Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 159: Vào quán bar Tinh Tinh



Cô gái tên Ni Ni đó bị anh nói thế thì rất sốc, bởi vì cô ta là một trong những người đẹp nhất ở đây. Cô ta âm thầm siết chặt tay thành năm đấm, Ni Ni không cam tâm dễ dàng bỏ cuộc như thế, Ôn Húc Khiên ngồi xuống bên cạnh anh, đích thân rót rượu cho anh rồi nói:

“Sao thế? Đột nhiên lạnh lùng thế?”

Tiêu Thế Tu lạnh mặt không buồn trả lời, Ôn Húc Khiên cũng biết tính của anh là không thích phụ nữ nên cũng không hỏi nhiều, mắc công anh cáu lên thì mệt lắm.

Ni Ni ngồi bên cạnh, cố gắng ngả ngớn gần anh thêm một chút nhưng Tiêu Thế Tu đã lên tiếng cảnh cáo cô ta:

“Nếu cô mà còn lại gần tôi thì tôi sẽ chặt cánh tay của cô đi đấy!”

Ni Ni sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cô ta liền ngôi im không dám làm càn nữa. Ôn Húc Khiên phì cười, vui vẻ với cô em bên cạnh, thỉnh thoảng quay sang nói với Tiêu Thế Tu vài câu:

“Thế Tu, cậu thật sự không có vợ chứ hả?”

Tiêu Thế Tu nhớ đến khuôn mặt của Lâm Só Nguyệt, tức thì gạt đi.

“Ờ.”

“Vậy thì lạ nhỉ? Sao lần trước cậu bảo tôi là cậu có vợ rồi?”

“Chắc là cậu nghe lầm thôi.” Anh lạnh nhạt đáp.

Tiêu Thế Tu còn trừng phạt cả Amanda vì tội dám động tới vợ của anh, thế mà bây giờ lại nói là lầm, hay chuyện này có uẩn khúc gì mà Ôn Húc Khiên không biết? Hai người bọn họ chia tay rồi…?

Ôn Húc Khiên săm soi vẻ mặt của Tiêu Thế Tu, cái bản mặt lạnh lùng ngàn năm như một của anh làm anh ta chả nhìn ra được cái gì cả. Anh ta cũng tặc lưỡi, chả suy nghĩ gì nhiều nữa mà tiếp tục cuộc vui của mình.

Tiêu Thế Tu ngửa cổ uống hết ly rượu này cho tới ly rượu khác, đây đều là rượu được ngâm lâu năm có giá mấy trăm triệu một chai, về phần tửu lượng của nó thì khỏi phải nói, người nào không uống được thì một lát sau sẽ say quắc cần câu luôn.

Tiêu Thế Tu hơi ngâm ngẩm say, ánh mắt cũng bớt đi vẻ lạnh lùng mọi khi mà nhuốm một màu tối thâm trầm sâu thẳm, anh tựa người vào ghế, bàn tay bới những ngón tay thon dài lắc lắc ly rượu vang trên tay.

Ôn Húc Khiên quay sang, vô tình nhìn thấy điện thoại của anh rơi ra từ trong túi, anh ta bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, mở điện thoại của Tiêu Thế Tu lên, ngạc nhiên khi điện thoại của anh còn chẳng cài mật khẩu.

Ôn Húc Khiên lấy làm lạ, vào điên thoại xem thì chẳng có một tin nhắn nào, mọi thứ trống không, thảo nào mà anh không thèm cài mật khẩu, anh ta vào danh bạ xem có thấy gì nữa không thì bất ngờ thấy một số điện thoại, Tiêu Thế Tu không lưu tên mà để thành một icon hình mặt trăng.

“Nguyệt?”

Ôn Húc Khiên tò mò, anh ta lén quay video rồi gửi tới số điện thoại đó xem thế nào, ngay lập tức Lâm Sơ Nguyệt đã gọi lại ngay.

“Alo?”

Anh ta cầm theo điện thoại của anh đi ra ngoài nghe, thanh âm Lâm Sơ Nguyệt hơi run lên:

“Anh đang ở đâu vậy?”

“Tiêu Thế Tu đang ở quán bar Tinh Tinh, cậu ấy say rồi, cô tới đưa cậu ấy về nhé.”

Lâm Sơ Nguyệt chưa kịp nói gì thêm thì Ôn Húc Khiên đã cúp máy. Cô vội vàng bắt taxi tới quán bar đó nhưng đến cửa thì đã bị bảo vệ chặn lại vì không có thẻ thành viên.

Lâm Sơ Nguyệt gọi lại cho anh nhưng điện thoại anh báo thuê bao, bảo vệ thì nhất quyết không cho cô vào, cô tìm cách xem còn lối đi nào khác không thì thấy có một cổng sau, nhưng những người đi vào mặc quần áo rất hở hang, đều là những cô gái còn rất trẻ.

Lâm Sơ Nguyệt đắn đó rồi quyết định xé váy dài của mình thành váy ngắn, làm cho tóc rối lên, sau đó theo sau dòng người tiến vào, bảo vệ săm soi từng cô gái từ đầu đến chân, những người có hình xăm hay da đen, không xinh đẹp đều bị loại ra ngoài không được vào, Lâm Sơ Nguyệt hồi hộp, lòng bàn tay tuôn mồ hôi đầm đìa, đến lượt cô thì ánh mắt tên bảo vệ đó nhìn chằm chằm, trái tim cô đập thình thịch như trống dồn, cuối cùng hắn lên tiếng:

“Vào đi, đến ngã rẽ kia thì rẽ trái.”

Lâm Sơ Nguyệt đi qua hắn ta một đoạn, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô định chạy đi tìm anh nhưng lại có một người đàn ông đứng canh đưa những cô gái vào căn phòng ở ngã rẽ bên trái. Lâm Sơ Nguyệt cũng phải đi theo vào đó, đó là một phòng thay đồ, trên giá treo là những chiếc váy mỏng tang, vạt váy dài nhưng lại xẻ sâu, trông giống như váy của những vũ nữ.

“Mau thay đồ đi.”

Lâm Sơ Nguyệt bị chúng ép thay đồ, xong xuôi đeo khăn bịt mặt lên. Cùng cô có khoảng mười người nữa cũng phải ăn mặc như thế, đúng lúc đó một người đàn ông cao gầy, gương mặt đánh phấn trắng bệch, đôi môi đỏ chót, ánh mắt sắc bén, anh ta cất tiếng, giọng nói the thé vang lên:

“Hôm nay quán bar tổ chức buổi tiệc gọi là “giấc mơ phương đông”, các cô sẽ được phân vào những phòng hạng vip để nhảy múa chiều lòng khách, tất cả những vị khách trong phòng đều là những thiếu gia con nhà tài phiệt giàu có. Đây là cơ hội hiếm có cho các cô đổi đời, vậy nên đừng làm tôi mất mặt, nếu như có bất cứ vị khách nào phàn nàn thì đừng trách Thẩm Lạc này!”