FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 77



Phục vụ luyện cùng của Dư Thúy quá tận tâm, đồng thời chửi hater giùm Thời Lạc, trong lòng Thời Lạc đã không còn tức nữa, cậu gửi lời mời xếp đôi cho Dư Thúy, chờ hắn đồng ý.

Trong game, Dư Thúy vẫn chưa trả lời nhưng lại gửi tin nhắn cho Thời Lạc.

Hai người cả ngày ăn ở cùng một nơi, có chuyện gì nói một tiếng thì đối phương có thể nghe thấy, gửi tin nhắn cho nhau không phải tránh live stream mà là vì tránh đồng đội. Khoảng thời gian này huấn luyện quá bận, Dư Thúy sợ Thời Lạc cảm giác có khoảng cách lúc yêu đương, thể nào cũng phải dành thời gian gửi tin nhắn cho Thời Lạc để chọc cậu. Thời Lạc cho rằng Dư Thúy lại gửi mấy lời thầm thì gì đó giữa hai người, cầm điện thoại lên nhìn thử…

[Whisper]: Có hối hận không công khai không?

[Whisper]: Công khai rồi thì sẽ không ai chửi nữa.

[Whisper]: Xếp đôi với bạn trai của mình có gì để chửi.

Khóe miệng Thời Lạc theo bản năng muốn nhếch lên, nghĩ đến còn có máy quay nên cậu kiềm chế lại, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, trả lời.

[Evil]: Vừa rồi em không sao cả, chỉ là không muốn bị hater dắt mũi, cho nên cố ý tìm anh xếp đôi.

[Evil]: Bọn họ cảm thấy em cứ liên lụy anh…

[Evil]: Fan của anh có người không thích em, fan của em cũng có người không thích anh, bình thường.

[Evil]: Em không để ý.

Thời Lạc vừa gõ xong, điện thoại lại rung lên.

[Whisper]: Anh để ý.

Thời Lạc nhìn tin nhắn Dư Thúy nhắn cho mình, cùng lúc đó, chút ấm áp trong lòng trở nên điên cuồng, vì sao lại có máy quay? Vì sao mình lại giống như bị ma ám mở máy quay thật? Cười cũng không dám cười! Đạn mạc vậy mà cho rằng mình nhìn điện thoại là đang chơi game offline, làm gì có game offline nào?! Nói với mấy người là Whisper đang trêu tôi, mấy người tin không? Mấy người không tin!!!

Thời Lạc xoa mặt, không chờ Thời Lạc trả lời, Dư Thúy lại gửi tin nhắn đến.

[Whisper]: Còn nữa, vì sao fan của em không thích anh? Anh sao cơ?

[Whisper]: Chẳng phải anh đã được tẩy trắng rồi sao?

Thời Lạc nhìn màn hình điện thoại, không kiềm chế được cuối cùng phụt cười thành tiếng.

Cậu gõ chữ gửi cho Dư Thúy, chưa kịp gõ xong gửi đi thì tin nhắn của hắn lại nhảy ra.

[Whisper]: … Không biết em có giận hay không, nhưng anh muốn tạo chút thị phi.

[Whisper]: Nếu em giận thật, buổi tối huấn luyện kết thúc có thể tùy tiện đến tìm anh xả giận, kìm nén mấy ngày rồi, không chơi không được.

Thời Lạc không hiểu lắm, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thúy, không biết Dư Thúy muốn chơi gì.

Tạo chút thị phi gì?

Nhưng chưa đến nửa phút Thời Lạc đã biết rồi.

Dư Thúy cũng mở live stream.

Lượt xem kênh live stream của Thời Lạc nháy mắt giảm 1/3.

Dư Thúy live stream nhưng không có mở camera, chỉ mở mic, sau khi hắn điều chỉnh mic xong thì nói: “Xếp thôi.”

Thời Lạc không hiểu gì hết, gật đầu xếp đội, sau đó nghe thấy Dư Thúy ở bên kia dùng giọng điệu không nhanh không chậm quen thuộc nói: “Trò chuyện mấy câu…”

Buổi tối, có nhiều người chơi rank cao ở server trong nước, xếp chưa được nửa phút đã vào bản đồ rồi. Thời Lạc nhấn xác nhận, sự chú ý vẫn còn ở chỗ Dư Thúy.

Từ trong game cài đặt, Thời Lạc có thể nhìn thấy bên Dư Thúy cũng lập tức nhấn xác nhận, hai người cùng được đưa vào bản đồ, cũng thật trùng hợp, kẻ địch của trận này đều là người quen.

Thiên Sứ Kiếm, Thần Hỏa, Tiểu Quân, Ảo Giác vậy mà gom lại thành đội chuyên nghiệp.

Người khác thì không sao, vừa nhìn thấy Thiên Sứ Kiếm, Thời Lạc lập tức lên 120.000 điểm tinh thần. Cậu nhìn đồng đội phe mình, ngoại trừ Dư Thúy thì bắn tỉa bên mình cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ có đột kích là người qua đường, so với phe địch thì ít hơn một tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể chơi được.

Bên Thời Lạc bày trận sẵn sàng đón địch, nhưng chỗ Dư Thúy rõ ràng nhìn thấy kẻ địch rồi nhưng vẫn còn tâm tư lo chuyện khác, nói khẽ: “… Tám chút chuyện về Thời thần đi.”

Thời Lạc nghiến răng, nếu không phải đang live stream thì cậu rất muốn gào lên, kẻ địch là Thiên Sứ Kiếm đó! Lúc này còn tám về mình?

Thời Lạc chưa kịp nhắc nhở Dư Thúy tập trung chú ý thì đồng hồ đếm ngược trong game đã kết thúc, Thời Lạc vô cùng nghiêm túc, trực tiếp xông ra.

Trong game, Dư Thúy phản ứng rất nhanh, vừa đi theo Thời Lạc để buff cho Thời Lạc, vừa không chậm trễ nói chuyện live stream của mình: “Có bao nhiêu người biết trước đây Thời thần từng làm streamer?”

Thời Lạc bên này đã đối đầu với Thần Hỏa rồi, hai người cùng đội được mấy tháng, lại còn cùng chức nghiệp, vô cùng quen thuộc với cách đánh của nhau. Thời Lạc tiên phong dự đoán được vị trí của Thần Hỏa rút hơn một nửa máu của cậu ta. Đột kích phe mình không theo kịp nhịp độ, nhưng Thời Lạc đã không còn đạn phải đổi đạn rồi, cậu nhanh chóng xoay người nhường chỗ, Dư Thúy sau lưng vung dao găm giết chết Thần Hỏa.

Thời Lạc nghiến răng: “Đánh người trước!”

“Không chậm trễ, yên tâm, mạng người tiếp theo cho cậu.” Dư Thúy bên kia lấy được đầu người trực tiếp thăng cấp trang bị, buff Thời Lạc khiên ba mặt, động tác trôi chảy không chậm trễ hắn thầm thì kể chuyện xưa, “Cậu ấy không muốn chơi chuyên nghiệp, làm streamer cũng không ký hợp đồng, hoàn toàn là kiểu thiếu gia chơi cho vui. Vì sao tôi đi tìm cậu ấy à?”

Đột kích cùng đội đã vào vị trí, Dư Thúy cũng buff cho đột kích kia, phe địch mất một đột kích, sợ một phen. Tai thời Lạc nhạy bén để ý, phát hiện Thiên Sứ Kiếm đang rút lui, vội xoay người ra khỏi nơi ẩn nấp bắt đầu đặt bình làm sạch.

Đi kèm theo tiếng “xì xì” nhỏ xíu của bình làm sạch là giọng nói của Dư Thúy: “Một người anh em có quan hệ khá tốt với tôi, nói rằng em họ cậu ta không học hành đàng hoàng… bảo tôi đi khuyên, xem thử để cậu ấy về đi học tiếp hay là đi chơi chuyên nghiệp thật.”

Thần Hỏa đã sống lại, Thời Lạc phát hiện thấy tiếng bước chân của ba người sắp bao vây mình, vội vàng rút lui, vừa đến sau boong-ke thì thấy Dư Thúy đang nhấn tín hiệu trên bản đồ. Thời Lạc với đột kích còn lại tìm đến đó, chỗ đó đúng là bắn tỉa Ảo Giác của phe địch!

Thiên Sứ Kiếm với Ảo Giác lại muốn chơi chiêu bốn chọi ba, nhưng trong đội còn có hai thành viên khác đội, chưa từng phối hợp với nhau thì đâu có dễ như thế, đặc biệt là Thần Hỏa, xếp đôi chơi với Thiên Sứ Kiếm thì được, nhưng nói phối hợp dường như là hoàn toàn không thể. Dư Thúy ăn hiếp bắn tỉa đổi đạn chậm, dựa vào vị trí di chuyển siêu đỉnh của mình đâm Ảo Giác chỉ còn lại chút máu, sau đó nhường đầu người lại cho Thời Lạc như lời đã nói.

Thời Lạc bắn một tiến súng, giành được đầu người của Ảo Giác.

“Lúc đó tôi thật sự không quan tâm, chỉ nghĩ qua loa cho có là được.”

“Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thời thần ở kênh live stream thì…”

“Trúng tà rồi.”

Thời Lạc giật mình, chợt nhìn về phía máy quay của mình.

Mình còn đang live stream không thể…, cậu mím môi, nạp đầy đạn, đánh dấu trên bản đồ ra hiệu đột kích còn lại trong đội đi theo.

Trong livesteam, Dư Thúy còn đang chậm rãi nói.

“Khi đó tôi cũng muốn kéo Thời Lạc chơi chuyên nghiệp, nhưng Thời thần không để ý đến tôi… Tôi đăng ký một acc clone giả vờ không biết chơi, rảnh rỗi đi làm phiền cậu ấy, bảo cậu ấy dẫn tôi chơi.”

“Làm phiền thế nào à? Thấy kiểu mặt dày theo đuổi con gái chưa… Tôi lúc đó cũng gần như thế.”

“Tôi cứ giả vờ không biết chơi, giả vờ trẻ trâu, giả vờ nghèo.”

“Vì sao giả vờ? Vì để thu hút sự chú ý của cậu ấy, để cậu ấy thấy tôi đáng thương.”

Đột kích phe mình cũng đi theo, Thời Lạc và đột kích kia nhanh chóng đặt bình làm sạch, bắn tỉa phe mình đã bị phát hiện, khiên bị nát, Dư Thúy không muốn để phe địch giết được người bên phe mình, kín đáo đến buff cho bắn tỉa, vừa thao tác vừa chậm rãi nói: “Cũng từng cắn rứt lương tâm.”

“Có một hôm…”

“Tôi vừa đánh xong một trận đấu, thắng vô cùng xinh đẹp, ông chủ lúc đó của tôi dẫn đám tụi tôi đi ăn, kiểu quán ăn mà bình quân một ngàn tệ một người, đang ăn… thì Thời thần gửi tin nhắn cho tôi.”

“Hỏi tôi tối nay có vào game không, có cần cậu ấy kéo không.”

“Lại hỏi tôi có tiền ăn tối không, tôi ăn gì chưa, có đói không.”

“Lúc đó tôi…”

“Cảm thấy con người tôi nên bị xử bắn.”

“Nghĩ rằng sau khi Thời thần biết được có giết tôi cũng không quá đáng.”

“Lúc đó tôi còn nhỏ mà, da mặt vẫn không dày đến thế…Thấy tin nhắn Thời thần gửi cho tôi, nửa bữa ăn còn lại không nuốt nổi nữa.”

“Vì sao không nuốt nổi à? Vì tôi cảm thấy tôi gây chuyện lớn rồi…”

“Tôi lăn lộn trong giới lớn lên, trong miệng không nói thật đã quen, khi đó có rất nhiều lời nói với Thời thần đều là mở miệng ra nói liền nói dối, tính toán đủ đường không ngờ rằng… không cẩn thận, chọc phải một đứa trẻ ngoan.”

“Mấy lời dối trá của tôi cậu ấy đều tin.”

Thời Lạc vừa cẩn thận nhìn chằm chằm Thần Hỏa và Tiểu Quân vừa nắm bắt tất cả cơ hội đặt bình làm sạch, khi nghe Dư Thúy nói câu này, tay Thời Lạc không cẩn thận hơi run, suýt nữa gián đoạn hành động đặt bình làm sạch.

“Lần đầu tiên mọi người biết? À đúng… Bản thân Thời thần có thể cũng không biết.”

Dư Thúy buff cho bắn tỉa xong lại đi về tìm Thời Lạc, giữa chừng không khéo oan gia ngõ hẹp đụng phải Thiên Sứ Kiếm. Thiên Sứ Kiếm cũng lạc đàn, Dư Thúy không chút nghĩ ngợi, giết luôn Thiên Sứ Kiếm, tiếp tục nói: “Tôi càng cắn rứt lương tâm, càng không buông cậu ấy được, cứ muốn bảo cậu ấy dẫn tôi chơi… Có mấy lần suýt bị lộ.”

“Tôi lừa cậu ấy là tôi trốn học đến quán net chơi game, có đôi khi phải mở mic, tôi sợ mấy tên trong đội phá hỏng chuyện của tôi, lúc tôi đang mở mic nói bậy bạ bên cạnh… Cho nên đều là đi lên phòng họp trên lầu ở căn cứ lén chơi game.”

“Khi ấy quản lý chiến đội còn nghi ngờ tôi yêu qua mạng.”

“Đm.”

Thời Lạc với Thần Hỏa mỗi người đều nấp sau boong-ke đấu súng, Thời Lạc nghe thấy câu này không nhịn cười được.

“Khoảng thời gian ấy thật sự rất vui vẻ, đúng là giống như giấu tất cả mọi người để yêu qua mạng vậy.”

“Tất cả mọi người đều không biết, chỉ có bản thân tôi biết là chuyện gì.”

Thời Lạc giết được Thần Hỏa, nghe thế ngẩn người, nhớ đến lúc Dư Thúy tỏ tình từng thừa nhận, hắn là nhất kiến chung tình với cậu.

Trái tim Thời lạc không kiềm chế được mà nhói đau.

“Giấu tất cả mọi người yêu qua mạng”, tất cả mọi người bao gồm cả bản thân cậu.

Thần Hỏa đã bị mất mạng, Thời Lạc không sợ Tiểu Quân, trực tiếp dẫn đột kích còn lại xông lên, Tiểu Quân phe địch rút lui, Thời Lạc tiếp tục làm sạch.

“Vì sao phải giấu tất cả mọi người? Có rất nhiều nguyên nhân.”

“Khi đó tôi không muốn làm lỡ cậu ấy, thực ra không muốn để cậu ấy đến chiến đội của tôi khi đó, cho nên không muốn người của chiến đội tôi biết cậu ấy.”

“Sợ bọn họ ép cậu ấy ký hợp đồng.”

“Đương nhiên cũng sợ bị lộ, tính tình Thời thần rất nóng nảy, nếu nổi giận thật… có thể biến mất luôn, tôi đi đâu tìm người đây?”

Thời Lạc và đột kích còn lại tiến quân thần tốc, Dư Thúy cũng theo sau.

“Vì để che giấu, mất mặt không ít.”

“Bên này tôi đang thi đấu, Thời thần bỗng nhiên gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi vào game xếp đôi, muốn kéo tôi. Tôi nói không được, Thời thần bảo tôi cho một lý do, tôi còn chưa kịp bịa ra lý do, điện thoại đã bị trọng tài thu rồi. Mọi người lục lại mùa giải năm 2017 không chừng có thể tìm thấy trận ấy, đấu với đội nào tôi quên rồi. Lúc trước khi ra sân đấu bị trọng tài thu điện thoại, chắc là bị chụp lại rồi.”

“Ở căn cứ huấn luyện, cậu ấy bỗng nhiên gọi điện đến, tôi giống như bị cháy nhà, nhanh chóng kết thúc ván game đó nói với đồng đội là đi nghe điện thoại, đồng đội hỏi tôi ai gọi mà tôi sốt ruột phải đi nghe đến thế, tôi có thể nói thế nào đây?”

“Tôi nói với Thần Hỏa là ông nội cậu, ba của tôi tìm tôi có việc gấp.”

“Sau đó cầm điện thoại đi về phòng của mình.”

Thời Lạc không nhịn được, phụt cười ra tiếng.

Những chuyện này đúng là cậu không biết.

Dư Thúy khi ấy thỉnh thoảng giống như đã chết, bị thương nặng nhập viện, sống chết không chịu hừ một tiếng trước mặt Thời Lạc, những chi tiết mất mặt này càng không chịu nói với cậu.

Trong game, ba người đường trên phe mình lại tập hợp, ưu thế giai đoạn đầu đã có, Dư Thúy lười cho ăn hành thêm, sau khi thêm trạng thái cho ba người xong thì phát tín hiệu cho bắn tỉa ở đường dưới, xông lên chính diện. Dư Thúy phối hợp hoàn mỹ với Thời Lạc, nghe tiếng bước chân bao vây Thần Hỏa rồi giết cậu ta. Sau đó Dư Thúy quần nhau với Tiểu Quân, đột kích còn lại trong đội vội vàng đặt bình làm sạch, lại dọn được một vùng bản đồ lớn, ép đến đá chuyển sinh của kẻ địch.

“Sao thế? À…”

“Gọi cậu ấy một tiếng ba chẳng sao, chuyện này có gì đâu, tôi còn từng gọi cậu ấy là tổ tông nữa kìa.”

Thời Lạc bắn chết Tiểu Quân, sau đó không cho Thần Hỏa sức thở dốc, cưỡng ép chiến đấu, lại chợt vọt lên, ỷ khiên của mình dày, nổ súng liên tục. Khiên cậu vừa vỡ, Dư Thúy phía sau lại giết được Thiên Sứ Kiếm đồng thời buff khiên mới cho cậu.

“Lúc đó làm quá nhiều chuyện mất mặt, bản thân Thời thần thật sự không biết, vốn dĩ tôi cũng không muốn nói.”

Bên Dư Thúy với Thời Lạc không bị giảm quân số, mọi người cũng không rút lui, xông thẳng về trước. Giai đoạn đầu phe địch quá yếu thế, lúc này căn bản không chống đỡ được, vừa đánh vừa lùi, bị bên Thời Lạc ép đến đã chuyển sinh.

“Mặc kệ Thiên Sứ Kiếm, đánh Thần Hỏa với Tiểu Quân.” Tốc độ nói của Dư Thúy nhanh hơn, “Đánh luôn, không cần thêm trạng thái.”

Thời Lạc vẫn làm theo lời nói, liều mạng vọt lên phía trước, đột kích trong đội bị Thần Hỏa giết, Thời Lạc mặc kệ, mượn nửa thân người của Dư Thúy làm khiên, cậu đặt bình làm sạch cuối cùng xuống, khoảnh khắc bình làm sạch có hiệu quả nổ tung đá chuyển sinh của phe địch.

Trận đấu kết thúc.

“Vậy nên đã biết lúc đó tôi vì để xếp đôi với Thời thần mà tốn biết bao tâm tư, mất mặt đến cỡ nào chưa?”

Dư Thúy gửi một icon chế giễu cho Thần Hỏa trong bản đồ, thoát ra khỏi bản đồ, tiếp tục bình thản nói: “Không biết vì sao, có người sẽ cảm thấy là Thời thần đang quấn lấy tôi, nên tôi nói tình huống quen biết năm ấy của hai chúng tôi.”

“Thời thần, Luo khi ấy là tôi khó khăn đến thế mới đưa cậu ấy về chiến đội của tôi.”

“Năm đó, lúc hai chúng tôi vừa quen biết, tôi đã vì cậu ấy làm đến mức đó rồi.”

“Bây giờ thì càng không cần phải nói đúng không?”

“Tôi bằng lòng xếp đôi với cậu ấy, tôi bằng lòng chờ cậu ấy sau trận đấu, tôi bằng lòng thấy cậu ấy xụ mặt liền đến dỗ cậu ấy.”

“Không phải hôm nay tôi mới thế này.”

Hầu kết Thời Lạc ngừng lại, cậu hít sâu một hơi, vẫn không kiềm chế được, đành phải đưa tay che camera.

Trong game, Thời Lạc có thể nhìn thấy bên Dư Thúy lại nhấn nút chờ xếp đội, trong tai nghe, Thời Lạc nghe thấy Dư Thúy bình tĩnh nói với đám hater trong kênh live stream: “Vì thế sau này không cần đứng ở góc độ của tôi chửi cậu ấy thay tôi, không đứng nổi đâu.”

“Những lời này vốn đã muốn nói từ hôm kết thúc trận đấu rồi.”

“Tuy hai chúng tôi không phải trị liệu Song tử tinh, cũng không ai nhớ rõ tên gọi năm xưa này, nhưng mối quan hệ vẫn không thay đổi, hai chúng tôi vô cùng thân thiết… bắt đầu từ hai năm trước rồi.”

“Tôi đối với cậu ấy, vẫn luôn như thế.”