Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 6




Cái nghề luật sư này nhìn thì hào nhoáng rực rỡ, nhưng thật ra vừa mệt vừa khổ, nhất là mấy năm đầu khi không có quan hệ cũng không có tài nguyên, phải thường xuyên xã giao, tự mình chào hàng bản thân.

Chu Lâm Lâm nói với Đàm Tích, vào nghề mới hai năm mà cổ và ngực cô ấy sắp bị thoái hóa đến nơi, cũng may sau đó cô ấy có cố gắng dưỡng lại nên đã hồi phục không ít.

Văn phòng luật sư AE hằng năm đều tổ chức kiểm tra sức khỏe cực kỳ chỉnh chu một lần, khác hoàn toàn mấy cái kiểm tra sức khỏe qua loa, đã hợp tác với bên bệnh viện từ sớm, kiểm tra cực kỳ kỹ càng, tuyệt đối không bỏ qua bất kì chỉ tiêu đáng ngờ nào.

Bệnh viện khám sức khỏe hằng năm luôn là bệnh viện đứng đầu Chí Hoa.

Thật ra Đàm Tích không muốn đi lắm, sau đó lại suy nghĩ, dù sao Hoắc Kỳ cũng đã đi công tác rồi, không có ở bệnh viện, mà cho dù có ở đó thì sao? Anh bận rộn như thế, cũng không phải bác sĩ phụ trách kiểm tra.

Miễn sao hai người không chạm mặt nhau là được rồi.

Từ nhỏ đến lớn Đàm Tích đều không thích kiểm tra sức khỏe. Khi còn bé là vì sợ bí mật sâu nhất trong lòng bị phát hiện, lớn lên là vì khó chịu.

Mỗi lần kiểm tra sức khỏe người rất đông, đứng mỏi chân mà không đi đâu được.

Hôm nay đầu tiên là lấy máu, lấy máu xong thì chờ hai mươi phút, ban đầu Đàm Tích định duỗi tay phải, nhưng y tá đã kéo tay trái của cô ra.

“Nắm tay, giữ chặt, duỗi thẳng tay ra.”

Đứng lâu khó tránh khỏi việc máu lưu thông không đều, cánh tay Đàm Tích run run hai lần mới miễn cưỡng duỗi thẳng tay ra được, nhưng y tá lại cười nói: “Sao vậy, không duỗi thẳng ra được à?”

Đàm Tích yên lặng đưa tay về phía trước, y tá lẩm bẩm: “Không sao.”

Quả thực không duỗi thẳng được.

Khớp xương của cô không tốt, cũng không biết từ khi nào cánh tay trái không thể duỗi thẳng được, cho nên khi mua quần áo cô đều chọn những bộ đồ rộng rãi nhất có thể, chẳng hạn như quần jean ống đứng, áo form rộng, mặc vào trông không khác gì một cô sinh viên, không hề có dáng vẻ phụ nữ.

Đồng nghiệp luôn chê cười cô chuyện này, thật ra không phải cô không muốn mặc, là vì không còn cách nào thôi.

Lấy máu xong, Đàm Tích ngồi trên ghế dài gặm một cái bánh bao thịt, cô vốn gầy, còn hơi bị huyết áp thấp, sợ mình ngất giữa đường.

Kiểm tra khá thuận lợi, có vấn đề nhỏ gì bác sĩ cũng trao đổi với cô.

Lúc kiểm tra đến khớp xương, bác sĩ chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi điền hai chữ “bình thường”. Dù sao trường hợp như Đàm Tích, khi tình trạng đã tương đối ổn rồi sẽ rất khó tìm ra vấn đề.

Nhưng đến lượt kiểm tra phụ khoa lại không được thuận lợi như vậy, phải cởi sạch người dưới rồi đi vào.

Đàm Tích lớn tới chừng này rồi nhưng chưa từng làm loại kiểm tra này. Cô do dự đôi chút, nhưng vẫn đi vào.

Phía trước là một thứ gì đó rất kì lạ, vừa giống giường vừa giống ghế, phải ngồi lên đó, hai chân tách ra đặt sang hai bên. Chỗ đó hơi cao, Đàm Tích thử hai lần, nhưng thế nào cũng không leo lên được.

Nói đơn giản là tứ chi của cô bị hạn chế, một chân bước lên thì chân sau không bước lên được.

Làm kiểm tra phụ khoa là một bác sĩ già, đeo kính mắt, cực kỳ nghiêm túc: “Này, sao cô không leo lên?”

Đàm Tích có hơi ngượng ngùng: “Là không leo lên được.”

Bác sĩ già nắm lấy chân cô rồi tách sang hai bên, còn chưa đặt lên cô đã đau không chịu được, vội vàng rụt chân về.

“Cô như thế tôi không kiểm tra được.”

“Không kiểm tra được cũng không sao đâu ạ, cháu chưa lập gia đình, chỗ này không có vấn đề gì.”

Bác sĩ già lắc đầu: “Vậy cũng chưa chắc, bây giờ người trẻ tuổi sinh bệnh nhiều, từng có bạn trai chưa?”

Đàm Tích có chút hoảng hốt, vô thức trả lời: “Từng có.”

Bác sĩ già kỳ lạ liếc nhìn cô một cái.

Lông mi của Đàm Tích run lên, bây giờ mới kịp phản ứng, bác sĩ hỏi vấn đề này thật ra là đang hỏi cô có sinh hoạt tình dục không.

Cô lại muốn giải thích gì đó, nhưng đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

Bác sĩ già vẫn cảm thán: “Lạ thật đấy, vừa rồi cô đi lại tôi thấy rất bình thường, không nhìn ra cô có vấn đề gì, nhưng theo lý luận kiểm tra giường của tôi thì cô có thể leo lên được, tại sao lại không tách ra được?”

Bác sĩ già liếc nhìn chỗ đó của cô: “Cô như thế này, tôi không thấy rõ, nhưng kiểm tra thì vẫn phải làm.”

Phía sau không có đồng nghiệp khác chờ, Đàm Tích là người cuối cùng đứng xếp hàng chờ khám phụ khoa.

Bác sĩ già kêu Đàm Tích mặc quần rồi cùng bà ấy ra ngoài.

“Đi, cô đi theo tôi đến phòng này, có cái giường kiểm tra nhỏ hơn cái này, cô thử xem có leo lên được không.”

Hai người đi đến lối vào hành lang, khoa khám phụ khoa nằm ở góc xa, tương đối khuất, ít thấy người qua lại.

“Thật, thật ra không cần kiểm tra đâu, vấn đề này của cháu rất bình thường, không có cảm giác có vấn đề.”

“Cô nhận ra vấn đề thì đã trễ rồi.” Bác sĩ già cực kỳ bướng bỉnh, “Chúng tôi kiểm tra phụ khoa cũng không được lợi lộc gì, cô đã nộp phí kiểm tra, vậy tôi nhất định phải kiểm tra cho cô.”

“Nhưng mà cháu thật sự không có vấn đề gì cả.” Giọng nói của Đàm Tích dần yếu đi.

“Cô gái à, cô càng như vậy thì tôi càng nghi ngờ cô đang giấu giếm gì đó. Làm một bác sĩ có trách nhiệm, tôi cần phải kiểm tra cho cô thật kỹ càng.”

“Bác sĩ, thật ra cháu…” Đàm Tích thở dài.

“Cô làm sao?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm bổng: “Dì Thẩm, không cần kiểm tra cho cô ấy đâu, điền hợp lệ là được.”

Giọng nói thật sự rất êm tai, khiến người ta khó mà bỏ qua.

Đàm Tích quay người, nhìn thấy người đàn ông mang áo blouse trắng đứng cánh cô vài ba bước chân, không biết đã nghe thấy được bao nhiêu.

Tia nắng sớm phác họa lên hình dáng ngũ quan anh tuấn của anh, biểu cảm thờ ơ lãnh đạm, rõ ràng khóe miệng đang cười nhưng ý cười này lại không chạm tới đáy mắt.

Lúc này Hoắc Kỳ không phải đang đi công tác sao?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Bác sĩ già lắc đầu: “Cô gái này rất kỳ lạ.”

“Cô ấy từ nhỏ đã thế, không có vấn đề gì đâu.” Hoắc Kỳ nhàn nhạt nói, “Dì Thẩm, nếu cô ấy đã không muốn kiểm tra thì không cần cưỡng ép.”

Bác sĩ già gật đầu: “Nếu hai người đã quen biết, vậy tôi không quấy rầy hai người nói chuyện nữa.”

Bà ấy quay người đi vào phòng khám phụ khoa.

Đàm Tích đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cô cắn cắn môi, đột nhiên không biết phải làm gì.

Hoắc Kỳ cứ thế từng bước lại gần cô, mỗi bước như đạp vào lòng cô, nhưng cô sửng sốt đến chút sức nhấc chân đi cũng không có.

Nét mặt của anh lạnh lùng nghiêm túc, Đàm Tích suy nghĩ vô số lần, nếu Hoắc Kỳ sống ở thời cổ đại, vậy chắc chắn anh là sát thủ mặt lạnh, là kiểu người nhấc đao rơi đầu, người gặp người sợ.

Cứ như vậy, khoảng cách chỉ có vài bước chân mà đầu óc Đàm Tích đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, hình như so với lần gặp mặt trước anh lại đẹp trai hơn một chút thì phải?

Là kiểu người đẹp trai nghiêm túc, cực kỳ có hương vị đàn ông.

Đàm Tích mất tập trung, ngay lúc cô chưa kịp phản ứng gì đã bị anh kéo tay một cái, giữ cô thật chặt.

“Anh kéo tôi làm gì?!” Đàm Tích ra sức muốn thoát khỏi tay anh, so với sức lực của đàn ông thì cô giống như một con gà yếu ớt.

Hoắc Kỳ mặt không đổi sắc kéo cô đi về phía cầu thang.

Khu kiểm tra sức khỏe nằm ở tầng ba, có lẽ là sợ bị người khác thấy, Hoắc Kỳ kéo Đàm Tích đến cầu thang tầng hai không một bóng người.

Lúc xuống lầu, biết cô xuống cầu thang không tiện lắm, anh rõ ràng có đi chậm lại.

Hai người đi sát nhau, mùi hương nam tính thơm ngát phả vào mũi cô. Cũng không biết bị hương thơm này mê hoặc thế nào, cô đột nhiên không thấy ghét anh nữa.

Lực tay của Hoắc Kỳ hơi thả lỏng, Đàm Tích chỉ cần kéo một cái là có thể thoát khỏi anh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô vẫn không giật ra.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh của anh ép về phía cô, đẩy cô đến góc tường.

Đàm Tích thu lại suy nghĩ trong lòng: “Không phải anh đi công tác sao?”

Sau khi gặp lại nhau ở phòng làm việc của anh, hai người không chạm mặt nhau lần nào nữa.

Bây giờ ở trong không gian cầu thang chật chội, cơ thể Đàm Tích có chút khẩn trương nên hơi cứng ngắc. Trong tình huống này con người thường vô thức muốn khống chế cục diện, cho dù là anh cưỡng chế kéo cô đến, nhưng cô vẫn muốn làm người khống chế cục diện đó.

Hoắc Kỳ bình tĩnh nói: “Có chút việc gấp phải trở về, vừa lúc đưa vài thứ cho cô.”

Việc gấp? Còn có việc gấp gì? Đàm Tích vô thức hỏi lại: “Việc gấp gì?”

Lưng Hoắc Kỳ thẳng tắp, khẽ cười nói: “Cô Đàm, không cần nghĩ nhiều đâu, chắc chắn không phải vì cô.”

Mấy chữ này rơi thẳng vào tai Đàm Tích, cô vén một lọn tóc ra sau tai, bâng quơ nói: “Tốt nhất là không phải.”

Hai người gặp nhau càng ít càng tốt.

Đàm Tích đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người tấp nập qua lại, chuyện cũ và tất cả mọi người như chỉ còn lại hư không và ảo ảnh. Đã là quá khứ rồi, rất nhiều chuyện cũng nên bỏ qua.

Nhìn thái độ không quan tâm này của cô, Hoắc Kỳ híp mắt, lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Trong đầu anh hiện lên vô số mảnh vỡ ký ức thuở niên thiếu, những cảm xúc khó hiểu từ tận đáy lòng vào lúc này đột nhiên có phương hướng.

Hoắc Kỳ luôn luôn cố gắng nhẫn nhịn, chưa từng có lúc bị cảm xúc chi phối.

Nhưng giờ phút này, anh lại đột nhiên cảm thấy làm việc theo cảm tính cũng không phải không tốt.

Hoắc Kỳ đột nhiên cúi người, mười ngón tay thon dài nắm lấy cằm Đàm Tích, hơi đẩy cô ra sau, vòng tay ôm chặt lấy cô.

Sau đó là một nụ hôn rơi xuống.

Buổi sáng nắng nóng như thiêu đốt, ở phía xa xa còn có chút dấu vết của mặt trời mới lên, giống như họa sĩ cầm cọ tùy ý chấm một nốt cam.

Đàm Tích nào đoán được anh lại làm thế, anh chế trụ sau gáy cô, nụ hôn tràn đầy tính xâm lược như gió táp mưa sa ập đến.

Ở phương diện này đàn ông trời sinh đã là cao thủ, anh tùy ý quấn quýt lấy cô, hôn đến mức khiến cô phải liên tục tháo chạy. Đàm Tích muốn đẩy anh ra, nhưng chính cô đã bị người ta đẩy đến góc tường, chút lực đánh trả cũng không có.

Túi xách rơi xuống đất.

Đàm Tích hô hấp dần hỗn loạn.

Cô chỉ có thể dùng tay nhéo anh, dốc hết lực toàn thân nhéo anh thật mạnh, nhưng cơ thể của người đàn ông này như làm bằng sắt, cho dù cô nhéo thế nào cũng không hề hấn gì, chỉ như bị mèo con cào một cái.

Hôn hồi lâu, cơ thể Đàm Tích sắp mệt lả, Hoắc Kỳ mới thoáng buông cô ra. Sức lực của Đàm Tích đã bay hết, cô thở hổn hển, trừng mắt liếc anh một cái.

“Bác sĩ Hoắc, xin tự trọng.”

Hoắc Kỳ không nhanh không chậm, nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn cô: “Đây là nụ hôn năm đó còn đang dang dở, nên bây giờ tôi tiếp tục thôi.”

Đầu ngón tay Đàm Tích thoáng cứng lại, cảm thấy cực kỳ buồn cười, cô khẽ cười một tiếng: “Cơm còn không có chuyện ăn qua đêm, tôi thật sự chưa từng nghe qua, một nụ hôn có thể đòi lại sau bảy năm.”

“Đều là kiếm cớ cho hành động cặn bã của mình thôi, huống chi anh là người đã có bạn gái rồi, không cảm thấy hành động này rất…” Đàm Tích dừng một chút, vẫn nói ra: “Rất mất mặt sao?”

Hoắc Kỳ mặt không cảm xúc, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm hai gò má cô. Đàm Tích không biết rốt cuộc là anh muốn làm gì, cho dù muốn giết người rồi vứt xác cũng khó nói, kiểu người lợi hại như bác sĩ ngoại khoa này, chắc chắn có rất nhiều cách để giết người mà không để lại tung tích.

Huyệt thái dương của cô nhảy đùng đùng mấy cái, cảm thấy hơi đau.

Hoắc Kỳ im lặng cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô.

Ngón tay anh vuốt nhẹ lên mặt cô, rõ ràng lạnh lẽo như tuyết nhưng lại nóng rực như lửa, mang theo nhiệt độ có thể thiêu rụi tất cả.

Ở cổ tay trái của anh có một vết nhéo rất đỏ, da cũng bị trầy và hơi rỉ máu, miệng vết thương không nhỏ, hẳn là rất đau.

Móng tay cô dài, vừa nãy thật sự không nể mặt mà dùng hết sức bình sinh để nhéo anh.

“Đàm Tích.” Anh gọi tên cô. Không biết có phải Đàm Tích bị ảo giác không, vậy mà lại nghe được mấy phần thâm tình lưu luyến, “Không phải ai cũng vô tâm giống như em đâu.”

Hoắc Kỳ nói một câu không đầu không đuôi.

Đàm Tích hiểu sâu sắc, cho dù thế nào thì cuộc nói chuyện này không cần phải tiếp tục nữa, huống chi, ban đầu lúc anh kéo cô đến đây đã là chuyện không thể hiểu nổi rồi.

Cô không trả lời, rất thẳng thắn nhìn vào anh, đưa tay nhặt túi xách lên, hai chân thả lỏng đứng vững, may là sáng nay có uống thuốc giảm đau.

Rõ ràng đứng lâu như thế nhưng lại không hề mệt mỏi, cũng không đau chỗ nào. Nếu thứ thuốc này không có tác dụng phụ thì tốt biết mấy, cô nguyện ý ngày nào cũng uống.

Đàm Tích đang định xuống lầu, lại nghe người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: “Không lấy giấy chứng nhận chuẩn bệnh à?”