Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi

Chương 13: Chi Bằng Anh Giết Chết Tôi Luôn Đi



“Đây là số của em mà” Bạch Mai Trúc giật máy từ tay Tịnh Ân, run sợ.

“Nhanh đi, anh mau cho xe chạy nhanh đi” Tịnh Ân gật đầu nghe theo lời cô, tăng tốc.

Bằng cách nào đó mà Cao Trí Đức gã đã bám sát theo sau, Tịnh Ân sớm nhận ra, nhưng có cố lẩn cũng không thể thoát khỏi sự theo đuôi của gã. Hai chiếc xe dong duổi trên đường, đuổi theo nhau không ngừng, Bạch Mai Trúc liên tục ngoái lại nhìn, sự sợ hãi càng tăng cao.

Nếu cô không chạy trốn mà cứ mãi ở lì đó theo lời của gã, không sớm thì muộn, không phải gã thì cũng sẽ bị mẹ gã ra tay, vì vậy bất cứ lúc nào có cơ hội cô cũng muốn chạy khỏi gã. Khi chạy được cũng sẽ còn nơm nớp lo sợ vì vẫn ở trong thành phố này thì sẽ còn rơi vào tay gã.

“Cô biết mình ở vị trí nào mà, xứng hay không cô cũng nhìn ra mà”

“Tôi không nói xuông để cho cô sợ đâu, tôi chắc chắn sẽ làm thật nếu cô cố chấp bám lấy nó” - Trịnh Thuý Mỹ

Cao Trí Đức rẽ sang trái, vượt lên chặn đầu xe Tịnh Ân, vì bất ngờ, anh phanh gấp khiến hai người ngã về phía trước. Gã xuống xe trực tiếp đến bên chỗ Bạch Mai Trúc, gõ cửa, cô lắc đầu, cố chấp không mở.

“Xin hỏi, anh có vấn đề gì sao?” Tịnh Ân đối mặt với gã.

“Tất nhiên là có, người phụ nữ của tôi đang trong xe cậu mà” ánh mắt gã lườm cô rất đáng sợ, nó còn hơn cả thú dữ.

“Chắc anh đã nhầm, cô ấy nói không quen biết anh”

“Quen hay không, không đến lượt cậu lên tiếng”

“Hai người chia tay rồi mà, phiền anh tránh đường cho” Tịnh Ân đưa tay gạt gã ra liền bị gã động tay, đấm vào mặt, anh ngã ra đường.

“Cậu biết đấy, tôi với cậu vốn không có thù, nhưng kể từ khi tôi nhìn thấy cậu và cô ta hôn nhau, tôi đã muốn giết chết cậu ngay lập tức” gã nhìn gần là nhận ra ngay Tịnh Ân chính là người khiến cô nói lời chia tay với gã.

Bạch Mai Trúc nhìn anh bị gã đè xuống đường đánh không ngừng tay, nhanh chân chạy xuống ngăn. Cô đẩy gã ra, ôm người gã “Tịnh Ân, anh mau đi đi, mau đi đi” Bạch Mai Trúc gào thét muốn anh nhanh mau rời khỏi, nếu còn ở lại đây gã sẽ tàn độc mà ra tay.

“Bạch Mai Trúc tôi sẽ giết chết cô” gã thở hổn hển, lời nói ngắt quãng, giọng khàn đục, bộ dạng bây giờ y hệt như quỷ khát máu.

Tịnh Ân khó nhọc, loạng choạng đứng lên, quệt đi vết máu trên miệng “Mai Trúc, không cần sợ anh ta, qua đây”

“Mau, cậu ta đang gọi cô kìa, cô muốn chân cậu ta biến mất hay muốn cậu ta tê liệt cả người, hửm, tôi sẽ chiều theo ý cô” gã nhìn Tịnh Ân, giọng nói rót vào tai cô.

Bạch Mai Trúc lắc đầu liên tục, ôm hông gã thật chặt “Cao Trí Đức, anh tha cho anh ấy, tôi tuyệt đối nghe lời anh, tôi hứa đấy, tôi sẽ nghe lời anh”

“Là do cô nói” gã vuốt tóc cô

“Tịnh Ân anh đi đi, em không muốn đi cùng anh nữa”

Tịnh Ân yêu cô, anh yêu cô trong suốt nhiều năm, lần đầu tiên được đáp lại tình cảm chỉ có duy nhất một lần, chính là ngày cô nhờ anh đóng giả người yêu trước gã.

“Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này!”

“Giúp được em anh rất vui”

Cả hai quen biết nhau chỉ vì những lần trùng hợp va vào nhau trên đường. Nghĩ rằng có duyên, nên cả hai rất nhanh kết thân. Thế nhưng sau ngày đóng giả người yêu thì anh hoàn toàn mất liên lạc với cô. Lần gặp lại gần đây nhất chính là ở trong công viên gần nhà anh.

Tịnh Ân và cô thực sự rất giống nhau về tính cố chấp, anh không sợ gã, cứ bước một bước đến gần hơn, anh không biết rằng mình càng tiến thì sẽ càng nguy hiểm cho cô.

“Cô thấy chưa, tôi đâu phải là không muốn tha cho cậu ta” tay gã phía dưới rút ra một con dao nhỏ, nghe tiếng dao đã bật ra, Bạch Mai Trúc buông gã, chạy về phía anh, đẩy anh đi.

“Tịnh Ân, coi như em cầu xin anh, anh đi đi” Bạch Mai Trúc quỳ xuống, cầu xin anh.

“Nếu anh còn ở lại, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa” Tịnh Ân sợ lời cô nói sẽ thành sự thật, khó khăn lắm anh mới được gặp lại cô, anh không thể để quá khứ lặp lại thêm.

Tịnh Ân cho xe di chuyển, đã trôi vào bóng tối, không thể nhìn được nữa, Bạch Mai Trúc chưa chịu đứng lên “vậy cô nghĩ, nếu cậu ta đi thì cô có thể tiếp tục gặp cậu ta à?” Cao Trí Đức phía sau lưng cô xuất hiện, gã đưa dao lên nâng cằm cô, mu bàn tay vuốt dọc gò má.

“Chi bằng, anh giết chết tôi luôn đi” cô nắm bàn tay tay đang cầm dao của gã kề sát cổ của mình.

“Giống như lần trước tôi đã nói, nếu cô còn bỏ trốn, tôi sẽ lập tức giết chết cô nếu nhìn thấy.”

“Thế nhưng, nếu để cô chết dễ dàng như thế thì còn gì vui nữa, tôi sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở” gã rút dao lại, lôi cô lên, mạnh tay vứt cô vào trong ghế sau của xe, rồi cũng tự mình ngồi vào bên cạnh.