Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi

Chương 14: Tôi Chỉ Muốn Có Một Món Đồ Chơi Thuộc Quyền Sở Hữu Của Mình (H)



“Cô còn nhớ hay đã quên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại cây cầu này”

“Chúng ta có nên đánh dấu một điều nào đó ngay tại đây luôn không, để mỗi khi đi qua nó chúng ta chỉ nghĩ đến nhau mà thôi”. truyện đam mỹ

Hiện tại xe của Cao Trí Đức đang dừng tại một cây cầu lớn, bắc ngang qua một dòng sông dài, nước chảy vô tận không nhìn thấy bờ. Gã cởi nút áo vest, đến từng cúc áo sơ mi, cơ bụng săn chắc của gã hiện rõ trước mắt cô.

“Cao Trí Đức, tôi không còn yêu anh nữa, tôi cũng không muốn dính níu đến anh nữa, anh, không thể quên tôi ư?”

“Cái gì mà không thể quên cô? Cô nghĩ tôi vẫn còn yêu cô nên mới không ngừng làm ra những chuyện này à? Không hề, tôi cả trước đây và hiện tại chưa từng yêu cô”

“Tôi chỉ muốn có một món đồ chơi thật tốt, thuộc quyền sở hữu của mình mà thôi”

*chát

“Đồ khốn” Bạch Mai Trúc đánh gã, rơi nước mắt.

“Bây giờ cô mới nhận ra thì hãy tự trách cô ngu ngốc” gã đè cô xuống, từng chiếc hôn ám muội đặt lên cổ cô. Áo dạ bị gã quăng lên chạm vào nóc xe rồi lại rơi xuống chân ghế nằm gọn.

Gã đưa tay vén chân đầm lên, tay xoa dọc theo nụ hoa mẫn cảm của cô qua lớp bra màu đen ren gợi cảm. Bạch Mai Trúc phía trên chỉ biết khóc vì uất ức, gã cưỡng bức cô mọi nơi mất kiểm soát, lúc nào cũng hung hăng hành hạ cô.

Tay của gã đưa lên phía cổ cô, xé toạc đầm theo đường thẳng, hai bồng đào nảy lên trước mắt gã, kích thích vô cùng, hai ngón tay gã chụm vào ép chặt núm hoa nở rộ phía trên đỉnh gò bồng của cô, bên kia thì được miệng gã tận tình chăm sóc.

Bạch Mai Trúc bám vào vai gã bấu chặt, nhấc đầu lên đưa miệng cắn, rất lâu sau mới buông, trên làn da lành lặn của gã xuất hiện dấu răng rướm máu của cô. Cao Trí Đức nghiến răng vì đau, vung tay tát cô một cái rất mạnh, nó đau đến long trời nở đất, Bạch Mai Trúc bên tai chỉ có thể nghe tiếng ù ù, cả đầu quay cuồng vì cú đánh trời giáng từ gã.

“Cô cứ như một con chó dại mà cắn mọi lúc mọi nơi ấy nhỉ?”

“Cao Trí Đức nếu tôi không chết thì anh tuyệt đối sẽ không bao giờ được sống trong hạnh phúc”

“Rất mạnh miệng, đột nhiên tôi lại nhớ đến Bạch Mai Trúc hiền dịu, ngoan ngoãn ngày xưa, xem ra từ khi chia tay tôi, cô đã thay đổi rất nhiều, công tôi lớn đấy chứ!”

“Vậy nên cô phải trả công cho tôi, một cái giá thật đắt” gã xoay sang nhìn phía bả vai phải đang rỉ máu không ngừng.

Cao Trí Đức giật phăng quần của mình, ném ra, cả chiếc áo sơ mi đang mở cúc. Bạch Mai Trúc vùng vằng khi gã dần tuột bra của cô xuống chân, cô biết không thể chống cự liền đưa tay lên mở cửa hòng muốn trốn ra, nhưng khi tiếng cửa vừa vang lên, cửa chưa kịp hé đã bị gã phát hiện, gã khoá cửa lại, giật chặt tóc cô.

“Tôi đã nói với cô những gì? Cô muốn để những người đang qua lại ngoài kia nhìn thấy cơ thể không có một mảnh vải của cô à?”

“Hay cô muốn chúng ta ra bên ngoài đó làm chuyện này, nếu cô muốn, tôi không ngại đâu” gã nói là làm, gã mở cửa xe, Bạch Mai Trúc sợ xanh mặt vì không ngờ gã dám làm thật.

“Không, tôi không muốn” cô kéo tay gã lại, bên dưới cổ họng vẫn còn tiếng nấc. Cao Trí Đức thành công doạ được con cừu non nớt, cô sợ, gã vui.

Gã đưa tay xuống dưới để một bên mông cô đè dính vào ghế, sau nhấc chân còn lại lên vai, gã nhìn nụ hoa quý đang nở rộ không chớp mắt, trên mặt hiện rõ hai chữ biến thái đã ăn sâu vào gã đối với cô. Gã đưa cậu nhỏ của mình dạo chơi quanh cánh hoa, từ từ xâm nhập vào trong.

Bạch Mai Trúc bấy giờ không phản ứng gì nữa, ngăn cản không, phấn khích thì càng không, cứ như hồn đã lìa ra khỏi xác, cứng đơ như một tảng đá mặc cho gã đùa nghịch. Hai tay cô nắm chặt, mắt không mở, đôi môi đã thâm tím vì lạnh, sắc mặt cũng đã nhợt nhạt đi rất nhiều.

“Cô không biết tiếng rên của cô kích thích tôi đến mức nào đâu” Cao Trí Đức đâm sâu vào cô trước sự nhẹ nhàng, thế nhưng cô đối diện gã vẫn mím môi, không hé nửa lời.

“Tôi biết cô cũng rất thích, đừng kím hãm” gã liên tục thúc, gã lương tay để cô không phản kháng, gã khó chịu khi không được nghe tiếng rên quyến rũ của cô, nó như một sự sỉ nhục đối với gã.

“Mẹ kiếp, Bạch Mai Trúc mau rên lên cho tôi” gã đưa tay lên bóp cổ cô, Bạch Mai Trúc cảm thấy khó thở mới miễn cưỡng bật môi “ưm...a..a.ưm” gã thả lỏng tay, bám chắc bả vai cô.

Mặc kệ cho bên ngoài mưa to gió lớn, người người đi lại, ở giữa cây cầu lớn, có một chiếc xe đã yên vị ở đó từ khi trời chập tối chưa chịu di chuyển. Bên trong xảy ra chuyện gì không một ai biết. Chiếc xe càng ngày càng rung lắc dữ dội, bởi gã càng ngày càng mạnh bạo.