FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 89



Mấy phút trước, trong lòng Dư Thúy đã cấp tốc đề ra được mấy phương án, hắn đã nghĩ kỹ, buổi trưa sẽ lén Thời Lạc gọi điện cho luật sư, tìm một luật sư ủy thác có thể tin tưởng cho Thời Lạc, vứt những chuyện phiền phức có thể gặp phải sau này cho luật sư, tốt nhất là có thể khiến người nhà Thời Lạc không liên hệ trực tiếp với Thời Lạc được.

Kế hoạch của Dư Thúy vốn rất chu đáo chặt chẽ, nhưng mà mấy phương án này dần dần bị lu mờ đi, trong lòng chỉ còn lại câu nói “tôi bị đàn ông ngủ thành dạng gì” của Thời Lạc kéo dài chiếm cứ.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, sau đó thở dài. Sắp ba năm rồi, tấn công kiểu ôm bom tự sát của Thời Lạc mười lần như một vẫn chấn động Dư Thúy đến mức nói không nên lời.

“Cục cưng, ba em…” Dư Thúy cố hết sức nói một cách uyển chuyển, “Chỉ mới đánh đôi ba thôi mà em đã đánh thẳng đôi to nhất ra rồi, có phải hơi quá không?”

Thời Lạc đơn phương come out, bản thân hơi chột dạ, cậu lắp bắp: “Không… không có nói anh ra mà.”

“Anh sợ chuyện này sao?” Dư Thúy bước vào phòng, cầm điện thoại của Thời Lạc lên, đúng lúc không cần mở khóa, hắn tìm người vừa mới gọi cho Thời Lạc, sao chép số điện thoại ba Thời Lạc dùng điện thoại cậu gửi cho mình, lại chỉnh cài đặt cuộc gọi của điện thoại Thời Lạc, chỉnh đến tùy chọn chuyển tiếp cuộc gọi thì ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Thời Lạc, “Có thể cài không?”

Thời Lạc còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nói: “Cài cái gì?”

Dư Thúy nhịn cười, nói bắt chước Thời Lạc: “Cài cái gì?”

“Còn có thể cài cái gì? Chuyển cuộc gọi của ba em qua cho anh, có được không?” Dư Thúy nói, “Bạn của em hầu như đều là người trong giới, liên lạc với em không dùng wechat thì cũng là kênh trò chuyện bạn bè trong game, người gọi điện cho em được ngoại trừ giao hàng thì chắc cũng chỉ có ba em. Chuyển cuộc gọi qua cho anh trước đi, được không?”

Thời Lạc nhíu mày: “Ông ta phiền phức như thế, không phải, anh không biết ông ta muốn làm gì đâu, ông ta…”

“Anh biết, anh không sợ phiền phức.” Thời Lạc không từ chối rõ ràng, Dư Thúy nhập thẳng số điện thoại của mình vào, sau khi cài đặt chuyển tiếp cuộc gọi xong thì trả điện thoại cho cậu, tiện thể sờ lên trán cậu, “Sau này, mỗi ngày anh đều nhận hàng giùm em, phục vụ này có chu đáo không? Được rồi, không còn nóng nữa.”

Thông minh như Thời Lạc đương nhiên nghĩ một chút đã hiểu được, cậu lúng túng nói: “Anh họ em liên lạc với anh sao?”

“Cũng không nói gì.” Dư Thúy mở lịch sử trò chuyện của mình với Kha Hạo cho Thời Lạc xem, “Vừa mới gọi điện thoại với cậu ta, cậu ta nói với anh chuyện mấy ngày trước ông nội em nhập viện, giờ ông nội em đã không sao rồi, không cần lo lắng. Anh nghĩ, ba em có thể muốn liên lạc với em…”

Dư Thúy nhớ lại hành động vừa rồi của Thời Lạc vẫn cảm thấy đỉnh cao vô cùng, cười một tiếng: “Chỉ là không ngờ em sẽ come out luôn.”

“Come thì cũng come rồi, lại chẳng có lỗi gì với ông ta.” Thời Lạc cúi đầu nhìn cài đặt cuộc gọi của mình, chần chừ, “Nếu như ông ta còn gọi đến, anh…”

“Anh sẽ nói anh là luật sự đại diện của em, có chuyện thì giải quyết cho em, em cũng đã come out rồi thì còn sợ gì nữa?” Dư Thúy cởi áo khoác, “Mặc kệ đi, ba em gọi đến nếu trong nhà em có việc thật thì anh sẽ nói với em, nhưng mà ông ta sợ ông nội em có ấn tượng xấu về em như thế, em lại cứng như này, chắc tạm thời ông ta không dám tìm em đâu. Đánh răng rửa mặt chưa? Có ăn không?”

Thời Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu: “Đánh răng rửa mặt rồi, vẫn chưa đói… không phải, anh…”

Cậu liếc nhìn cài đặt cuộc gọi điện thoại của mình, chần chừ nhìn Dư Thúy: “Anh không ngại phiền sao?”

Dư Thúy nhìn về phía cậu, bỗng nhiên bật cười, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉ nói: “Em không cần lo là được.”

Thời Lạc đi đến cánh cửa nhỏ của nhà vệ sinh, dựa vào cửa nhìn Dư Thúy, thấy hắn cầm một sợi thun màu đen từ cổ tay buộc tóc lại, cúi đầu rửa mặt. Cậu nghĩ đến tối qua hắn cởi áo ôm mình ngủ, nghĩ đến bây giờ hắn đang giải quyết hậu quả giùm mình, trong lòng đau xót.

Người khác yêu đương cũng thế này sao?

Bạn trai của người khác cũng tốt như này sao?

Tối qua cậu phát sốt, ngủ không ngon lắm, nửa đêm mê mê tỉnh tỉnh, giữa chừng phát hiện Dư Thúy đang đo nhiệt độ mình mấy lần, sau khi đo xong, lần nào hắn cũng vỗ về xoa một cái, không thể dịu dàng hơn.

Dịu dàng đến mức nửa đêm Thời Lạc sốt cao nhưng vẫn muốn bò lên acc clone weibo của mình đăng một bài.

Tuy sau khi đăng lên rất có thể lại nhận được mấy nhắc nhở cảnh cáo tung tin đồn.

Lại bị báo cáo thêm mấy lần nữa thì tài khoản này coi như tiêu.

Thời Lạc dựa đầu vào khung cửa, nghiêm túc nhìn Dư Thúy đánh răng, bỗng nhiên cảm thấy mình bị fan đội báo cáo cũng đáng đời.

Trước đây có bình luận nói rất đáng tin: Khoan hẵng nói rốt cuộc Dư Thúy có yêu đương hay không, tôi đã nhìn Whisper trưởng thành đến chừng này, thiếu niên nghiện net không có kinh nghiệm tình yêu như Dư tra nam mà có thể chu đáo với người yêu như này mới sợ á.

Đừng nói fan nghĩ không ra, có đôi khi Thời Lạc cũng không tin, Dư Thúy yêu đương sẽ tinh tế dịu dàng đến thế này.

Thời Lạc xoa cổ, càng nhìn càng thích Dư Thúy. Cậu cúi đầu xem điện thoại của mình, nghĩ đến Dư Thúy vì không muốn để mình buồn bực mà nhận lấy mấy chuyện xấu của nhà mình, trong lòng căng phồng, trong lúc nhất thời có vô số lời tâm tình muốn nói với hắn, đang chuẩn bị thì Dư Thúy im lặng nãy giờ chợt phì cười.

Thời Lạc hoàn hồn: “Sao thế?”

“Nhớ đến hồi nãy em nói với ba em…” Dư Thúy rửa mặt, lau giọt nước ở dưới cằm, nhìn Thời Lạc trong gương, cười nói, “Có khi nào ông ta tìm tên em, sau đó tìm thẳng đến đội chúng ta, tìm weibo của đội không? Nếu anh nhớ không lầm thì bài đăng cuối cùng của weibo đội chúng ta là ảnh em chụp chung với Thần Hỏa.”

Thời Lạc: “…”

“Vậy thì hiểu lầm lớn rồi…” Dư Thúy cất khăn xong, hỏi Thời Lạc, “Nếu như ba em cho rằng em quen với Thần Hỏa, vậy thì anh tự đi đầu thú, hay là đâm lao phải theo lao, để cho Thần Hỏa gánh nồi đây?”

Thời Lạc nghẹn lời.

Nói ra thì vô cùng có lỗi với Thần Hỏa, trong lúc nhất thời vậy mà Thời Lạc lại có hơi do dự.

“Bình thường chửi người qua đường báo cáo ID của cậu ta cũng thôi đi, chuyện này…” Thời Lạc không nghe ra được Dư Thúy đang trêu mình, phân tích rất nghiêm túc, “Em lo hôm nào đó ba em tìm cậu ta, cái tên ngốc Thần Hỏa đó hoàn toàn chẳng biết gì hết, nghe không hiểu tiếng người rồi nhận thật, đến khi đó…”

“Nhận con khỉ.” Dư Thúy đi đến cửa, mỉm cười, “Chọc em thôi, anh vất vả lắm mới cưa đổ bạn trai, có nồi cũng phải tự anh gánh, mắc gì đưa cho cậu ta chứ? Nói ra thì…”

Dư Thúy cũng dựa vào cửa, hỏi khẽ: “Hay là chụp ảnh mà em nói chuẩn bị trước đi? Hôm nào đó nếu ba em còn không tin hỏi lại thì em đưa ảnh cho ông ta.”

“Ảnh bị ngủ không ra dạng gì ấy.”

Thời Lạc hơi lùi ra sau né, thấp giọng nói: “Đừng quậy… Em hù ông ta thôi, hôm nào ba em sốt ruột thật, muốn quậy cho hai bên đều tiêu tùng, không chừng sẽ công khai ảnh ra.”

“Vậy thì công khai.” Dư Thúy thấy chẳng sao hết, “Đúng lúc để fan biết, cũng đỡ cho em cả ngày khoe ân ái mà còn bị báo cáo, sau này quang minh chính đại rồi. Trong ảnh em nhớ làm mờ bộ phận quan trọng của anh là được.”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, trong mắt có ý cười: “Thời thần, chuyện đó anh cũng làm cho em rồi, em còn sợ cái gì? Còn có việc gì anh không thể làm giùm em sao?”

Thời Lạc ngẩn người.

Vừa rồi bị ba mình uy hiếp thấy chẳng sao cả, bây giờ nghe thấy câu nói này, lồng ngực Thời Lạc bỗng nhiên nhói lên, vành mắt chợt đỏ bừng.

Dư Thúy vốn sợ Thời Lạc vì chuyện trong nhà mà buồn phiền trong lòng nên cố ý nói mấy lời thô tục chọc Thời Lạc vui, thấy mắt cậu đỏ lên thì giật mình, bật cười: “Bị sao thế?”

Đêm tỏ tình, ký ức về việc nước mắt Thời Lạc chảy không ngừng vẫn còn khắc sâu, hắn ôm cậu, nhanh chóng chỉnh từ giọng tra nam sang giọng trai ấm áp, giọng điệu dịu dàng hơn mấy phần: “Chẳng phải vừa rồi không có gì sao? Anh đùa quá trớn rồi à?”

“Không phải.” Giọng nói Thời Lạc có hơi khàn, “Không có gì, không liên quan đến anh, chỉ là em…”

Thời Lạc nhắm mắt, hít sâu một hơi, không muốn nói nhiều, cậu ngẩng đầu hôn lên môi Dư Thúy.

Dư Thúy giật mình, sau khi bị Thời Lạc gặm lung tung một hồi thì ôm cậu đẩy cậu dựa vào cánh cửa, cúi đầu hôn sâu.

Hắn vừa hôn vừa lấy tay khẽ xoa mái tóc ngắn của Thời Lạc, vỗ về cái gáy của cậu.

Sau nụ hôn hơn mười phút, hơi thở Thời Lạc mới bình tĩnh lại, cậu chậm rãi dựa ra sau, sắc mặt đã khôi phục bình thường. Thời Lạc lưu luyến mím môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là em… rất thích anh.”

Cậu ngừng một lát, bỗng nhiên nói: “Dư Thúy, sau này đừng chia tay em.”

Dư Thúy bật cười: “Rốt cuộc làm sao thế? Câu này mà cũng nói ra.”

“Không… không có gì.” Bản thân Thời Lạc cũng cảm thấy mình nhõng nhẽo, nhíu mày nói, “Mấy fan nói đúng thật, sau khi yêu anh… thật sự bị anh làm chết, sau này không thể thích người khác nữa.”

Dư Thúy nghe thế mệt mỏi cười, nhỏ giọng nói: “Thời thần, chúng ta nói đúng lương tâm đi, anh “làm” em cái gì? Anh thật sự “làm” em rồi sao?”

Thời Lạc nghẹn lời: “Chưa… coi như chưa đi.”

Dư Thúy gật đầu: “Được, vậy thì anh coi đây là lời khen vậy… Dính nhau đủ chưa? Còn hôn không?”

“Không.” Thời Lạc bất giác nghiêng đầu, “… Anh có muốn uống thuốc không? Có khi nào bị lây?”

Dư Thúy cúi đầu, lại hôn lên môi Thời Lạc: “Nếu lây thì tối qua đã lây rồi.”

Cửa phòng Thời Lạc bỗng nhiên vang lên, Dư Thúy xoa đầu Thời Lạc một cái, đi đến mở cửa ra.

Chu Hỏa nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, thầm hiểu trong lòng mỉm cười: “Khụ…”

Dư Thúy coi như không nhìn thấy, nói: “Đúng lúc anh đến đây, tối qua Thời Lạc sốt, hôm nay…”

“Không có gì.” Thời Lạc ở trong nhà vệ sinh nói, “Không chậm trễ huấn luyện.”

Dư Thúy bất đắc dĩ cười: “Được thôi, nghe theo em ấy vậy. Anh có chuyện gì à? Tìm em ấy sao?”

“Tìm cậu.” Chu Hỏa đưa hai tấm vé cho Dư Thúy, “Vé vào sân của Saint với NSN, ngồi kế nhau, thứ cậu cần.”

Dư Thúy cầm lấy: “Cảm ơn nhé.”

“Hai cậu đi thì bên tổ chức chắc chắn sẽ biết, ngay cả khi không nói trước thì lúc kiểm tra an ninh cũng sẽ bị nhận ra.” Chu Hỏa hỏi, “Có cần nói trước một tiếng không, để đến khi đó camera đừng quay hai cậu? Nếu không nói trước chắc chắn sẽ quay cận cảnh hai người.”

“Không cần.” Dư Thúy không có vấn đề, “Không cần nói trước, thích quay thì quay đi.”

Chu Hỏa rất hài lòng với trạng thái hoan nghênh chào đón này của Dư Thúy, lại hóng hớt nhìn vào trong, nói nhỏ: “Nhưng mà, sao tôi cảm thấy giọng nói Thời Lạc là lạ nhỉ?”

“Vừa mới khóc.” Dư Thúy bất đắc dĩ nói, “Bỗng nhiên nói với tôi vĩnh viễn cũng không muốn chia tay, sau đó không biết sao mà lại nước mắt ròng ròng. Chắc là cơn sốt hành, con người sau khi bệnh dễ đa sầu đa cảm, tuổi em ấy còn nhỏ có lẽ…”

Cửa nhà vệ sinh chợt bị đột kích tuổi còn nhỏ nào đó đập một cái, Dư Thúy chu đáo nói: “Thẹn quá hóa giận đó mà, anh đi trước đi.”