FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 88



Thời Lạc thân mang tội, lúc này cũng không có sức bảo Dư Thúy về phòng của hắn, đành phải nhúc nhích, quay lưng lại nằm đối diện với vách tường.

Dư Thúy nằm xuống giường, đẩy Thời lạc, giọng nói không nghe ra giận hờn: “Không phải cảm cúm, không lây cho anh được đâu.”

Cổ họng Thời Lạc vì sốt cao nên hơi khàn, chần chừ nói: “… Anh chắc chắn là cảm bình thường không lây sao?”

“Không chắc.” Một tay Dư Thúy ôm lấy eo Thời Lạc, kéo cậu đến bên cạnh mình, “Nhưng em còn rúc vào bên trong, dựa sát mặt tường lạnh lẽo kia thì anh chắc chắn cơn giận của anh không nguôi được.”

Thời Lạc dùng nửa giây cân nhắc thiệt hơn, ngoan ngoãn nhích lại gần Dư Thúy, nhưng mà vẫn quay lưng về phía hắn, chỉ là nhích lại gần hơn. Cậu còn đang phát sốt, có hơi sợ lạnh, co người ở trong chăn.

“Thời Lạc.”

Trán cậu nóng bừng, người thì lại lạnh, cả người khó chịu, khàn giọng nói: “Hửm?”

Cậu quấn chặt chăn, lại bị một cánh tay của Dư Thúy ôm chặt, không dễ xoay người. Cậu chờ một hồi không nghe thấy Dư Thúy nói tiếp, hơi nhúc nhích, vừa mới tốn sức lực xoay người thì cậu nghe thấy Dư Thúy nói khẽ bên tai: “Em có cảm thấy giữa hai chúng ta vẫn còn chút vấn đề không?”

Trong lòng Thời Lạc chùng xuống.

Cậu còn chưa kịp mở miệng giải thích thì lại nghe Dư Thúy nhàn nhạt nói: “Trạng thái xa cách này của em có phải không đúng không?”

Thời Lạc hít sâu một hơi, giữa các đôi yêu nhau mà nói câu này, cơ bản là bắt đầu mâu thuẫn rồi.

Bị sốt đúng là sẽ ảnh hưởng đến năng lực phản ứng của con người, lúc này Thời Lạc ù tai thật, không chờ cậu nghĩ xong nên giải thích thế nào thì cánh tay đang ôm cậu của Dư Thúy cũng buông ra.

Không biết có phải tác dụng tâm lý không mà Thời Lạc cảm thấy mình lại lạnh thêm mấy phần.

Cậu nhíu mày, xoa xoa giữa chân mày, lúc đang cố gắng tập trung nghĩ nên nói thế nào mới tốt thì cậu cảm thấy cánh tay Dư Thúy ở đằng sau khẽ động.

Cậu vô thức nghiêng đầu nhìn, chợt giật mình.

Dư Thúy hơi ngẩng đầu, cởi từng nút áo sơ mi của mình ra.

Sau khi cởi hết nút áo, Thời Lạc bị Dư Thúy ôm lấy, một lần nữa được nằm trong vòng tay của hắn, lại được hắn lấy áo sơ mi quấn lại giống như gỏi cuốn.

Cậu nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi bên tai mình: “Có ấm hơn lúc nãy không?”

Thời Lạc ngẩn người chừng nửa phút.

Một lát sau cậu mới nhỏ giọng nói: “Trong lòng ấm hơn lúc nãy… có tính không?”

Vừa dứt lời, Thời Lạc cảm thấy Dư Thúy phì cười ở đằng sau.

Trong lòng Thời Lạc đau xót, một ngàn lần muốn hỏi người này sao lại tốt đến như vậy chứ?

Lần nào cũng cảm thấy không thể tốt hơn, đây chắc chắn là người đối xử với mình tốt nhất, nhưng mà không bao lâu Dư Thúy đã liên tục phá kỉ lục.

Dư Thúy hơi đổi tư thế để Thời Lạc dựa thoải mái hơn: “Lúc này miệng ngon ngọt có tác dụng à? Bị sốt gọi một cuộc điện thoại cho anh bảo anh qua khó lắm sao?”

Vốn dĩ Thời Lạc có không ít lời muốn giải thích cho mình nhưng lúc này lại không muốn nói nữa, ngoan ngoãn nghe mắng, xin lỗi đàng hoàng: “Em sai rồi.”

“Lần sau còn dám không?” Dư Thúy dùng tay khẽ khều dưới cằm Thời Lạc, thấp giọng nói, “Lần sau em nói với ai thì bảo người đó ngủ với em đi, đi tìm Thần Hỏa ấy. Bây giờ thỉnh thoảng anh đau dạ dày đều không giấu em, em thì sao? Em coi anh là gì?”

Thời Lạc chưa kịp nói, hắn đã nói tiếp: “Anh coi em là bạn trai, em coi anh là vịt. Mẹ nó anh chăm sóc em đàng hoàng, còn em thì nghĩ chuyện không đâu à? Hả? Cái chiêu bậy bạ vừa rồi là gì vậy?”

Thời Lạc cố gắng nhịn cười, cúi đầu, lấy cằm cọ vào tay Dư Thúy, thật lòng thật dạ nói: “Thật sự, thật sự biết sai rồi, có được không?”

“Không có lần sau nữa đó.” Dư Thúy kéo chăn, nhíu mày, “Cũng không phải bệnh nan y gì, còn giấu giấu diếm diếm… Tật xấu gì thế? Ngủ đi.”

Dư Thúy lấy tay khẽ che lên mắt Thời Lạc, để cậu nhắm mắt lại: “Ngày mai cho em nghỉ.”

Thời Lạc “ừm” một tiếng, không bao lâu đã ngủ rồi.

Cậu một đêm ngon giấc, giữa chừng Dư Thúy tỉnh dậy mấy lần sờ trán cậu, đến hơn nửa đêm thì nhiệt độ cơ thể của Thời Lạc khôi phục bình thường mới yên tâm ngủ.

Hôm sau, Dư Thúy thức dậy trước.

Nhiệt độ Thời Lạc đã bình thường hoàn toàn, hắn yên tâm, thấy thời gian còn sớm, lười về phòng của mình, hắn bèn ngồi dậy, dựa vào đầu giường xem điện thoại.

Buổi tối có mấy tin nhắn gửi đến, Dư Thúy mở khóa nhìn thử, hơi bất ngờ nhướng mày.

Kha Hạo gửi mấy tin nhắn đến cho hắn.

Dư Thúy vô thức nhìn Thời Lạc đang nằm bên cạnh mình.

Từ sau khi đi Đức, Dư Thúy với Kha Hạo chỉ gửi vài tin nhắn hỏi thăm sức khỏe vào ngày lễ, quan hệ dần dần phai nhạt.

Cũng là vì Thời Lạc, cũng là vì sau khi Dư Thúy vừa mới đến khu vực châu Âu thì chơi trò khép mình, cắt đứt liên lạc với không ít người trong khoảng thời gian đó.

Dư Thúy mở tin nhắn.

[Kha Hạo]: Tôi thấy tin tức mới biết, em họ tôi lại đến chỗ của ông rồi à?

[Kha Hạo]: Tôi tìm kiếm thử thì thành tích của câu lạc bộ mấy ông cũng được, nó vẫn ổn chứ?

[Kha Hạo]: Hai người làm hòa rồi à? Bây giờ hai người sao rồi?

Tin nhắn được gửi lúc 8 giờ sáng, Dư Thúy không chắc bên Kha Hạo là lệch múi giờ hay là thức dậy sớm.

Không có việc gì không tìm đến cửa, Dư Thúy không nghĩ rằng Kha Hạo bỗng nhiên nhớ đến mình còn có một đứa em họ là Thời Lạc, nên muốn quan tâm một chút.

Dư Thúy nhớ lại mấy chuyện xấu trong nhà cậu mà trước đây cậu đã nói với hắn, trong lòng mơ hồ có một suy nghĩ không tốt lắm.

Dư Thúy liếc nhìn Thời Lạc, cố hết sức đứng dậy thật nhẹ nhàng, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng Thời Lạc.

Vừa mới 10 giờ sáng, người trong căn cứ còn chưa dậy, Dư Thúy về lại phòng mình mặc áo khoác vào, đi xuống lầu một, bước ra ngoài ngồi xuống ghế nằm trong sân, gọi lại cho Kha Hạo.

Chưa được mấy giây, điện thoại đã được kết nối. Kha Hạo rõ ràng rất bất ngờ, hỏi han vô cùng nhiệt tình.

Hai năm này, Dư Thúy đã gặp nhiều chiêu giả vờ thân thiết của người khác rồi, không lúng túng cũng không thấy rối rắm, yên lặng nghe Kha Hạo nói năm phút chuyện cũ.

Kha Hạo nói đủ mấy lời sáo rỗng, thực sự không còn gì để nói mới hỏi dò: “Thời Lạc gần đây… vẫn khỏe chứ? Tôi cũng không hiểu giới của mấy ông lắm, tin tức tìm kiếm trên mạng có khen nó, cũng có… cũng có nói nó không tốt. Tôi cũng không biết phân biệt.”

“Rất tốt.” Dư Thúy nhàn nhạt nói, “Trạng thái rất tốt, các phương diện cũng vậy.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Kha Hạo cười gượng một hồi, chần chừ nói, “Chú tôi, chính là ba Thời Lạc đó, gần đây có liên lạc với nó không?”

Dư Thúy nói: “Không rõ.”

“Vậy à…” Bên Kha Hạo im lặng một hồi, giọng điệu chùng xuống, “Nói thật với ông vậy, ông nội tôi… khoảng thời gian trước bị bệnh một lần.”

Dư Thúy đã đoán trúng rồi, không tiếp lời.

Kha Hạo thấp giọng nói: “Nằm viện nửa tháng, biết Thời Lạc bận, không biết rốt cuộc tình hình ông nội thế nào, cũng không dám làm phiền nó…”

“Kha Hạo.” Dư Thúy không nghe nổi nữa, cười khẽ, “Nếu đã không muốn liên lạc với em ấy thì đừng ụp nồi lên người em ấy.”

Kha Hạo ở đầu bên kia giật mình.

“Phương thức liên hệ với tôi ông cũng biết, lúc cần em ấy đến, ông gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được.” Giọng điệu Dư Thúy bình tĩnh, “Dù có thi đấu tôi cũng sẽ cho em ấy về, ông yên tâm.”

Kha Hạo lúng túng cười: “Vậy… vậy sao? Thế thì tôi nghĩ nhiều rồi, sợ làm chậm trễ nó huấn luyện nên không dám liên lạc. Nhưng mà không cần lo lắng, bây giờ coi như đã không còn nguy hiểm. Hôm nay ông nội tôi vừa mới xuất viện, lần này đúng là may mắn. Chú tôi bỗng nhiên có suy nghĩ, muốn để ông nội vui không bằng bảo Thời Lạc về tiếp tục đi học, cho ông nội yên tâm. Tôi đã nói với chú ấy rồi, vòng playoff của mấy cậu sắp bắt đầu, bây giờ Thời Lạc đi sợ không thích hợp. Tôi lại nghĩ cảm thấy vẫn nên hỏi ông…”

Kha Hạo chần chừ nói: “Suy nghĩ của ông với Thời Lạc thế nào? Tôi nói không sai chứ? Mấy ông chắc vẫn muốn thi đấu tiếp mà nhỉ? Nó chắc không muốn về đi học đâu ha?”

Thời Lạc đương nhiên sẽ không đồng ý.

Trong lòng Dư Thúy rất rõ nhưng mở miệng lại là: “Tôi không rõ.”

Kha Hạo ở đầu kia điện thoại sốt ruột nói: “Nó đang chơi chuyên nghiệp rất tốt, thành tích đội mấy ông tốt như vậy, một năm nó kiếm được nhiều tiền phí hợp đồng thế kia, sao lại muốn về học tiếp?”

“Không chắc.” Khóe miệng Dư Thúy hơi nhếch lên, “Kết quả thi đại học của em ấy, trễ hai năm cũng không có ảnh hưởng gì. Bây giờ chơi chuyên nghiệp áp lực cũng rất lớn, rất nhiều người vẫn xem thường nghề của tụi tôi, không thể nói tốt hơn đi học.”

Kha Hạo bên kia ngập ngừng, ấp a ấp úng nói: “Đúng là vậy, nhưng mà tôi muốn để nó làm chuyện mình thích. Nếu nó muốn chơi chuyên nghiệp thì chơi đi, thực ra ông nội tôi đã không để ý rốt cuộc nó đang làm gì từ lâu rồi. Chỉ là chú tôi cứ muốn Thời Lạc về đi học cho ông nội vui. Ông nội tôi lớn tuổi như vậy, người sắp hồ đồ rồi, ông ấy biết được gì chứ…”

Kha Hạo càng nói càng không còn nhiệt tình, vội vàng cảm ơn Dư Thúy đã chăm sóc Thời Lạc rồi cúp máy.

Dư Thúy nhìn điện thoại, hơi nhíu mày. Kha Hạo nói hôm nay ông nội Thời Lạc mới xuất viện, bên Kha Hạo đã vội vàng liên lạc mình, ba Thời Lạc chắc cũng đang sốt ruột liên lạc cho cậu.

Phải làm công tác chuẩn bị trước cho Thời Lạc mới được.

Năng lực của hắn đã nhiều hơn rất nhiều so với hai năm trước. Hai năm trước, giá trị của hắn không chỉ tăng lên một lần, nếu như chỉ đơn thuần là vấn đề tiền có thể giải quyết thì đã không thành vấn đề nữa.

Chỉ cần Thời Lạc không đau lòng là được.

Hắn cầm điện thoại đi lên lầu, tính toán trong lòng câu này nên nói uyển chuyển thế nào.

Lời nói vừa nãy của Kha Hạo rất uyển chuyển, nhưng Dư Thúy vẫn cảm thấy đau lòng.

Không chỉ phải uyển chuyển mà còn phải nghĩ cách giùm Thời Lạc, để ba Thời Lạc cắt đứt suy nghĩ coi cậu là thẻ đánh bạc.

Cũng là một chuyện phiền phức.

Dư Thúy bước mấy bước lên lầu, còn chưa đến cửa phòng Thời Lạc thì nghe thấy giọng nói cậu đang nói chuyện bên trong.

Hắn nhíu mày, bước đến gần, tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy Thời Lạc vô cùng hùng hồn, giọng điệu vang vọng: “Vậy tôi cũng nói một câu, tôi ngủ với đồng đội rồi.”

Dư Thúy bên ngoài: “…”

“Đồng đội nào quan trọng sao? Dù sao cả đội của tôi đều là nam.”

“Không lừa ông, ngủ rồi là ngủ rồi. Tôi thật sự thích đàn ông.”

“Ông ép tôi giải nghệ về đi học cũng được, tôi về nói cho ông nội biết, tôi thích đàn ông!”

“Từ nhỏ tôi có khi nào chỉ nói suông không?”

“Ông không đến làm phiền tôi, chúng ta sống yên ổn. Ông bước vào trong phạm vi bán kính mười dặm căn cứ chúng tôi thì tôi lập tức nói chuyện này cho ông nội.”

“Ban đầu ông nội có thể để lại cho ông chút gì, đến khi ông nội biết ông đã đoạn tử tuyệt tôn rồi thì khó nói.”

“Ông không động, tôi không động.”

“Nếu như ông làm phiền câu lạc bộ của tôi thì tôi lập tức gửi ảnh tôi bị đàn ông ngủ thành dạng gì vào trong nhóm dòng họ! Nói được làm được.”

Thời Lạc cười lạnh cúp điện thoại, xoay người nhìn về phía cửa, cơn bực bội cả người lập tức biến mất.

Cậu ngơ ngác hai tay cầm chặt điện thoại: “Hôm… hôm nay em bỗng nhiên có hứng, bệnh cũng khỏi rồi nên… nên muốn come out với ba em.”