Gậy Sắt Của Tui Có Tác Dụng Gì Đâu?

Chương 4: Cảnh sát tốt



Đêm nay thằng nhóc miệng còn hôi sữa Hạ Nghiêu khổ không thể tả.

Cặp mông hắn bị xoa nắn đỏ bừng, vừa tê dại vừa ngứa ngáy, cọ vào lớp vải quần thô khó chịu muốn chết.

Sau đó Hạ Nghiêu dứt khoát cởi luôn cả quần lót, cứ như thế trần truồng nằm trên tấm phản cứng đơ.

Tấm phản cứng chỉ trải một lớp drap giường mỏng, lưng hắn bị cấn đau nhức, mông lại càng ra sức cọ lên drap giường.

Càng cọ càng ngứa.

đầu v* Hạ Nghiêu vẫn cương lên, xế chiều hôm nay hắn đi vệ sinh cũng không dám ưỡn ngực, sợ áo bị co lên.

Thật khó chịu...

Hạ Nghiêu trở mình nằm nhoài ra trên giường, nhúc nha nhúc nhích.

Cuối cùng hắn ngồi dậy luôn, một tay kẹp lấy đầu v* lồi lên đau nhức của mình, một tay nắm chặt tờ rym, học theo dáng vẻ của lão già khốn nạn kia ban sáng mà tuốt lên tuốt xuống.

Cũng không biết có phải do chướng ngại tâm lý nên vẫn chưa lĩnh hội được không, gan bàn tay Hạ Nghiêu sắp trầy da rồi mà hắn vẫn chưa thấy thoải mái.

Khó chịu quá.

Ấm ức.

Tức chết rồi.

Gương mặt nhỏ của Hạ Nghiêu dần nhăn tít lại, hắn gọi cảnh sát trực đêm đến xin một cốc nước lạnh to.

Uống ừng ực xong.

Lửa trên người hắn vẫn chưa được dập tắt.

"Ông anh, có thể cho tôi xin thêm cốc nữa không?" Hạ Nghiêu hỏi.

"Còn muốn nữa hả?" Cảnh sát xoay người đi ra.

"Cảm ơn anh!"

Hạ Nghiêu uống liền hai, ba cốc nước, ông anh cảnh sát thực tập trực ca đêm dùng nồi nấu mỳ của mọi người đun cho hắn luôn một nồi nước trong phòng trực ban, sau đó không thèm để ý đến hắn nữa.

...

Dù sao ngọn lửa dâm tà này cũng dập tắt được rồi.

Kết quả sau nửa đêm, Hạ Nghiêu nhiều lần muốn đi vệ sinh, càng gọi ông anh trực ca đêm tới nhiều hơn.

Hạ Nghiêu cảm giác ánh mắt ông anh này nhìn hắn như hận không thể bắn chết hắn ngay tại chỗ.

Hắn không tài nào học được.

Hắn nghe lũ côn đồ bên cạnh nói chuyện, cuối cùng run run bắn ra giống như bị bắt quả tang.

Hắn tò mò nhưng lại không dám để bọn họ nhìn thấy mình bị bất lực.

Côn đồ là những kẻ không có nghĩa khí, ai có nắm đấm thép kẻ đó là đại ca. Nếu như biết hắn mắc bệnh liệt dương, kiểu gì bọn họ cũng buông lời chế giễu cái chân thứ ba của hắn không tốt.

Cho nên hắn không thể làm gì khác là nghe trộm, nghe thấy bọn họ đều nằm mơ, biết trong mơ có gì hot không? Đương nhiên nhìn thấy con gái lột sạch là biết rõ phải làm gì rồi.

Hạ Nghiêu đã từng gọi phụ nữ.

Nói một cách tích cực, hắn thấy người ta đáng thương nên không muốn đè họ.

Thật ra là do hắn hoàn toàn chẳng cương nổi.

Bản thân hắn đáng thương còn chưa kịp đây này.

Nhóc Tiểu Hạ, nhóc Tiểu Nghiêu, mày có thể giúp anh trai chiến đấu không thua kém người khác có được không hả?

Tự nhủ câu này trong lòng đúng là vừa đấm vừa xoa, hắn vẫn mạnh mẽ và uy vũ lắm mà.

Hạ Nghiêu rất tự tin với bản thân mình, nhất là chỗ kia, to hơn rất nhiều người, cũng rất đẹp. Đến cả đi vệ sinh hắn cũng rất vênh vang đắc ý.

Thế nhưng trời cao hoàn toàn chứng minh cho hắn câu châm ngôn:

Trông thì ngon mà hổng có xài được!

Cuộc đời Hạ Nghiêu đã đi đến đường cùng, chưa từng được hưởng thụ sự bình yên, cũng chưa từng được cảm nhận sự ấm áp, nhưng hắn không hề thấy tiếc nuối.

Người chưa từng hát những ca khúc ngọt ngào, cũng sẽ không vì chưa từng được ăn kẹo mà cảm thấy tiếc nuối.

Nếu phải nói điều duy nhất tiếc nuối, thì đó chính là vẫn chưa được run lẩy bẩy.

Chưa được trải nghiệm lại khoái cảm như ban sáng.

Được cảnh sát Quý sờ cương luôn, gã côn đồ bắt đầu hớn hở đắm mình trong làn gió xuân của kiếp sau.

Cây cối cứ thế mọc ngược lên trên.

Quý Bác Dương ở bên ngoài xử lý tranh chấp dân sự cả một ngày, chuyện gia đình nhà người ta giày vò gã đau cả đầu, cuối cùng cũng đến lúc tan ca. Gã đi mua một gói kẹo thỏ trắng to đùng, chuẩn bị đi bắt nạt tên côn đồ đang bị nhốt trong trại tạm giam.

Tính cách tên này rất đáng yêu.

Bị bắt nạt cũng chẳng biết.

Cảnh sát Quý chào hỏi sĩ quan đang trực, dẫn Hạ Nghiêu tới một phòng nghỉ, kẹo sữa cũng chưa đưa.

Nhóc con buông đôi bàn tay siết chặt thành quyền, không biết đã hạ quyết tâm đến mức nào, hắn chổng mông về phía gã, "Dù sao tôi cũng phải chết, trước khi chết để tôi bắn một lần đi!"