FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 87



Cuối cùng cũng đánh xong mùa giải chính, xếp hạng của đội cũng đã ổn định, vòng playoff áp dụng thể thức bubble*. Là đội có số điểm cao nhất mùa giải chính, vòng bán kết của Free phải chờ đến nửa tháng sau, Chu Hỏa với lão Kiều hiếm khi mềm lòng một lần, cho mọi người nghỉ một đêm.

Hôm đó sau khi về nhà, không cần huấn luyện, muốn làm gì thì làm cái đó.

“Evil không sao chứ? Vừa nãy thi đấu thấy cậu đều là mồ hôi.” Ăn cơm xong về lại căn cứ, Chu Hỏa nhìn Thời Lạc không yên tâm lắm, “Thời tiết hôm nay còn hạ nhiệt độ, vừa rồi chờ xe còn bị gió thổi một hồi, không bị cảm chứ?”

“Không sao.” Thời Lạc không để ý nói, “Mấy năm rồi tôi chưa bị cảm.”

Hai tiếng sau, Thời Lạc sờ cái trán nóng lên của mình, đăm chiêu suy nghĩ, cậu không hiểu, đang yên đang lành vì sao phải tự trù ẻo mình vậy?

Khoảng thời gian này huấn luyện vất vả, Chu Hỏa nói anh có thể thấy rõ mọi người đều gầy đi, khó khăn lắm mới có ngày không huấn luyện, Chu Hỏa không cho mọi người chơi game trong phòng huấn luyện, đuổi mọi người về phòng từ sớm. Thời Lạc tự biết không ngủ được, không muốn ảnh hưởng Dư Thúy ngủ bù nên không cho Dư Thúy đến phòng mình.

Sau khi tắm rửa xong, Thời Lạc nằm trên giường chơi điện thoại, càng chơi càng thấy cả người khó chịu. Ban đầu Thời Lạc cho rằng hôm nay thi đấu quá chăm chú, cơ bắp gồng quá dữ nên mới khó chịu. Lúc thi đấu tập trung quá sẽ tiêu hao thể năng cực hạn, thi xong thì cả người khó chịu là điều bình thường, tình huống này cũng không phải chưa từng có. Lại qua khoảng nửa tiếng đồng hồ Thời Lạc mới thấy bất thường, sờ trán của mình, đã nóng đến mức giống như bo mạch chủ máy tính.

Thời Lạc khoác áo, đứng lên đi xuống lầu. Trong phòng khách ở lầu một có một hòm thuốc nhỏ, thuốc thường dùng hầu như đều có.

Lúc này mọi người trong đội đều nghỉ ngơi ở phòng của mình, lầu một vắng hoe. Thời Lạc tìm thấy hòm thuốc nhỏ, mở ra ngồi trên ghế sô pha, lục ra một hộp thuốc cảm. Cậu ráng nhướng mí mắt nóng lên, cố sức nhìn hạn sử dụng, sau khi xác nhận chưa hết hạn thì ấn một viên thuốc ra bỏ vào trong miệng, đi vào phòng bếp rót một ly nước, nuốt viên thuốc xuống. Cậu vừa mới xoay người lại thì nhìn thấy Thần Hỏa không biết đã đứng trong bóng tối từ lúc nào.

Thời Lạc giật mình: “Gì đó?”

“Bỗng nhiên đói… đặt đồ ăn ngoài, đang chờ giao.” Thần Hỏa nhìn Thời Lạc từ trên xuống dưới, “Lén uống gì đấy? Bệnh rồi à? Cảm thật hả?”

“Không có cảm…” Thời Lạc lại uống mấy ngụm nước, nói qua loa, “Nóng người, uống một viên giải nhiệt, đừng nói cho Dư Thúy.”

“Cậu nóng người tôi nói cho cậu ta làm gì?” Thần Hỏa nhìn Thời Lạc, ít nhiều cũng hơi không yên tâm, “Đang yên đang lành cậu nóng người cái gì? Hút thuốc nhiều à?”

“Ừm…” Thời Lạc uống hết ly nước, “Đừng có nói tùm lum, Chu Hỏa mà biết thì lại lải nha lải nhải.”

Thần Hỏa gật đầu: “Biết rồi, tôi còn chút sữa chua, uống không?”

Thời Lạc lắc đầu, dọn hòm thuốc xong thì lên lầu về phòng lại.

Cậu có kinh nghiệm đối phó với bệnh cảm, uống một viên thuốc cảm, uống một ly nước, vùi đầu ngủ một giấc, hôm sau thì đỡ rồi. Chỉ là chuyện một buổi tối là xong, cậu lười khiến Dư Thúy lo lắng, về lại phòng thì ngoan ngoãn trùm chăn chờ ra mồ hôi, tiếp tục chơi điện thoại.

Lâu lắm chưa bị cảm, bỗng nhiên bị sốt, Thời Lạc cũng rất bất ngờ.

Cậu vùi mình trong chăn lướt weibo, chia bảng của vòng playoff năm nay được cố định theo thứ hạng. Trận đấu cuối cùng của Free ở mùa giải chính kết thúc thì chia bảng cơ bản đã xác định. Weibo chính thức của Saint với NSN rất thoải mái tương tác lẫn nhau, trù ẻo lẫn nhau một đợt, Saint mong lần này NSN nhất định phải giơ cao đánh khẽ, NSN xin Saint lần này đừng có dùng chiêu mới nữa, weibo chính thức của hai bên đều nhận cha từ sớm, khá là vui vẻ.

Thời Lạc muốn dùng acc chính bình luận, hoàng đế không vội, mình với Thần Hỏa suýt nữa suy sụp.

Trước khi thi đấu, cảm xúc của Thời Lạc thật sự không tốt lắm, bị ảnh hưởng quá nhiều.

Từ sau khi gia nhập Free, Thời Lạc càng ngày càng dễ nảy sinh đồng cảm với người khác.

Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng.

Thời Lạc không có bác ái như thế, không có thánh thiện đến vậy, chỉ là sau khi bản thân cũng từng đi đường chật vật, lúc nhìn thấy người khác đi đến vách núi thì sẽ không kìm được mà muốn kéo đối phương lên.

Chưa kể năm đó NSN thật sự đã giúp đỡ cậu.

Phần ân tình này Thời Lạc vẫn ghi nhớ, cho nên sau khi Ngõa Ngõa vào NSN, cậu hết lòng chỉ dạy Ngõa Ngõa. Lúc đó, Ngõa Ngõa mới đánh chuyên nghiệp, vô cùng cảm kích tấm lòng của người ngoài đội như Thời Lạc, có lần đứng ngồi không yên bàn bạc với Cố Càn làm thế nào báo đáp Thời Lạc mới tốt.

Cố Càn không cho Ngõa Ngõa nhiều chuyện, chỉ nói với Ngõa Ngõa năm đó mình cũng từng nhận ân tình của FS, bây giờ chỉ cần cậu ta nhớ lòng tốt của Thời Lạc ở trong lòng là được.

Thời Lạc sốt đến mơ mơ màng màng, người khó chịu nghĩ đến đây bỗng nhiên nhận ra, năm đó Cố Càn chăm sóc mình như thế có thể cũng là trả nợ ân tình gì đó cho Dư Thúy.

Nói như vậy, lúc mình ở NSN cũng được Dư Thúy chăm sóc, nghĩ sâu thêm một chút…

“Làm phiền chờ một lát.”

Thời Lạc bị cắt ngang mạch suy nghĩ, cửa phòng của cậu bị mở ra, đèn phòng chợt sáng lên, Thời Lạc không thích ứng, che mắt lại.

“Mặc quần áo rồi à?” Dư Thúy nhìn Thời Lạc mấy lần, quay lại nói với bên ngoài cửa, “Vào đi ạ.”

Thời Lạc sốt đến mức trán đỏ bừng, cố hết sức mở lớn mắt, lập tức không kịp phản ứng: “Hả? Sao thế?”

Dư Thúy không để ý đến Thời Lạc, bảo bác sĩ riêng của Free vào phòng, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là bị cảm, gần đây huấn luyện có hơi căng thẳng. Hôm nay thi đấu lại sốt ruột, sau trận đấu bị gió lạnh thổi… Bác sĩ xem thử, có phải còn bệnh nào khác không?”

Bác sĩ riêng của Free gần như là bác sĩ riêng chăm sóc bệnh dạ dày của Dư Thúy, bình thường cũng không ở căn cứ, không tiếp xúc nhiều với những người khác, sau khi được dẫn vào phòng của Thời Lạc thì khách sáo ngồi xuống, lấy nhiệt kế ra đưa cho Thời Lạc, ôn hòa nói: “Uống thuốc chưa? Uống thuốc gì?”

Không chờ Thời Lạc nói, Dư Thúy đưa một hộp thuốc cho bác sĩ: “Thuốc này, uống một viên sao?”

Thời Lạc đặt nhiệt kế xong, bỗng dưng chột dạ, ngoan ngoãn nói: “Chỉ uống một viên.”

Bác sĩ gật đầu: “Được, xem nhiệt độ trước đã, uống bao lâu rồi?”

“Chừng…” Thời Lạc chần chừ nói, “Hơn nửa tiếng trước.”

Bác sĩ gật đầu chờ, Thời Lạc kẹp nhiệt kế, quấn chăn ngồi trên giường, liếc nhìn Dư Thúy, thấp giọng nói: “Thần Hỏa nói với anh à? Đã nói anh ta là đừng chuyện bé xé to rồi…”

Dư Thúy vẻ mặt lạnh nhạt: “Em không nhấn mạnh với cậu ta thì có lẽ cậu ta sẽ không mật báo.”

Thời Lạc nhìn ra được Dư Thúy hơi nổi giận rồi, không muốn Dư Thúy dạy dỗ mình ở trước mặt người ngoài, ngoan ngõan cúi đầu, ngậm miệng chờ đo nhiệt độ.

Đồng thời cầu trong lòng nhiệt độ đừng cao quá.

Năm phút sau, Thời Lạc lấy nhiệt kế ra, cậu chưa kịp xem Dư Thúy đã lấy đi, hắn nhìn thử, đưa nhiệt kế cho bác sĩ: “Ba mươi bảy độ sáu.”

Bác sĩ nhìn cẩn thận, cười nói: “Coi là ba mươi độ năm đi… Gọi là Evil đúng không? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành niên chưa?”

“Thành niên rồi ạ, mới thành niên.” Dư Thúy nói rất chi tiết, “Thực ra tuổi tròn chưa đến mười chín.”

“Ừ.” Bác sĩ lại xem cổ họng của Thời Lạc, đưa một túi dán hạ sốt nhỏ cho Dư Thúy, lại đưa thêm một chai thuốc, “Dán miếng hạ nhiệt ở trán, nếu muốn thì có thể dán thêm hai miếng ở ngực với sau lưng. Cậu ấy đã uống thuốc cảm rồi, thuốc này khoan hẵng dùng, khi nào nhiệt độ quá ba mươi tám độ thì lại uống một viên. Uống nhiều nước ấm, mấy ngày này đừng thức khuya.”

Bác sĩ đứng dậy hiền hòa nói: “Không có bệnh gì nặng, gần đây không phải mùa cảm cúm, chỉ là đổi mùa nên sức khỏe giảm xuống. Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi lại đến khám.”

“Làm phiền rồi ạ.” Dư Thúy gật đầu, “Cháu đưa bác sĩ xuống lầu.”

Đêm hôm bảo người ta đến đo nhiệt độ, Dư Thúy cũng hơi áy náy. Hắn ném miếng dán bác sĩ đưa ở bên cạnh giường Thời Lạc rồi ra khỏi phòng. Sau khi tiễn bác sĩ đến cổng căn cứ thì lên lầu lại, miếng dán vẫn bị ném ở cạnh giường, Thời Lạc đang nằm nhắm mắt, sắc mặt hốc hác hơn lúc nãy rất nhiều, trông có vẻ ngồi cũng không ngồi dậy được.

Chút tâm tư của đột kích vừa thành niên nào đó thực ra vẫn chưa đủ cấp độ để Dư tra nam phải đoán, hắn đứng ở cửa nhìn Thời Lạc: “Nghe lời dặn của bác sĩ chưa?”

Đột kích còn chưa tròn mười chín nào đó giống như sốt đến mơ màng thật cố gắng mở mắt ra, nhìn miếng dán cạnh giường, ậm ờ nói: “Nghe rồi, không nghe rõ lắm, dán cái này sao? Đây là gì? Mở… mở thế nào? Dán ở đâu?”

Dư Thúy mặt không cảm xúc nói: “Trên trán dán một miếng, giữa chân dán một miếng.”

Thời Lạc: “…”

Cậu cố hết sức giả vờ không nghe rõ: “Sốt nên tai hơi ù… Thứ này làm thế nào…”

Dư Thúy không nhẫn tâm làm lỡ thời gian, đi đến trước giường Thời Lạc, xé miếng dán hạ nhiệt ra, bóc miếng dán dán trên trán Thời Lạc, dùng bàn tay ấn nhẹ xuống, lại bóc một miếng, nhìn Thời Lạc: “Dán ngực.”

Thời Lạc cố gắng nhúc nhích, nhíu mày: “Ngực á? Chính giữa hay một bên? Tai em bị ù thiệt…”

Dư Thúy hít sâu một hơi, lười chơi trò gia đình với Thời Lạc, hắn sợ Thời Lạc ra mồ hôi, không dám vén chăn lên, đành phải nửa ngồi ở đầu giường Thời Lạc, cầm miếng dán hạ nhiệt đã bóc ra luồn vào trong chăn, nói khẽ: “Vén áo ngủ lên, dán ở giữa ngực trước…”

Hắn cảm giác được một tay của Thời Lạc nắm lấy cổ tay của mình đang tìm vị trí giùm hắn ở trong chăn, hai giây sau… Tay Dư Thúy không còn động đậy nữa.

Dư Thúy: “…”

Tình cảnh lúc này, Dư tra nam thật sự không muốn trúng kế cấp thấp của Thời Lạc.

Nhưng xúc cảm đầu ngón tay vẫn khiến sắc mặt của hắn hơi thay đổi.

Giọng điệu cũng mất khống chế mà nhẹ nhàng hơn.

Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn Thời Lạc, đôi môi khẽ nhúc nhích, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Đây là chính giữa à?”

Hắn nhìn gò má vốn đang đỏ vì sốt của Thời Lạc lại đỏ thêm.

Lại nghe Thời Lạc ho khan, nhỏ giọng nói: “Đừng giận mà, bệnh một buổi tối thì hết rồi, không muốn làm nũng với anh.”

Bản thân Dư Thúy trước đây cũng từng giấu diếm chuyện bệnh dạ dày với Thời Lạc, vì có kinh nghiệm này nên càng rõ ràng có bệnh thì sẽ kéo theo tai họa ngầm lớn thế nào. Bây giờ bệnh nhẹ, đau nhức có thể giấu được,  sau này lại có gì đó không thoải mái chẳng phải càng giấu hơn sao?

Vốn dĩ muốn nghiêm mặt nói chuyện đàng hoàng với Thời Lạc, nhưng bây giờ…

Xúc cảm trong tay lúc này truyền đến trong đầu, trong tim, thật sự khiến hắn khó mà nhịn được, Dư Thúy nhắm mắt, thúc giục: “Mẹ nó em thả tay anh ra trước đi!”

“Em không thả.” Thời Lạc hơi nhúc nhích, muốn ghẹo Dư Thúy nhưng lại không thạo, ấp úng một hồi mới nhỏ giọng nói, “Anh… anh đừng mắng em…”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc thầm nói, đạo lý rất đơn giản, chỉ cần nói một câu đã giải thích được.

Chiêu trực tiếp khiến bạn đừng giận của Thời Lạc đúng là không chấp nhận thì không được.

Dư Thúy giãy khỏi tay Thời Lạc, nhanh nhẹn dán miếng hạ nhiệt xong, rút tay ra ngoài lại bóc thêm một miếng, nâng tay dán lên lưng Thời Lạc.

“Không giận.” Dư Thúy cởi áo khoác, “Cục cưng, dịch vào trong một chút, hôm nay anh ngủ ở đây.”