng khóc. Cậu như này… đến giai đoạn thi chung kết thế giới, cậu còn khóc thút thít cả ngày thì phải làm sao đây?”

Thời Lạc vừa định giải thích, lão Kiều lại an ủi: “Không sao, không sao. Tuổi cậu còn nhỏ, haiz, nói đến đây cũng ác nghiệt mà…”

“Theo độ tuổi nhập học bình thường thì tuổi của cậu nên ở nhà, được gia đình hầu hạ ăn sung mặc sướng học lớp 12… Vào cái nghề này, đồng nghĩa với việc thường xuyên phải đi đại học, còn là cái kiểu live stream thành tích, thi không tốt thì không có ai dỗ, còn phải bị chửi cho té tát.” Hai năm trước lão Kiều đã luôn cảm thông Thời Lạc tuổi còn nhỏ, lúc này cũng như vậy, giọng nói cũng ôn hòa hơn, “Nhưng mà mỗi lần cậu khóc tìm Dư Thúy có tác dụng gì? Cậu ta có thể an ủi cậu sao? Không bằng cậu tìm tôi đi, tôi khuyên bảo người khác giỏi hơn cậu ta.”

Dư Thúy đang gửi tài khoản cho mấy người luyện cùng nghe thế, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cảm ơn nhé, không cần. Tôi an ủi rất tốt, bé Thời Lạc vừa rồi ở trong lòng tôi khóc rất thoải mái.”

“Em khóc cái…” Thời Lạc nuốt xuống hai chữ “con khỉ” đã đến bên miệng, lười giải thích. Cậu lại rút mấy tờ khăn giấy, lau mặt, “Biết rồi, sau này không khóc nữa.”

“Muốn khóc thật thì cũng phải khóc sau lưng mọi người.” Lão Kiều đi đến chỗ ngồi của mình, đổi chỗ với Dư Thúy, “Nhất là không thể khóc trước máy quay… Có biết vì sao hôm nay đám hater chửi cậu dữ dội đến như vậy không? Là bởi vì ván đấu thứ hai… khi ván đấu kết thúc sắc mặt cậu không tốt, người khác nhìn ra được trạng thái của cậu có vấn đề mới cố ý chửi dữ dội hơn. Đám hater ngu ngục này… đều là thấy đau chỗ nào giẫm chỗ đó, biết trạng thái của cậu dễ dàng suy sụp thì sau này sẽ tập trung vào chửi khiến cậu rối loạn tâm trạng, hiểu không? Bao gồm cả khi nhận phỏng vấn cũng vậy, đừng nói gì hết cũng đừng để lộ điểm yếu của mình ra.”

Thời Lạc nói qua loa: “Hiểu rồi.”

Cậu nhìn Dư Thúy, nói thầm trong bụng, yên tâm, đám hater trước mắt vẫn chưa tìm được điểm yếu của tôi đâu.

Sau khi đã cài đặt xong bản game custom, ba người lại đơn giản phục bàn trận đấu ngày hôm nay. Nửa tiếng sau, Thần Hỏa với Puppy đến, bốn người trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu mô phỏng tình huống trận đấu hôm nay, bảo người luyện cùng bắt chước Saint đấu với mình.

Vừa mới thua trận đấu, đánh kiểu trận phục bàn thế này là buồn nôn nhất. Vốn dĩ lão Kiều còn lo lắng Thời Lạc sẽ bực bội, không ngờ Thời Lạc lại nghiêm túc hơn bất cứ ai, giữa chừng còn yêu cầu lão Kiều thêm chút kinh tế cho đột kích phía bên luyện cùng, cậu muốn thử huấn luyện nặng.

Người luyện cùng có chơi giỏi cỡ nào cũng có chênh lệch rất lớn với tuyển thủ chuyên nghiệp còn đang thi đấu. Bình thường nếu như mô phỏng trận đấu tập, đồng đội cảm thấy năng lực người luyện cùng ở vị trí của mình bên kia không đủ, không tạo đủ áp lực cho mình thì sẽ yêu cầu huấn luyện viên giúp sức cho bên kia một chút, dù sao cũng là server custom của mình, số liệu game như thế nào cũng có thể đổi.

“Hôm nay Thời Thần bị chửi cho tức giận rồi sao?” Puppy cười nói, “Bỗng nhiên hăng hái đến vậy. Yên tâm… đám hater chửi không được mấy ngày đâu, chỉ cần cậu chịu được đến thứ ba tuần sau thì được rồi.”

Thần Hỏa mờ mịt, vừa đánh vừa hỏi: “Vì sao? Đến thứ ba tuần sau thì đám hater quên rồi à?”

Dư Thúy núp sau cái cây, lẳng lặng giết bắn tỉa bên người luyện cùng, nói: “Thứ ba tuần sau là trận đấu của Saint với NSN, sau khi đánh xong thì đám hater đi chửi đội thua, không để ý đến chúng ta nữa.”

Lão Kiều cạn lời: “Mấy cậu…”

“Haiz, đây đều là kinh nghiệm bị chửi nhiều mà ra, dạy bảo một chút thế nào?” Puppy thở dài, “Đây đều là tổng kết đúc ra từ máu và nước mắt…”

Lão Kiều vỗ một cái ở sau lưng Puppy: “Tập trung!”

Sau khi bắt đầu lần lượt thăng cấp trang bị cho người luyện cùng, nâng kinh tế lên, mọi người gia tăng huấn luyện, cứ rèn luyện cách chiến đấu với chiến thuật của Saint. Sau khi luyện mấy trận dùng chiêu hết lương thực và đạn dược, Dư Thúy lại bắt đầu chiến thuật khác, thế là lại luyện thêm một đợt mới, đến 5 giờ sáng, cuối cùng vẫn là trị liệu bên người luyện cùng không chịu nổi nữa mới kêu ngừng lại.

Chu Hỏa hiếm khi cùng huấn luyện với mọi người một lần, ban đầu là muốn quay chút phim tài liệu, sau đó thì lại muốn quay mọi người rạng sáng mới tắt máy, muốn đăng lên để ngược fan một trận. Không ngờ bọn họ đánh xong một ván lại thêm ván nữa, cứ đánh đến trời tờ mờ sáng mới kết thúc. Chu Hỏa đã ngắt quãng ngủ được mấy giấc trên ghế sô pha bên cạnh rồi, nghe thấy cuối cùng mọi người muốn kết thúc, luống cuống tay chân cầm điện thoại ở bên cạnh lên xem, hoa mắt quay video.

“Đây không phải là ngược fan… mẹ nó là ngược tôi…” Chu Hỏa vừa quay vừa lầm bầm, “Cả đám ác độc… suýt nữa khiến người luyện cùng kiệt sức chết…”

Lão Kiều vừa múa bút thành văn viết tổng kết, vừa bàn bạc với Dư Thúy sơ sót trong cách đánh thứ hai, nghe thế cười nói: “Anh cho rằng thành tích làm thế nào mà có? Không đánh bại được ải này, vòng play-off lại gặp phải Saint, bọn họ sẽ dùng lại cách này để đánh chúng ta, với lại không chỉ Saint, chiến đội có trị liệu chơi giỏi khác xem trận đầu này rồi, không chừng cũng nảy ra ý tưởng, dồn sức luyện cách đánh này chỉ để nhằm vào chúng ta, không giải quyết không được. Thôi… nghỉ ngơi, nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục.”

Thời Lạc dụi mắt: “Ông nội Thiên Sứ Kiếm… Đi ngủ đây.”

Mấy ngày sau, Free ngừng tất cả trận đấu tập với bên ngoài, đóng cửa huấn luyện, dốc lòng đánh bại vấn đề khó khăn này, để tránh bại lộ chiến thuật, mấy người bọn họ đã rất lâu chưa mở live stream, một lòng huấn luyện, sau khi luyện mấy lần chiến thuật được sinh ra từ chiêu “hết đạn sạch gạo” của Thánh Kiếm còn có tên khác là “xem ai chịu chết trước ai”, cuối cùng coi như không sợ gặp lại Saint nữa, nhưng Dư Thúy vẫn thấy cách này quá ngu.

Ván thứ hai của trận đấu đã dùng rồi, sau đó cũng luyện xong, nhưng đánh chiêu này chỉ là kéo dài, một ván đấu bình thường nếu suôn sẻ chỉ có 20 phút, không suôn sẻ thì 30 phút cũng đã kết thúc rồi. Nhưng mà dùng chiến thuật hết đạn sạch gạo này ít nhất phải cần 50 phút, nhiều là một tiếng, nếu không thì không kéo chết đối phương được, không thể nào khiến kinh tế đối phương cạn kiệt.

Dư Thúy không chỉ muốn thắng mà còn muốn thắng nhanh.

Vì thế đóng cửa luyện tập vẫn không kết thúc được, Dư Thúy tiếp tục rèn luyện chiến thuật mới của mình, trong lúc đó, Thời Lạc, Puppy, lão Kiều cũng đưa ra ý kiến mới, đều có chỗ có lợi, vì thế phải thử hết.

Thần Hỏa vẫn luôn sợ suy nghĩ, cậu ta không đưa ra được chiến thuật hoàn thiện nào hết, trong mấy ngày đóng cửa, cậu ta sợ nhất là bỗng nhiên có ai đó nói: Tôi còn có một cách có thể thử xem…

“Đều có cách, đồng đội đều có cách, huấn luyện viên cũng có cách, chuyên gia phân tích số liệu cũng có cách… mẹ nó ai cũng có cách…” Thần Hỏa chửi đổng, “Cạn lời nhất là hôm qua quản lý Chu cũng nói cách của mình!!! Anh ấy biết cái gì? Cái game này anh ấy biết chơi không? Vậy mà anh ấy cũng dám nghĩ cách?!”

“Người ta chỉ là một ý kiến, tuy ý kiến đó không tốt…” Lão Kiều đúng lúc an ủi, “Được rồi, tuy những phương án của mọi người đều không ổn bằng cách thứ nhất nhưng ít ra chúng ta đã không sợ bọn họ nữa rồi. Đến tối nay không huấn luyện nữa, mấy cậu muốn tăng hạng thì tăng hạng, muốn tổ đội thì tổ đội, mặc kệ đi.”

Sắc mặt Thần Hỏa hơi bình tĩnh lại: “Mẹ nó, ông đây đã bao nhiêu ngày không vào server rồi, chắc chắn xếp hạng đã bị giảm.”

Sau bữa cơm tối, cuối cùng bốn người chính thức được bỏ lệnh cấm, Thời Lạc lại vào server trong nước lần nữa.

Mấy ngày đóng cửa, không chỉ xếp hạng ở sever trong nước bị rớt xuống, mà còn làm chậm trễ thời lượng live stream, Thời lạc nhìn lịch sử ghi chép kênh live stream của mình, tháng này cậu chỉ live chưa đến 10 tiếng đồng hồ.

Thời Lạc mở live stream, nhưng mà không có nhấn xếp hàng, để không game cài đặt ngồi chờ.

Vừa rồi Chu Hỏa mới gọi Dư Thúy đi xuống, hình như là muốn bảo Dư Thúy xem xét các khoản tài chính gì đó của tháng này, chắc là một lát nữa sẽ về thôi, Thời Lạc muốn cùng xếp đôi với Dư Thúy.

Cậu ngồi trên ghế chơi game offline ở điện thoại, chờ khoảng chừng 10 phút, Dư Thúy vẫn chưa lên.

Cậu rảnh rỗi mở live stream để tính thời lượng, fan trong kênh live stream không hiểu xảy ra chuyện gì, đạn mạc đều là dấu chấm hỏi. Thời Lạc lại chờ thêm một lát, Dư Thúy vẫn chưa lên, đạn mạc vẫn đang spam dấu chấm hỏi. Cậu mở mic, nhưng mà vừa chơi điện thoại vừa giải thích với đạn mạc: “Whisper có việc, tôi đang chờ anh ấy, xem thử có phải xếp đôi không.”

Fan đã nhiều ngày không thấy mặt, thấy Thời Lạc mở live stream đương nhiên rất phấn khích.

[TAT, đội của tôi cuối cùng cũng ra ngoài rồi à?]

[Có phải xếp đôi không là ý gì? Nhất định phải xếp đôi.]

[Mỉm cười thần bí, nhóc Thời, vì sao giọng điệu nhóc gọi Dư Thúy lại quen thuộc như vậy? Quan hệ sau khi làm hòa đã trở nên tốt như vậy từ khi nào?]

[Kích động, vậy là mị lại có thể nhìn thấy Dư thần ở bên chỗ nhóc Thời rồi sao? Khóc… Vòng play-off còn chưa đến, Dư thần lại lại lại lại biến mất.]

[Mấy ngày hôm nay các cậu làm gì vậy? Sao đều biến mất hết trơn? Đang huấn luyện bí mật gì sao?]

[Cùng chờ Whisper với Thời thần! Whisper nhanh lên nào!]

[Chờ Whisper +1, nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh…]

Đạn mạc có bình luận hiền hòa đương nhiên cũng luôn có bình luận không hiền hòa, mấy ngày trước sau khi thua trận đấu, cả câu lạc bộ Free đều ẩn mình đóng cửa, đám hater không có chỗ xả, bây giờ Thời Lạc là người đầu tiên trong chiến đội live stream, đám hater cuối cùng cũng tìm được chỗ trút giận, không mời mà đến, spam đạn mạc không ngừng.

[Trốn sóng gió mấy ngày, cuối cùng lại live stream rồi?]

[Lần sau thua trận có thể đừng suy sụp tinh thần không? Lần sau thua trận có thể đừng suy sụp tinh thần không? Lần sau thua trận có thể đừng suy sụp tinh thần không?]

[Lợi hại, không có Dư Thúy thì không được, thua trận đấu mặt như đưa đám muốn Dư thần an ủi, đánh thăng hạng cũng muốn Dư thần chơi cùng, đúng là cục tạ của đội.]

[Thời thiếu gia đỉnh rồi, Thời thiếu gia lợi hại, khi nào thì Thời thiếu gia mới có thể chữa khỏi trái tim mong manh vậy?]

[Trạng thái dễ dàng suy sụp, mặt đưa đám thi đấu, tính tình xấu, chiếm dụng thời gian của đồng đội…]

[Có thể đừng cứ làm chậm trễ thời gian của Whisper được không? Được không? Người ra là trị liệu quán quân, cậu là cái gì?]

Thực ra Thời Lạc không có nhiều anti đến vậy, chỉ là anti cả chiến đội bây giờ đều tập trung ở chỗ Thời Lạc, cộng thêm mấy fan only của Dư Thúy, nhất thời chướng khí mù mịt.

Quản lý kênh live stream của Thời Lạc đang cố gắng cấm bình luận. Fan Thời Lạc cũng đang chửi lại, nhưng vẫn không chửi lại đám anti, ngay cả quản lý kênh của Thời lạc cũng đang gửi tin nhắn riêng cho cậu, khuyên Thời Lạc hay là tự mình xếp đơn đi, đừng gọi Dư Thúy nữa, tránh cho đám anti lại thêm chuyện nói.

Thời Lạc để điện thoại qua một bên, nhìn đạn mạc, sắc mặt không thay đổi.

Cậu không chửi lại cũng không bị đám hater xúi đi xếp đơn.

Lại qua chừng 10 phút, Dư Thúy lên lầu.

“Đội trưởng.” Thời Lạc quay đầu nhìn về phía Dư Thúy, mặt bình tĩnh nói, “Lần trước mua anh luyện cùng… Bây giờ có thể đến không?”

Dư Thúy ngẩn người, đóng cửa phòng huấn luyện lại, đi đến đằng sau Thời Lạc nhìn đạn mạc trong kênh live stream, lập tức hiểu rõ.

Dư Thúy mỉm cười: “Đương nhiên được.”

Cơn tức giận nhỏ xíu trong lòng Thời Lạc lập tức biến mất. Cậu sẽ không bị giọng điệu của đám hater dắt mũi, hater không cho mình xếp đôi với Dư Thúy nhưng mình cứ muốn live stream xếp đôi cho bọn họ xem, xem ai chọc tức ai.

Thời Lạc ngồi ngay ngắn lại, định kéo bàn phím ra, Dư Thúy nói: “Khoan đã.”

Cậu ngẩn người, Dư Thúy dặn dò: “Mở camera lên đi.”

Cậu khó hiểu mở camera.

“Làm người luyện cùng thì phải có chút tự giác của người luyện cùng…” Sau khi xác nhận mình đã xuất hiện trong camera, Dư Thúy xắn tay áo lên, xoa cổ tay, nhìn bàn máy tính của Thời Lạc, huýt sáo, “Nào, hầu hạ cậu ngồi vào máy.”

Dư Thúy hơi cúi người, dọn bàn phím cho Thời Lạc, sau đó một tay cầm tai nghe: “Tránh cái gì, nào…”

Thời Lạc không ngờ rằng ngay cả chuyện này Dư Thúy cũng muốn giúp mình, cứng đơ cả người, được Dư Thúy đeo tai nghe lên.

Dư Thúy không biết là vô tình hay cố ý mà sau khi đeo tai nghe cho Thời Lạc xong còn nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc mái cho cậu, trong đạn mạc lập tức đều là tiếng thét.

“Chuột…” Dư Thúy lấy chuột của Thời Lạc để xuống xong, lại kéo tay Thời Lạc lên, đặt tay cậu lên trên con chuột, nghiêm túc nói, “Có cần chỉnh dpi giùm cậu không?”

Đạn mạc trong kênh live stream đã sắp điên rồi, Thời Lạc nhịn cười, lắc đầu không nói.

Giữa lúc làm mấy động tác này, Dư Thúy có chạm vào cánh tay Thời Lạc, hắn thấp giọng hỏi: “Lạnh à? Cánh tay đã lạnh rồi…”

Dư Thúy lại cởi áo khoác đang mặc trên người mình xuống khoác lên trên vai Thời Lạc, “Nếu lạnh nữa thì nói một tiếng, đi lấy áo dày hơn cho cậu.”

Sau khi sắp xếp cho Thời Lạc xong, Dư Thúy ngồi vào chỗ của mình, Thời Lạc lại nhìn đạn mạc, câu bình luận [Ai có thể cho tôi mượn 1 triệu để tôi trải nghiệm kiểu phục vụ của Whisper đi] được copy spam tầng tầng lớp lớp đầy màn hình, che kín hết bình luận của đám hater, không còn tìm thấy nữa.