Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 158: Tôi không có vợ



Lâm Sơ Nguyệt không ngờ là anh nấu ăn giỏi đến thế, hôm nay đúng là cô được mở rộng tầm mắt rồi. Ăn xong, cô muốn quay trở lại bệnh viện, ở trên xe Lâm Sơ Nguyệt hỏi anh:

“Thế Tu, anh học nấu ăn từ ai vậy?”

“Tôi tự học.” Tiêu Thế Tu đáp.

“Tự học mà nấu ngon được như thế sao?”

“Sao thế? Cô thấy lạ lắm à?”

Tiêu Thế Tu không nhịn được mà bẹo má cô, anh cảm thấy dáng vẻ ngạc nhiên ngốc nghếch này của cô rất đáng yêu.

“Không…” Lâm Sơ Nguyệt hơi đỏ mặt, lúng túng đáp.

Bình thường anh là thiếu gia có người hầu kẻ hạ không cần phải làm gì, thế mà lại biết nấu ăn rất ngon, Lâm Sơ Nguyệt tủm tỉm cười, Tiêu Thế Tu vừa vặn liếc thấy, hỏi cô:

“Cười gì vậy?”

“Không có gì.”

Anh thấy đèn đỏ ở phía trước, nhân cơ hội đó dừng xe lại rồi rướn người qua hôn vào môi cô. Lâm Sơ Nguyệt bất ngờ mở to mắt nhìn anh, Tiêu Thế Tu liếm môi, nở nụ cười gian xảo.

Điện thoại trong túi áo anh đột nhiên vang lên, Tiêu Thế Tu nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười:

“Thế Tu, tôi về nước rồi, gặp nhau được không?” Ôn Húc Khiên nâng gọng kính râm, tay còn lại kéo va li ra khỏi sân bay.

“Ôn Húc Khiên?”

“Đúng vậy, là tôi đây! Đừng nói là cậu quên tôi rồi đấy nhé.”

Tiêu Thế Tu nhoẻn miệng cười, trả lời:

“Ai mà thèm nhớ cậu.”

“Trời… Thế Tu, cậu nói thế làm tôi tổn thương quá nha, không nói nhiều nữa, tôi nay tám giờ ở quán bar Tinh Tinh nhé, vẫn chỗ cũ.”

“Được.”

Ôn Húc Khiên cười cười cúp máy, Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh dường như muốn hỏi lại thôi. Tiêu Thế Tu cũng chẳng giấu giếm mà nói:

“Là Ôn Húc Khiên, một người bạn cũ của tôi.”

“Vâng…”

Cô gật gật đầu, xe đúng lúc tới bệnh viện. Anh cũng xuống xe cùng cô, Lâm Sơ Nguyệt nói:

“Em ở đây một mình được rồi, Thế Tu, anh về nhà nghỉ ngơi đi.”

Đêm qua anh không ngủ được rồi, bây giờ còn ở đây với cô nữa, Lâm Sơ Nguyệt sợ anh sẽ mệt.

“Không sao đâu, tôi sẽ ở lại đây.”

Tiêu Thế Tu kiên quyết nói.

Vào trong phòng, Lâm Sơ Nguyệt lại nói:

“Hay là anh nằm xuống ngủ đi.”

Ánh mắt anh bỗng nhìn cô chăm chú, không ngờ lại đồng ý:

“Được.”

Dứt lời, Tiêu Thế Tu đã nằm xuống gối đầu lên đùi cô, Lâm Sơ Nguyệt ngạc nhiên, ý của cô không phải là như thế mà…Anh nhắm mắt, một lúc sau hơi thở vang lên đều đều.

Lâm Sơ Nguyệt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên trán anh ra sau, chắc là anh mệt lắm, vậy mà vẫn muốn ở đây với cô, trái tim cô như đong đầy mật ngọt…

….

Tám giờ tối.

Quán bar Tinh Tinh.

Nơi đây là tụ điểm ăn chơi của giới tài phiệt giàu có, chỉ cần bước một chân vào đây là đã mất tiền, chưa kể một ly rượu cũng có giá trên trời. Vậy nên không ít những cô gái mang mộng đổi đời đều muốn vào đây để kiếm phú nhị đại.

Nhưng để vào đây không phải dễ mà cần phải có “giấy thông hành.” Có nghĩa là thẻ hội viên, chỉ những người nào có thẻ hội viên thì mới được vào mà thôi.

Trong lúc ngồi đợi Tiêu Thế Tu thì Ôn Húc Khiên đã gọi hai chai rượu cùng với hai cô em gái xinh đẹp, nhưng anh ta sực nhớ ra Tiêu Thế Tu đã có vợ rồi nên chỉ để lại một người mà thôi.

Lúc Tiêu Thế Tu đến còn tưởng là mình đi nhầm phòng, trong phòng bao gồm năm người đàn ông khác tính cả Ôn Húc Khiên, cộng thêm với năm cô gái, anh nhíu mày, Ôn Húc Khiên nở nụ cười chạy tới kéo anh vào trong phòng.

“Ôi cậu tới muộn thế, chúng tôi uống hết cả một chai rượu rồi đấy.”

Tiêu Thế Tu trưng ra vẻ mặt khó chịu, Ôn Húc Khiên cười cười nói:

“Đều là bạn cả, trước đây từng chơi chung mà, cậu vào đi, lấy vợ xong đừng nói là bị quản nhiều quá nên không dám đi chơi đó nhé?”

“Ai nói với cậu là tôi lấy vợ?”

Tiêu Thế Tu lạnh lùng nói.

“Hả?” Ôn Húc Khiên ngỡ ngàng, không phải sao?

Vậy lần trước ở Nhật Bản anh nói có vợ là như thế nào?

Mấy người đàn ông xung quanh nghe thấy anh có vợ cũng kinh ngạc không thôi.

“Thế Tu có vợ sao? Công tử nổi danh ăn chơi như cậu mà chịu bị trói chân à?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Tiêu Thế Tu lạnh mặt ngồi phịch xuống ghế, Ôn Húc Khiên chẳng hiểu mô tê gì, một cô gái xinh đẹp đã nhắm tới anh, cô ta sán tới rót rượu cho anh, còn cố tình cúi người để lộ ra đôi gò bồng đảo đẫy đà trắng ngần.

“Tiêu thiếu gia, em mời anh một ly được không?”

Tiêu Thế Tu nhìn cô ta bằng ánh mắt hờ hững, thái độ đó của anh càng khiến cho cô ta thích anh nhiều hơn.

Anh không từ chối mà đón lấy ly rượu rồi uống cạn, yết hầu chuyển động lên xuống một cách quyến rũ, cô gái kia nhìn không chớp mắt, chỉ thiếu nước ngả vào người anh nữa là đủ.

“Tiêu thiếu gia, không biết anh đã có bạn gái chưa? Anh có vừa ý với Ni Ni không?”

Cô ta õng ẹo lên tiếng, cả người cứ như không xương cọ cọ ngực vào cánh tay anh, mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô ta làm anh cảm thấy vô cùng buồn nôn, Tiêu Thế Tu không phí lời, liếc mắt lạnh lùng:

“Cút.”