Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 7



Đàm Tích yên lặng thở dài.

Cô chỉ có thể đi theo sau lưng anh, tốc độ đi của Hoắc Kỳ rất nhanh, Đàm Tích đành phải chạy chậm mới đuổi kịp. Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương nhàn nhạt trên người anh, một mùi thơm rất dễ chịu.

Vụ án của Trương Ái Quốc sẽ nhanh chóng kết thúc, sau này bọn họ cũng không cần gặp nhau nữa.

Đàm Tích lần nữa đi vào văn phòng của Hoắc Kỳ, bên trong toàn mùi thuốc sát trùng. Thật ra Đàm Tích rất sợ bệnh viện, nhưng bản án của Trình Lập Tắc có liên quan đến sự cố tai nạn giao thông, là phụ tá của anh ấy, cũng có nghĩa Đàm Tích phải thường xuyên liên hệ với bệnh viện, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Bước vào phòng của Hoắc Kỳ, vậy mà cô lại không cảm thấy khẩn trương.

Có thể vì gặp lại người yêu cũ, tình cảm phức tạp lấn áp sự sợ hãi bệnh viện cũng nên.

Phòng làm việc của Hoắc Kỳ rất sạch sẽ, không nhuốm khói bụi, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, anh vốn là người có bệnh sạch sẽ trầm trọng.

Anh cầm tờ giấy rồi vùi đầu viết gì đó. Đàm Tích cũng không hề khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện anh.

Chữ của Hoắc Kỳ sạch sẽ ngay ngắn, nét chữ thanh mảnh mà mạnh mẽ giống như con người anh.

Bây giờ bệnh viện bình thường hay dùng bệnh án điện tử, rất ít bác sĩ viết chữ. Trong trí nhớ của Đàm Tích, vị bác sĩ nào cũng viết chữ như rồng bay phượng múa, mở tờ đơn ra đọc ai cũng sửng sốt vì không đọc được chữ. Nhưng khi cầm đến tiệm thuốc, người ở hiệu thuốc nhìn vào đều hiểu hết.

Cô ngồi đối diện Hoắc Kỳ, thấy rõ từng chữ một.

Hoắc Kỳ lại lấy tài liệu và giấy giám định tàn tật các thứ từ trong ngăn kéo ra, cũng không phải lần một lần hai anh gặp tình huống này, ngựa quen đường cũ cất tư liệu vào một túi tài liệu, đưa cho cô.

Đàm Tích đỡ tay ghế đứng dậy, dù đã uống thuốc giảm đau nhưng cơ thể vẫn là của mình, những chi tiết nhỏ này không thể thay đổi.

Ví như ngồi ghế lâu, khi đứng lên phải từ từ mới đi lại được, ví như mỗi lần đứng dậy phải chống tay lên thành ghế, ví như muốn nhặt đồ ở dưới đất cũng khó khăn hơn so với người bình thường, lúc chải tóc cũng có chút khó khăn.

Cô có đang trên đà bình thường không chính cô đôi khi cũng rất nghi ngờ, cứ tiếp tục như vậy thì có ý nghĩa gì? Đi ra ngoài vẫn được người khác xem như người bình thường, nhưng lúc cần nhờ cô làm gì đó cô lại không làm được, còn phải cười ha ha giải thích.

Đàm Tích đột nhiên rất muốn nói mấy câu.

“Hoắc Kỳ, tôi có thể tha thứ cho hành động hôm nay của anh, dù sao sau này chúng ta cũng không có nhiều cơ hội gặp lại nhau. Nhưng tôi rất muốn nói, không có ai cứ giữ mãi hồi ức không buông, tôi mặc kệ bây giờ anh có tình cảm gì với tôi, đều quên hết đi.”

“Những cảm xúc yêu hận trước kia, đều quên hết đi, làm một người xa lạ quen thuộc cũng tốt.” Đây là lời khuyên chân thành của cô.

Hoắc Kỳ đứng lên, thân hình anh cao lớn nên đứng trước mặt cô tạo ra một bóng râm, mang theo cảm giác áp bách nhè nhẹ.

Con ngươi Hoắc Kỳ vừa đen vừa lạnh, anh khẽ mở môi mỏng, câu lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cô Đàm, tôi không cần sự tha thứ từ cô.”

Đàm Tích có chút bất ngờ, ngẩng đầu, ánh sáng rực rỡ chiếu qua, trong mắt hạnh như chứa đầy nước.

“Nếu chuyện hôm nay thật sự không thể bỏ qua được, vậy cô có thể trả lại.” Hoắc Kỳ nói đến mức chững chạc đàng hoàng, mơ hồ có ý trêu chọc.

Đàm Tích liếc anh một cái.

Khóe môi Hoắc Kỳ cong lên.

Đàm Tích đẩy cửa bước đi.

Lúc đi ra ngoài lại đụng phải cô y tá mặt tròn, là fan cuồng của Hoắc Kỳ.

Cô y tá mặt tròn chủ động chào hỏi Đàm Tích: “Vụ án của cô xử lý sao rồi?”

“Sắp xong rồi.”

“Có thấy tiếc nuối không?”

Đàm Tích: “…”

“Sao tôi lại thấy tiếc nuối?”

“Xử lý xong thì không được gặp bác sĩ Hoắc nữa ấy? Bác sĩ Hoắc bận rộn lắm, có bao nhiêu người từ nơi xa đến chấp nhận chờ mấy ngày để được gặp anh ấy đấy. Thế nào, mấy hôm nay liên hệ công việc, có thích bác sĩ Hoắc của chúng tôi không?” Cô y tá mặt tròn tinh nghịch nháy mắt một cái.

Đàm Tích tùy ý nói: “Nếu chỉ như thế đã thích, vậy ‘cái thích’ này quá rẻ rồi. Người ta cũng đã có bạn gái, sao cô còn thích anh ấy như thế?”

“Bậy nào, ai cũng đồn anh ấy có bạn gái, nhưng bản thân anh ấy chưa từng xác nhận, ai biết có phải sự thật không, có khi còn là chính bác sĩ Hoắc thả tin đồn ấy chứ.”

Đàm Tích buồn cười: “Cô cứ tiếp tục an ủi bản thân đi.”

“Nói thật, cô không có cảm giác tim đập rộn lên, như ngồi trên cáp treo à?”

Đàm Tích: “Không có.” Dừng một chút, cô hỏi lại, “Cô làm ở phòng nào?”

“Cô hỏi chuyện này làm gì?”

Đàm Tích khẽ cười: “Chỉ là thấy cô rảnh rỗi quá, định tìm y tá trưởng giao cho cô thêm chút công việc.”

Cô y tá mặt tròn: “…”

Đàm Tích đi ra cửa, cô y tá mặt tròn tạm biệt cô: “Cô chú ý chân một chút, dù sao cũng không được tốt, đừng chạy lung tung.”

Đàm Tích xua tay, nói hẹn gặp lại với cô ấy.



Tuân Dĩ Đồng lấy được tin tức từ người dì làm y tá trưởng, sáng nay Hoắc Kỳ không cần ngồi khám bệnh hay trực ban, nhưng sáng sớm anh đã xuất hiện ở văn phòng, sau đó đúng chín giờ đột nhiên đi về hướng khoa kiểm tra sức khỏe.

Lôi một cô gái từ tay bác sĩ Thẩm đi, nghe nói cô gái đó là bạn học cũ của anh.

Những lời đồn này truyền khắp các phòng khám, mọi người đang bàn tán xem bác sĩ Hoắc với người phụ nữ thần bí kia có quan hệ gì.

Trong nhóm chat chị em liên tục có tin nhắn.

Lý Vi: 【Tôi tận mắt thấy bác sĩ Hoắc lôi cô gái đó đi, nhưng mấy lời bàn tán này cũng chả được gì, bác sĩ Hoắc vốn dĩ đã có bạn gái rồi, không có lửa làm sao có khói, chúng ta lại không còn chứng cứ nào khác.】

Vương Tư Tư: 【Bác sĩ Hoắc tuổi trẻ tài cao, đặc biệt thêm gương mặt ưa nhìn, đúng là một miếng mỡ béo, ai ai cũng nhìn chằm chằm.】

Đặng Lỵ: 【Nói vậy không đúng lắm, dáng người của bác sĩ Hoắc cực kỳ tốt, sao có thể ví như miếng mỡ béo.】

Đặng Lỵ: 【Nếu mọi người đã nhiệt tình như thế, vậy tôi cũng nói cho mọi người một tin tức chấn động.】

Vương Tư Tư: 【Rửa tai lắng nghe.jpg】

Lý Vi: 【Rửa tai lắng nghe.jpg】

Tuân Dĩ Đồng vốn dĩ đang lướt Weibo, câu được câu không đọc tin nhắn trong nhóm, lúc này cũng bị Đặng Lỵ thu hút sự chú ý.

Cô ta nín thở, nhìn thấy tin nhắn của Đặng Lỵ nhảy trên màn hình, hô hấp trong nháy mắt như bị người ta bóp chặt.

Đặng Lỵ: 【Hôm nay tôi đi lấy nước, vừa lúc thấy bác sĩ Hoắc, tôi nhìn thấy trên cổ tay anh ấy có vết đỏ, nhìn như bị cào, rất bỏng mắt đấy ~~~】

Đặng Lỵ: 【Mọi người đừng nói là tôi kể cho mọi người biết nha, bác sĩ Hoắc rất không thích bị chúng ta bàn tán sau lưng.Bỏ chạy.jpg】

Tuân Dĩ Đồng tắt điện thoại, trong lòng đột nhiên trầm xuống, càng ngày càng cảm thấy dự cảm không lành kia là thật. Đầu tiên, bác sĩ Hoắc lôi một cô gái từ tay dì Thẩm đi, hình như đi vào lối cầu thang, sau đó cổ tay bị người ta cào.

Trong cầu thang.

Hoắc Kỳ và cô gái kia làm gì…

Tuân Dĩ Đồng càng ngày càng thấy không ổn.

Tuân Dĩ Đồng tốt nghiệp chuyên khoa hộ lý, theo lý thuyết thì không được vào bệnh viện tốt như Chí Hoa, cô ta được dì nhỏ dựa vào nhiều mối quan hệ để chạy chọt mới miễn cưỡng vào được đây.

Ngày đầu tiên đi làm vừa gặp đã yêu bác sĩ Hoặc nhã nhặn lãnh đạm, dì nhỏ cũng thử tác hợp hai người, nhưng bên bác sĩ Hoắc không hề phản hồi.

Ai cũng nói bác sĩ Hoắc có bạn gái rồi, lời đồn như lọt vào sương mù, đại đa số mọi người đều tin.

Được dì nhỏ chứng thực, Hoắc Kỳ thật ra không có bạn gái, nhà anh còn có bối cảnh cực kỳ hùng hậu, dù không làm bác sĩ mà về nhà kế thừa gia nghiệp cũng có thể sống vui vẻ tiêu sái mấy đời. Đàn ông như thế này, cô ta không nỡ chắp tay nhường cho người khác.

Tuân Dĩ Đồng chưa từng tiết lộ chuyện Hoắc Kỳ nói dối rằng mình có bạn gái với chị em, vì một khi mọi người biết chuyện, chắc chắn con đường theo đuổi Hoắc Kỳ của cô ta càng khó khăn hơn.

Đối thủ cạnh tranh càng ít càng tốt, Tuân Dĩ Đồng định đánh một trận vang dội.

Không được, cô ta phải điều tra ra người phụ nữ kia rốt cuộc là ai.

Dám giành bác sĩ Hoắc với cô ta!

Đúng là không biết xấu hổ!

Tuân Dĩ Đồng nắm chặt tay.

Truyện [Gả Cho Bác Sĩ Hoắc] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Hoắc Kỳ vội vàng chạy về một chuyến, sáng hôm sau lại phải xuất phát.

Cũng đã lâu không gặp Trình Lập Tắc, Trình Lập Tắc hẹn anh ra uống ly rượu. Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Hoắc Kỳ rập khuôn không khác gì lão cán bộ kỳ cựu, gần như không đến những nơi như thế này.

Chân trước vừa định bước vào quán bar, điện thoại đột nhiên hiện lên một thông báo.

Chu Lượng: 【Nghe nói cậu chạy qua trung tâm kiểm tra sức khỏe kéo một cô gái đi?】

Hoắc Kỳ thở dài, không trả lời tin nhắn, nhét điện thoại vào túi áo.

Trình Lập Tắc gọi ra hai ly rượu, ngồi chờ Hoắc Kỳ đến đây.

“Lão Hoắc, cậu với Đàm Tích sao rồi?” Hoắc Kỳ vừa ngồi xuống, Trình Lập Tắc lập tức vỗ vỗ vai anh.

Quán bar rất yên tĩnh, không có đèn màu chói mắt, chỉ có một tay guitar lặng lẽ hát.

Hoắc Kỳ thở dài: “Anh nhìn em giống như có tiến triển không?” Anh cầm ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, vẫn chưa hết giận, lại gọi nhân viên phục vụ thêm hai ly.

Hoắc Kỳ nghiêng đầu nói tiếp: “Cho dù có kết quả hay không, vẫn phải cảm ơn anh đã làm mai mối.”

Đàm Tích vừa đến thành phố Lâm Thủy đã có người nói cho anh biết tin tức, rất đúng lúc nơi cô xin việc vừa hay là văn phòng luật sư do anh em tốt của anh mở. Nhà họ Trình và nhà họ Hoắc là thế giao, dù Trình Lập Tắc lớn tuổi hơn Hoắc Kỳ, hai người vẫn là bạn bè thân thiết.

Hoắc Kỳ cảm thấy ông trời đang cho anh cơ hội, thế là anh đi tìm Trình Lập Tắc, nhờ anh ấy hỗ trợ sắp xếp. Anh muốn để Đàm Tích chủ động đến trước mặt anh.

Năm đó lúc bọn họ chia tay anh vẫn chưa trưởng thành, cho dù có cúi đầu thì dù sao vẫn là tâm tính thiếu niên.

Bây giờ đã trưởng thành, anh càng nghĩ càng thấy hai người chia tay không hề đơn giản như thế. Đàm Tích không phải cô gái tùy tiện, sao nói không yêu là không yêu nữa?

Lúc học đại học cô cố ý để anh thấy bạn trai giả, khoảng thời gian trước anh gặp lại cậu bạn trai đó, người đó không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

Anh không hiểu Đàm Tích quyết tâm muốn chia tay là vì điều gì. Anh ở trong miệng mọi người là mẫu bạn trai lý tưởng, gần như muốn sao là hái sao, muốn trăng là bắt trăng.

Rất nhiều chuyện cho dù thế nào cũng không giải thích nổi, anh nhất định phải làm cho rõ, Đàm Tích cũng nhất định phải trở lại bên cạnh anh.

Trình Lập Tắc chỉ chỉ anh, cười nói: “Cậu còn nói ‘cho dù có kết quả hay không’, cậu là người tùy tiện thế à? Hay để anh đoán xem nhé, Hoắc Kỳ cậu là quyết tâm muốn biến Đàm Tích thành vợ mình?”

Dưới ánh đèn lờ mờ, Hoắc Kỳ nhấp một ngụm rượu, cười nhạt không nói gì.

Trình Lập Tắc đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay cậu không tìm bạn gái, là luôn chờ đợi cô ấy sao?”

Hoắc Kỳ lắc lắc chất lỏng trong suốt trong ly rượu, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh sáng nay lúc cưỡng hôn Đàm Tích xong, gò má của cô đo đỏ, biểu cảm vừa thẹn vừa giận, cuối cùng anh vẫn mềm lòng với cô.

“Cũng không phải cố ý đợi cô ấy, một người phụ nữ phản bội em, cho dù lý do là gì cũng không được tha thứ.” Một chùm đèn màu rọi tới, chiếu sáng đường cong cằm ưu nhã của người đàn ông, “Là không gặp được ai thích hợp, cũng không có cảm giác động lòng.”

“Cậu ấy à!” Trình Lập Tắc khẽ lắc đầu, “Gì mà phù hợp rồi động lòng, đều là lừa bịp cả. Là do cậu không quên được cô ấy thôi. Cậu giống y như bố cậu vậy, đều là kẻ thâm tình.”

Hoắc Kỳ không hề phản bác.

Đặt nhiều tình cảm nhất, nhưng cũng chịu nhiều tổn thương nhất.

Trình Lập Tắc: “Bên chỗ Đàm Tích anh cũng không tiện nói gì nhiều. Cô ấy tính tình bướng bỉnh, nếu để lộ chúng ta có quen biết, đoán chừng sẽ lập tức từ chức nghỉ việc.”

Hoắc Kỳ cầm ly rượu lên cụng ly với anh ấy: “Làm phiền anh chiếu cố cô ấy.”

Mười giờ tối, Đàm Tích nhận được Wechat của Hoắc Kỳ, hai chữ cực kỳ đơn giản: Xuống đây.

Đàm Tích ngẫm nghĩ một hồi, khoác áo khoác rồi đi xuống lầu.

Hành lang kiểu cũ đen kịt, một chiếc đèn đường yếu ớt thắp sáng, chỉ có thể lờ mờ chiếu sáng vóc dáng anh tuấn của người đàn ông.

Nhìn thấy Đàm Tích xuống lầu, Hoắc Kỳ chầm chậm bước về phía cô. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khác hoàn toàn lúc ở bệnh viện, lại có thêm mấy phần thanh lãnh cấm dục.

Đôi đồng tử tĩnh mịch của Hoắc Kỳ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, Đàm Tích luôn cảm thấy tối nay Hoắc Kỳ có chỗ nào đó không đúng.

Đàm Tích định hỏi gì đó, lại không hiểu sao bị thứ gì đó chặn cổ họng.

Đang định nói chuyện, Hoắc Kỳ chợt đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt trắng nõn của cô, dịu dàng vuốt ve như một báu vật trân quý. Bầu trời đêm nay không có sao, nếu có sao, vậy chắc chắn sẽ rơi vào trong ánh mắt cô, Hoắc Kỳ nghĩ như vậy.

Ngay lúc hô hấp Hoắc Kỳ lại gần, Đàm Tích cũng ý thức được Hoắc Kỳ kỳ lạ chỗ nào, anh uống rượu, ngửi thử thì xem ra còn uống không ít.

Dưới ánh trăng lờ mờ, anh bị ma xui quỷ khiến thế nào hôn lên gò má phải của cô.

Một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhẹ tựa làn gió, thổi bay những tâm tư kia, cũng thổi bay giọng nói nhạt nhẽo của cô.

Anh uống say, Đàm Tích biết không thể so đo với một con ma men, cô không hề phí chút lực đẩy anh ra: “Ban ngày anh bảo trước kia chưa hôn xong, được, tôi hiểu.” Cô lại chọc chọc lồng ngực anh, chất vấn, “Vậy cái vừa nãy là sao?”

Đàm Tích rất chờ mong anh có thể cho cô một lời giải thích.

Nhưng chờ thật lâu, anh lại bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, không nói gì, trả lời lại bọn họ là cơn gió và sự tĩnh mịch.

Hoắc Kỳ đột nhiên đưa tay lên che mắt cô lại, giọng nói rất thấp, như lời thì thầm trong đêm: “Một chàng trai muốn hôn một cô gái.”

“Chỉ thế thôi.”

Giọng nói của anh khàn khàn lại êm tai, rơi vào tai cô làm tê tê dại dại. Giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua, lan ra toàn thân.



Hoắc Kỳ ngồi chuyến bay sớm nhất bay đến bệnh viện nhân dân thành phố Giang Hoa, anh cũng không yên lòng về công việc ở bên đây.

Vừa đến nơi, anh đã liên lạc ngay với Chu Lượng hỏi tiến độ công việc.

“Cậu trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi, phải chạy tới chạy lui như vậy cũng vất vả rồi.”

Hoắc Kỳ ừm một tiếng, cầm túi tài liệu về phòng nghỉ ngơi. Anh dự định nhắm mắt nghỉ ngơi hơn mười phút, sau đó đoàn người sẽ mở cuộc thảo luận bàn bạc về báo cáo.

Có người gõ cửa.

Hoắc Kỳ xoa xoa mi tâm: “Vào đi.”

Tuân Dĩ Đồng cầm bình sữa bò nóng đi vào, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào: “Bác sĩ Hoắc, chuyến đi này thật sự vất vả rồi, nếu không phải vì những người như chúng tôi, anh cũng không cần bôn ba như thế.”

Hoắc Kỳ khẽ gật đầu: “Là chuyện riêng của tôi đã làm chậm trễ công việc chung.”

“Đừng nói như vậy chứ.” Tuân Dĩ Đồng để sữa bò nóng xuống, nhạy bén nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Hoắc Kỳ, giả vờ ngạc nhiên hỏi, “Bác sĩ Hoắc, vết thương của anh là sao vậy? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, anh có đau không?”

Cô ta liên tục hỏi nhiều vấn đề, Hoắc Kỳ thản nhiên liếc cô ta một cái, “Bị bỏng thôi.”

Câu trả lời đơn giản này làm cho Tuân Dĩ Đồng ngẩn người. Cô ta vốn là người làm nghề này, cho dù kiến thức chuyên nghiệp suy giảm cũng có thể nhìn ra được căn bản không phải bị bỏng, Hoắc Kỳ hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta, ngay cả việc tìm cái cớ đàng hoàng cũng chẳng muốn làm.

Tuân Dĩ Đồng mím môi, dù sao cô ta cũng sẽ không dễ dàng chịu thua. Một người đàn ông cực kỳ lãnh đạm như thế, nhưng đáng chết lại dụ dỗ người ta trầm luân vào đó, cô ta càng nhìn càng thích.

Tuân Dĩ Đồng đến gần hơn, đau lòng nhìn vết thương: “Nhưng anh nhất định phải chú ý một chút nha, còn rất nhiều bệnh nhân đang trông cậy vào anh đấy.”

Tuân Dĩ Đồng nghĩ, đàn ông hẳn sẽ không thích phụ nữ quá thông minh, cô ta thỉnh thoảng giả bộ ngốc một chút, quan tâm anh một chút, chắc hẳn anh sẽ càng yêu thích phụ nữ dịu dàng hơn.

“Y tá Tuân, năng lực chuyên môn của cô thụt lùi quá nhiều thì phải? Tôi nghi ngờ làm thế nào mà cô thông qua cuộc thi trên thông báo tuyển dụng đấy.” Hoắc Kỳ giơ tay cổ tay lên, xem xét kĩ vết thương, cụp mắt nhìn cô ta.

“Tôi…” Tuân Dĩ Đồng cảm giác được trong lời nói của anh có sự không vui, nhưng cũng không biết vì sao. Cô ta mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói gì.

Hoắc Kỳ khoát tay, ấn đường nhíu chặt: “Y tá Tuân, tôi rất kính trọng dì nhỏ của cô, tôi cũng đã biết tâm ý của cô, nhưng tôi nghĩ nên chấm dứt ở đây thôi.”

Anh vốn dĩ đã thấy rõ tâm tư của con gái, cho nên mới nói dối mình đã có bạn gái, đa phần mọi người đều biết khó mà lui. Nhưng vẫn có loại người tự nguyện dính vào như Tuân Dĩ Đồng này, có những lời không thể không nói cho rõ ràng.

Mắt Tuân Dĩ Đồng ngay lập tức đẫm lệ, giọng nói cũng trở nên mềm yếu: “Nhưng mà tôi…”

Hoắc Kỳ cắt ngang lời cô ta không thương tiếc: “Tôi đã có bạn gái rồi.”

Tuân Dĩ Đồng nhắm mắt lại, dứt khoát nói thẳng: “Bác sĩ Hoắc, tôi tìm người hỏi qua rồi, anh hoàn toàn chưa có bạn gái, với lại tôi cũng có giới hạn đạo đức, không nguyện ý làm người thứ ba, anh lại còn lừa gạt người khác, vì sao không thể cho tôi một cơ hội?”

Vẻ mặt Hoắc Kỳ không thay đổi nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Nếu cô cũng đã biết, vậy tại sao cô không nghĩ thử xem, hà cớ gì tôi phải làm như vậy?”

Tuân Dĩ Đồng mím môi.

Tại sao làm như thế, bởi vì anh không có hứng thú muốn yêu đương với cô gái nào. Lý do này đã cực kỳ rõ ràng.

Tuân Dĩ Đồng nhìn Hoắc Kỳ, anh vẫn lạnh lùng mà xa cách như thường ngày, mũi cao môi mỏng, đúng là biểu hiện của người bạc tình nhất.

“Cho nên tôi mới nói, đừng làm khó lẫn nhau như vậy.” Giọng nói Hoắc Kỳ hờ hững, đôi mắt âm u, “Tôi hơi mệt, dừng lại đây đi.”

Tuân Dĩ Đồng trước nay vẫn luôn kiêu ngạo, cô ta tuyệt đối không cho phép tôn nghiêm của mình bị đàn ông chà đạp như thế.

Cô ta nhanh chóng lau khô nước mắt, cho rằng làm như vậy thì cô ta sẽ từ bỏ sao? Tuyệt đối không có khả năng. Một khi Tuân Dĩ Đồng này đã thích một người, trừ phi tận thế đến, bằng không thì tuyệt đối không thể nào từ bỏ.

Nhưng mà hôm nay Hoắc Kỳ thật sự rất kỳ lạ, dường như đang vội vã phủi sạch quan hệ với cô ta. Thật ra chuyện cô ta thích Hoắc Kỳ cũng không phải là bí mật gì, bình thường cô ta cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, thường xuyên xuất hiện ở trước mặt anh nhưng không làm cho người ta chán ghét.

Nhưng tại sao thái độ của Hoắc Kỳ đối với cô ta lại thay đổi đột ngột ba trăm sáu mươi độ như vậy? Cho dù cô ta không chính miệng thổ lộ, Hoắc Kỳ cũng rũ bỏ sạch quan hệ?

Chẳng lẽ anh thật sự có quan hệ cùng người phụ nữ thần bí kia?

Suy nghĩ một hồi, trong lòng Tuân Dĩ Đồng cảm nhận được nguy hiểm lớn hơn, cô ta bấm một số điện thoại.