FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 78



Trong game, Dư Thúy gửi thông báo hối xếp đội cho Thời Lạc, tay phải Thời Lạc còn đang che trên camera, sau khi im lặng mấy giây, cậu mới buông camera ra, cầm chuột nhấn tiếp tục xếp đội.

Trong camera live stream, các fan có thể nhìn thấy rõ ràng Thời Lạc phồng má, chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện nhóc Thời vẫn luôn vừa ngầu vừa chảnh của bọn họ, ánh mắt đang tránh né, không nhìn vào camera. Lại nhìn kỹ thêm chút nữa, còn có thể phát hiện mắt Thời Lạc có hơi đỏ.

Thị phi này của Dư tra nam quá độc ác rồi, đừng nói hater, ngay cả tâm trạng của bản thân Thời Lạc cũng bị ảnh hưởng.

Giữa chừng có mấy lần Thời Lạc muốn gửi tin nhắn cho Dư Thúy bảo hắn đừng nói nữa, tấm lòng của Dư Thúy cậu vẫn luôn cảm nhận được. Tính chiếm hữu của Thời Lạc có mạnh đi chăng nữa cũng không cần Dư Thúy đã ngừng live stream lâu rồi dùng cách này để mắng đám hater chia địa bàn.

Quá kiêu căng cũng quá lộ liễu, tuy rất giống chuyện mà độ tuổi này của bọn họ sẽ làm, nhưng thân ở trong giới này, tuổi bình quân tuyển thủ đều chín chắn, Dư Thúy vẫn luôn tránh né không nói chuyện riêng tư, không cần thiết vì mình mà phá nguyên tắc.

Nhưng Thời Lạc lại không nỡ cắt đứt.

Bản thân cậu cũng muốn nghe.

Những lời này trước đây Dư Thúy cũng chưa từng nói với Thời Lạc.

Vẫn luôn cảm thấy tò mò về mấy chi tiết nhỏ nhặt của bạn trai trong khoảng thời gian mình không biết.

Trẻ tuổi hơn một chút, Dư Thúy 19 tuổi lúc ấy đang làm gì, nói chuyện gì, Thời Lạc vô cùng vô cùng muốn biết.

Thời gian xếp đội của ván này hơi lâu, trong tai nghe của Thời Lạc, Dư Thúy lại không chút kiêng dè, còn đang nói về cậu.

Nghe có vẻ như đang giao lưu với đạn mạc trong live stream.

“Lúc đó lừa cậu ấy lâu như vậy, có cắn rứt lương tâm không à? … Đương nhiên có rồi.”

“Tôi với anh họ của Thời thần rất thân, biết nhà anh họ cậu ấy rất giàu có, nên ngầm cho rằng Thời thần cũng là con nhà giàu có. Mới đầu lừa chút tiền tiêu vặt của cậu ấy, cảm thấy chẳng sao hết, mấy năm trước đó tôi lừa anh họ cậu ấy còn nhiều hơn, đúng… vẫn luôn lừa tiền nhà người ta, nhà bọn họ gặp trúng tôi cũng xui xẻo.”

“Nhưng thật ra khi ấy Thời thần không có tiền.”

“Cậu ấy còn chưa thành niên nữa, vốn dĩ không có tiền tiêu vặt, lại bỏ nhà ra đi, làm streamer còn không ký hợp đồng, lấy đâu ra tiền chứ?”

“Nhưng mỗi ngày cậu ấy vẫn chuyển tiền ăn sáng cho tôi, mẹ nó, vậy mà tôi vẫn luôn nhận… Sao tôi có thể thiếu chút tiền ăn sáng đó của cậu ấy, khi ấy tôi đã chơi chuyên nghiệp được bốn năm rồi.”

Nhớ đến tình huống khi ấy Dư Thúy đóng giả học sinh tiểu học nói với mình là hắn đói, Thời Lạc không nhịn được phì cười.

Lúc đó Dư Thúy giả thật sự rất giống.

“Cậu ấy sợ đưa nhiều cho tôi thì tôi sẽ tiêu hết ở quán net, cho nên mỗi ngày chỉ gửi một lần, một lần gửi 10 tệ, không hề thay đổi, mỗi ngày một lần… Vì thế, mỗi ngày tôi đều cắn rứt lương tâm một lần.”

“Số tiền kia bỏng tay quá… Mấy lần muốn ngả bài với Thời thần, lại sợ cậu ấy tức điên lên, chặn tôi, chơi trò biến mất.”

“Sợ bản thân cậu ấy không có tiền, sợ không biết tối cậu ấy ngủ ở đâu, sợ một đứa trẻ con như cậu ấy lang bạt bên ngoài gặp phải người xấu…”

“Khi ấy thật sự còn quá nhỏ, lần đầu tiên gặp phải người như thế, để ý trong lòng, nhưng suy nghĩ lung tung quá nhiều, băn khoăn quá nhiều, lại lo lắng cậu ấy tức giận với tôi… Cứ để cậu ấy ở bên ngoài nhiều ngày như thế.”

“Bây giờ? Nếu như bây giờ, trực tiếp lái xe đến quán net cậu ấy chơi game, chặn xe ngay ở cổng quán net vào trong bắt người, muốn cãi muốn đánh thì đón về căn cứ rồi nói sau, ở bên ngoài quá nguy hiểm.”

“Nếu ở bây giờ, làm gì nỡ để cậu ấy chịu khổ như vậy chứ.”

Hầu kết Thời Lạc khẽ di chuyển, cậu xoa cổ, nhanh chóng nhất nút hủy xếp đội, hắng giọng nói: “Đi nhà vệ sinh một lát.”

Nói xong, cầm điện thoại của mình ra khỏi phòng huấn luyện.

Vừa ra khỏi phòng, vành mắt Thời Lạc lập tức đỏ bừng.

Rất muốn nghe tra nam năm đó nghĩ gì, nhưng thật sự không chịu nổi nữa.

Đâm lao phải theo lao, đã mở camera, vốn dĩ còn cảm thấy mình có thể khống chế được vẻ mặt, nhưng vẫn là quá tự tin rồi.

Thời Lạc nhìn quanh, trong hành lang không có ai, cậu xoay người đi về phòng của mình, đóng cửa, lại dùng điện thoại mở kênh live stream của Dư Thúy.

Lượt người xem của kênh Dư Thúy quá cao, đạn mạc nhiều đến mức Thời Lạc không nhìn thấy được.

[TAT, người mở hai kênh chịu không nổi, nhóc Thời của mị có biểu cảm gì đều không giấu được, thằng nhỏ ngốc nghếch tưởng rằng mình giả vờ rất bình tĩnh.]

[Kênh live stream của Evil trống trơn rồi, Kênh live stream của Evil trống trơn rồi, Kênh live stream của Evil trống trơn rồi.]

[Kích thích!!! Mời Dư thần tiếp tục! Đúng lúc Thời thần đi nhà vệ sinh, tiếp tục tiếp tục.]

[Tình huống gì thế này, tình huống gì thế này? Mấy người chắc chắn là Whisper đang kể chuyện tình đồng đội cảm động trời đất sao? Sao tui cảm thấy không đúng lắm…]. ngôn tình ngược

[Diễn đàn đã bùng nổ rồi, Whisper vào nghề 6 năm, lần đầu tiên nói chuyện tình cảm, đối tượng là đồng đội Evil, tương ái tương sát với anh ấy nhiều năm.]

[Mẹ nó, tôi khóc muốn chết rồi, còn có fan lâu năm nào ở đây không? Còn có ai nhớ chuyện năm ấy Dư thần lái xe ngàn dặm đưa nhóc Thời đi thi đại học không? Năm đó Dư thần còn mở live stream, tất cả mọi người đều cười nhóc Thời, bây giờ mẹ nó, năm đó Dư thần đang giới thiệu anh bạn nhỏ cho chúng ta sao?]

[Nếu hai người là thật… Vậy thì tôi chợt hiểu ra, muốn khuyên nhóc Thời một tiếng, ngoan ngoãn ở cùng với đội trưởng của cậu đi, đã có kinh nghiệm với tra nam ở rank cao thế này, sau này cậu yêu đương với ai cũng không có cảm giác nữa đâu…]

[Fan CP kiềm chế chút! Spam anh ấy không nói nữa thì làm sao giờ!!! Whisper, xin hãy tiếp tục, tiếp tục đi… Vẫn luôn rất tò mò chuyện trước khi hai người không nhìn mặt nhau!!!]

[Nhân lúc Evil không ở đây, nói chút chuyện của cậu ấy năm đó đi! Nói chuyện mà cậu ấy sợ anh nói á!]

Thời Lạc tắt đạn mạc, nhìn giao diện game của Dư Thúy trong điện thoại, con trỏ chuột của Dư Thúy đang khẽ di chuyển không có mục đích, giọng nói của hắn truyền ra thông qua app live stream ở điện thoại có hơi khác với bình thường, dường như Dư Thúy cũng đang xem đạn mạc, trong giọng nói của hắn có ý cười: “Thời thần đi rồi à?”

Thời Lạc giật mình, có hơi lúng túng… Dư Thúy chắc chắn đoán được mình ra ngoài xem live stream.

Trong kênh live stream, giọng Dư Thúy rất khẽ: “Được, coi như cậu ấy không có ở đây đi.”

“Lúc đó cái gì cậu ấy cũng tốt, không có lịch sử đen gì đáng nói cả, lịch sử đen của tôi thì nhiều hơn một chút.”

“Khi ấy tôi thấy cậu ấy thật sự tốt về mọi mặt.”

“Trước khi đến Thánh Kiếm có cãi nhau không… Đương nhiên có rồi.”

“Vết trầy trên đầu lúc đó có phải cậu ấy làm không à? Đương nhiên không phải.”

“Lúc đó có tin đồn, nói là hai chúng tôi đánh nhau. Đều là giả hết, sao có thể… Cậu ấy trông hung dữ, thỉnh thoảng chửi người ta mấy câu, nhưng sẽ không đánh nhau thật đâu.”

“Vết thương lúc đó, là khi tôi bị xuất huyết dạ dày mới vừa xuất viện, hạ đường huyết tự té.”

Mắt Thời Lạc đỏ bừng, nghe thế cúi đầu cười.

Uổng công Dư Thúy khoác lên mình vai tra nam, rốt cuộc hắn dịu dàng cỡ nào, chu đáo cỡ nào, chỉ có mình cậu biết.

Trong kênh live stream, Dư Thúy bịa chuyện không chút sơ hở: “Lúc đó thật sự cậu ấy từng nổi giận với tôi, có thể xô xát mấy lần bị người khác nhìn thấy, một truyền mười, mười truyền trăm, sau đó thì bịa đặt vô căn cứ…”

“Vì sao xô xát à? Cậu ấy không cho tôi ra ngoài.”

“Bởi vì lúc đó tôi ra ngoài để bàn chuyện cho cậu ấy ký hợp đồng với NSN.”

“Khi ấy Thời thần… chỉ là một đứa trẻ, vì không để tôi ra ngoài mà cậu ấy đẩy sô pha ở lầu một chặn trước cửa ra vào, hơn nửa đêm nằm ngủ ở sô pha, sáng hôm sau Thần Hỏa ra ngoài lấy đồ ăn phải nhận qua cửa sổ.”

“Sau khi giải quyết vấn đề ra ngoài, cậu ấy lại quăng chìa khóa xe của tôi… Cuối cùng là lão Kiều nhặt lại giùm tôi, lão Kiều vì nhặt chìa khóa xe mà mất một chiếc dép.”

“Có tức giận hay không à? Tôi có gì để mà tức chứ? Tôi gạt người ta đến, cuối cùng không chăm sóc tốt, tôi có lập trường gì mà tức?”

“Không tức giận, là đau lòng.”

“Cậu ấy chịu tội, tôi liền đau lòng.”

“Khi đó cậu ấy ngăn cản tôi giống như điên, tôi đau lòng.”

“Bây giờ thua trận đấu, sắc mặt không tốt, tôi cũng đau lòng.”

“Nói nhiều như vậy, những người không hiểu trước đây hai chúng tôi như thế nào chắc đã hiểu rồi đúng không?”

“Bình thường tôi không thích nói gì hết ở chỗ công khai, lần này nói cho đủ, chuyện nên nói đã nói rồi, Thời thần là do bản thân tôi đưa vào nghề, cậu ấy có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này dù chờ cậu ấy sau trận đấu hay là những việc khác, đừng có bất ngờ, đều rất bình thường.”

Dư Thúy nói xong lại an ủi fan của hắn mấy câu, nói rằng mấy trận đấu sau này sẽ cố hết sức đánh, sau đó thì nói chúc ngủ ngon, tắt live stream trong đống đạn mạc đang níu kéo.

Trong phòng ký túc, Thời Lạc lấy cổ tay dụi mắt, hít thở sâu.

Trong đạn mạc có một câu nói rất đúng, sau khi yêu đương với Dư Thúy, sẽ không dễ dàng thích người khác được nữa.

Sao người này lại tốt đến như vậy?

Giải quyết sạch sẽ một đợt thị phi cho mình, còn dùng cách nói chuyện trước đây cho mình biết.

Khi hai người ở riêng dường như sẽ không nói chuyện trước đây, sợ đau lòng, bản thân Dư Thúy cũng ngại lật lại lịch sử đen của hắn.

Lần này cuối cùng cũng nghe được.

Thời Lạc đặt điện thoại xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt, từ sau khi thua Saint, lần đầu tiên tâm trạng tốt như thế.

Cậu lau mặt, nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lỗ tai cậu hơi đỏ, không cần mở cửa cũng biết là ai đến.

Cậu vò tóc, chần chừ một lát, nhìn về phía công tắc điện trong phòng.

Thời gian huấn luyện bình thường, phòng của mình vẫn luôn mở đèn, Chu Hỏa, lão Kiều nhìn thấy có thể sẽ đến hỏi.

Bây giờ Thời Lạc rất muốn “chiếm hời” của Dư Thúy, không muốn bị người khác làm phiền.

Cậu bước ra khỏi phòng vệ sinh, tắt đèn trong phòng.

Nghĩ đến chuyện lần trước xảy ra trong tình cảnh như này, trong bóng tối tai Thời Lạc đỏ lên.

Dư Thúy thật sự quá biết chơi rồi, lần trước kéo mình vào phòng của hắn, sau khi tắt đèn thì suýt nữa bị hắn làm chết, Thời Lạc khẽ hít một hơi, nhịp tim đập hơi nhanh.

Thời Lạc mở cửa, lại xấu hổ chỉ kéo ra một khe hở nhỏ xíu.

Cậu dựa bên tường, cổ cũng đã hơi đỏ.

Chờ mấy giây, người bên ngoài vẫn chưa vào, Thời Lạc xoa cổ, đưa tay kéo cửa, kéo khe hở rộng ra một chút.

Lại chờ nửa phút, người bên ngoài vẫn không vào.

Thời Lạc khẽ nhíu mày, đang thắc mắc Dư Thúy lại chơi trò gì mới thì thấy người bên ngoài mở chế độ đèn pin của điện thoại, dùng sức mở cửa phòng của mình ra.

Lão Kiều giơ điện thoại, chiếu ánh sáng chính nghĩa lên người Thời Lạc.

Lão Kiều vừa thắc mắc vừa hoang mang nhìn Thời Lạc.

Thời Lạc: “…”

Lão Kiều nhìn Thời Lạc, muốn nói lại ngừng, ngừng lại muốn nói.

Một lúc sau, lão Kiều không hiểu nổi nói: “Nếu cậu ở trong phòng thì mở cửa ra không được sao? Cậu bỗng nhiên tắt đèn làm gì? Còn chỉ mở hé, cậu…”

Lão Kiều thật sự chịu không nổi chuyện này: “Tuy tôi cũng từng nói giỡn căn cứ là ổ chứa, nhưng cậu cũng đừng mở cửa mờ ám như thế chứ.”