Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 40



Kì học của Lam thị kết thúc, Kim Lăng và Âu Dương Tử Chân cùng đệ tử các thế gia khác cũng chuẩn bị xuống núi ra về, cả đám đều lưu luyến không nỡ, Ngụy Vô Tiện đành an ủi:

"Mấy ngày nữa đến hội săn Thanh Hà là chúng ta lại gặp lại rồi."

Ngày sáu tháng mười.

Thanh Hà.

Bất Tịnh Thế.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng người Lam gia tới Thanh Hà, Nhiếp Hoài Tang đích thân dắt Trần Tử Bội và môn sinh Nhiếp thị ra Bất Tịnh Thế nghênh đón.

Trời tối, trong sương phòng, Ngụy Vô Tiện kéo kéo tay áo Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, đây là lần thứ ba chúng ta cùng ở lại Bất Tịnh Thế nhỉ."

Lam Vong Cơ đáp:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện xòe tay đếm.

"Lần đầu tiên là khi chúng ta tới Nhạc Dương tìm Âm Hổ Phù, rồi bắt được Tiết Dương giải tới đây, lần thứ hai là sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, ta nhớ hôm đó ngươi và ta còn đánh nhau một trận."

Lam Vong Cơ trả lời:

"Ta chỉ muốn thử thăm dò linh lực của ngươi."

Ngụy Vô Tiện cười:

"Ta biết! Lúc đó ta vừa thoát khỏi Loạn Táng Cương, ai nói gì cũng không nghe, còn hiểu nhầm ý tốt của ngươi, ây...... lúc đó, ngươi thực sự nên đánh ngất ta rồi đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ nhốt lại....."

Hắn càng nói, sắc mặt Lam Vong Cơ càng kém, nhớ đến khi đó Ngụy Vô Tiện mất đi kim đan lại bị ném xuống Loạn Táng Cương, chắc chắn phải chịu khổ cực vô cùng.....

"Ngụy Anh........ năm đó ngươi ở Loạn Táng Cương...... "

"Hử?"

Lam Vong Cơ kìm nén thở dài một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt. Y muốn hỏi Ngụy Vô Tiện đã trải qua những gì ở Loạn Táng Cương lúc đó, lại nghĩ thế nào mà quyết định tu quỷ đạo...... Nhưng những lời này, y chưa từng hỏi, sao có thể đi hỏi hắn......

Ngụy Vô Tiện không nói y cũng có thể hình dung được, phải chịu đau đớn thống khổ gấp mấy lần giới hạn, mổ kim đan, linh lực cạn kiệt, lại bị Ôn Triều đánh trọng thương ném xuống Loạn Táng Cương, tà khí dày vò, bóng đêm vô tận......

Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ muốn hỏi hắn, những điều phải trải qua đó, hắn chưa từng kể với bất kì ai, đến cả nghĩ lại cũng không muốn nghĩ, bao năm trôi qua, bao nhiêu lần hắn giật mình hoảng hồn tỉnh dậy...... Nay tất cả đều đã qua rồi, đâu cần nói ra để Lam Trạm tổn thương nữa.....

Ngụy Vô Tiện đưa tay ôm lấy bàn tay đang nắm chặt của Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, đều qua cả rồi, không nhắc lại nữa, bây giờ chẳng phải ta vẫn yên ổn bên cạnh ngươi rồi mà."

Hôm sau

Tiên môn bách gia đều tập trung về Bất Tịnh Thế, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ không vào bãi săn mà cùng ngồi với Lam Hi Thần trên đài quan sát, bãi săn bây giờ đã thuộc về lớp thanh niêm như Lam Tư Truy, Kim Lăng rồi, mặc dù Ngụy Vô Tiện cũng phấn kích tới nỗi ngồi không yên vì muốn lao xuống thử nhưng cũng phải kìm nén vì đâu thể vác mặt đi tranh giành cùng tiểu bối nữa.

Đám Lam Tư Truy, Kim Lăng lần lượt vào bãi săn, tính toán rồi đi về hướng dãy Hành Lộ, tham gia cuộc vây săn lần này ngoài môn sinh của những gia tộc gửi con em tới Lam thị nghe giảng còn có môn sinh của Bình Dương Diêu thị, vị Diêu Tông chủ kia cũng ngồi trên đài quan sát, đang xôm xả trò chuyện cùng Tông chủ của mấy gia tộc nhỏ.

Trong bãi săn

Thuật bắn cung của Kim Lăng từ nhỏ đã được Giang Trừng rèn luyện cho, sau này lại được Ngụy Vô Tiện chỉ dạy nên cực kì nổi bật trong đám tiểu bối, không ai địch nổi, tiếp theo là Lam Tư Truy được Lam Vong Cơ dẫn dắt, tiễn thuật cũng vô cùng điêu luyện.

Trong lúc này, ở vòng ngoài của bãi săn bỗng xuất hiện mấy bóng người lén lút.

"Sư huynh, đây đã là rìa bãi săn rồi, chúng ta không thể vượt qua ranh giới đâu!"

"Ngươi thì biết cái quái gì! Có người của Lan Lăng Kim thị và Cô Tô Lam thị ở đó, chúng ta còn săn được cái gì? Chỉ có ra khỏi bãi săn may ra mới có cơ hội, hai nhà đó lại còn kết bè với Vân Mộng Giang thị làm Diêu thị của chúng ta nhục nhã như thế, phen này chúng ta phải làm nên trò trống làm nở mày nở mặt Bình Dương Diêu thị nghe rõ chưa!"

"Nhưng...... nhưng nhỡ bị phát hiện........."

"Sẽ không đâu! Sư phụ bảo rồi, dãy Hành Lộ này là cấm địa của Thanh Hà, đệ tử mấy nhà đó sẽ không xông tới đâu!"

"Cấm địa! Liệu có nguy hiểm không?! Hay chúng ta đừng đi nữa mà......."

"Sợ cái gì? Chúng ta đông người thế này còn gì! Đi theo ta!"

Chập tối, đệ tử các nhà lần lượt trở về Bất Tịnh Thế, đến tốp cuối cùng mới phát hiện chỉ có đệ tử của Bình Dương Diêu thị vẫn chưa thấy đâu.

Đến tận khi trời đã tối hẳn, đèn đuốc sáng trưng rồi, Diêu tông chủ kia vẫn mải ba hoa với các gia chủ khác cũng không ngồi im được nữa, nóng nảy túm lấy Nhiếp Hoài Tang.

"Nhiếp tông chủ, môn sinh nhà ta mất tích trong địa phận Thanh Hà, ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng!!"

Nhiếp Hoài Tang mặt mày nhăn nhó nhìn gã.

"Đây.......... ta đã phải người đi tìm mấy vòng khắp bãi săn rồi, thực sự là không tìm thấy......."

Diêu tông chủ bám riết không tha:

"Sống không thấy người, chết không thấy xác! Đó đều là đệ tử xuất sắc nhất của Bình Dương Diêu thị ta, Nhiếp tông chủ ngươi rốt cuộc thả tà túy gì trong bãi săn hả!"

Bình Dương Diêu thị vốn là ngọn cỏ đầu hồi, gió thổi chiều nào xoay chiều ấy, bốn gia tộc lớn thì ngoài Nhiếp thị, ba nhà còn lại gã đều đắc tội cả rồi, huyền môn bách gia ngoài một vài gia tộc nhỏ chưa nghe tới thị phi thì cũng chẳng còn nhà nào giao du với gã.

Nay đệ tử Diêu thị mất tích, không một gia tộc lớn nào đứng ra giúp đỡ, Diêu tông chủ bị mọi người ghẻ lạnh lại càng tức tối, hất tay Nhiếp Hoài Tang rồi đi tới trước mặt Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần.

"Hàm Quang Quân, ngươi là Tiên Đốc, Bình Dương Diêu thị ta cũng do ngươi quản chế, ngươi không thể không giải quyết chuyện này!"

Lam Cảnh Nghi bật cười thành tiếng, nói:

"Hơ! Lam thị ta không gánh nổi hai chữ quản chế này của Diêu tông chủ, gia huấn Lam thị dạy rồi, không đàm tiếu sau lưng người khác, Diêu tông chủ có biết không nhỉ?"

Lam Tư Truy trước nay vẫn đầy đủ lễ nghi, cậu chắp quyền hướng Diêu tông chủ, nói:

"Diêu tông chủ, hôm nay đệ tử các nhà đều cùng vào bãi săn, cũng lần lượt trở về đúng giờ, trong bãi săn cũng không có tà túy hung hãn nào, hơn nữa........... Trong bãi săn, chúng ta cũng chưa từng gặp người của Diêu thị, hoặc nói, cũng có thể họ đã rời khỏi trường săn từ trước."

Diêu tông chủ ngại quá hóa giận, gào lên:

"Không thể có chuyện đấy!!!"

Vừa nói xong, gã đột nhiên ngộ ra trước đó mình từng đề cập tới cấm địa dãy Hành Lộ cho đệ tử, khó chắc chắn liệu chúng có tới đó.........

"Hơn, hơn nữa.......... dù chúng có ra khỏi bãi săn, cũng vẫn thuộc địa phận Thanh Hà, cũng vì tới vây săn mới mất tích, Tiên đốc và Nhiếp tông chủ nên đứng ra giúp đỡ............."

Ngụy Vô Tiện nhìn Diêu tông chủ sốt ruột đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, nghĩ tới dáng vẻ khi đó hắn miệng lưỡi sắc bén đay nghiệt mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn phần nào, nhưng nghĩ tới Tế Đao đường của Nhiếp gia trên dãy Hành Lộ......... hắn kéo nhẹ góc áo Lam Vong Cơ, thì thầm bên tai y:

"Lam Trạm, tòa bảo ăn thịt người........"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, nhìn hắn một cái rồi mới quay sang trầm giọng nói với Lam Hi Thần:

"Huynh trưởng, đệ và Ngụy Anh tới thăm dò thử."

Lam Hi Thần dặn dò:

"Mọi việc hết sức cẩn thận."

Trong mê trận bày bố bên ngoài tòa bảo ăn thịt người trên dãy Hành Lộ, Lam Vong Cơ đi cạnh Ngụy Vô Tiện, theo sát hắn từng bước một. Ngụy Vô Tiện muốn thử thăm dò xem trong mê trận có người hay không, đột nhiên phát hiện bản thân không sao vận công được, không nhịn được nhíu chặt chân mày, ý thức cũng dần mơ hồ. Lam Vong Cơ phát hiện dị thường, vội đỡ lấy tay hắn.

"Ngụy Anh, ngưng thần."

Ngụy Vô Tiện đầu choáng mắt hoa dựa vào người Lam Vong Cơ muốn đứng vững lại, chầm chậm điều chỉnh hơi thở.

"Lam Trạm, ta không sao.........."

Lam Vong Cơ vô cùng lo lắng, bất luận xảy ra chuyện gì, y tuyệt đối không có phép Ngụy Vô Tiện chịu bất kì tổn thương nào nữa, lập tức quyết định đưa Ngụy Vô Tiện về trước.

Ngụy Vô Tiện níu tay Lam Vong Cơ, khóe miệng khẽ cười:

"Lam Trạm, đi thôi, chúng ta tới Tế Đao Đường xem xem, dù là môn sinh nhà nào cũng là mấy mạng người cả, không thể kéo dài được."

Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy một cỗ bất an dâng trào khuấy đảo trong lòng, y nhíu mày nắm chặt Tị Trần, che chắn bảo vệ cho Ngụy Vô Tiện đi phía sau, hai người tiến tới tòa bảo ăn thịt người kia.

Men theo kí ức tìm đến tòa bảo, đúng như dự liệu, bức tường đá đó lại bị phá vỡ ra rồi.... Ngụy Vô Tiện đỡ trán thở dài.

"Ôi, Tế Đao Đường này của Nhiếp gia thực sự khiến người ta đau đầu........ Lam Trạm, ta cảm giác chúng ta lại sắp được đào tường rồi......."

Tế Đao Đường của Nhiếp gia là bí mật không thể tiết lộ cho bất kì ai, cũng vì thế nên không thể mang quá nhiều người tới, hai người nhìn nhau, quyết định tiến vào bên trong, men theo ám đạo dẫn đến phòng chủ tế.

Ngụy Vô Tiện vốn cho rằng chỉ cần như lúc trước, để Lam Vong Cơ vấn linh rồi lôi người trong tường ra là được, không ngờ vào tới bên trong mới phát hiện mấy người bị điểm huyệt nằm đơ dưới đất, nhìn quần áo có thể xác định được là môn sinh của Bình Dương Diêu thị, trong tay mỗi người đều cầm bội đao của tổ tiên Nhiếp thị, trên người còn chi chít vết thương.

Ngụy Vô Tiện đi tới, khẽ đặt tay thăm dò trước mũi họ

"Vẫn sống."

Lam Vong Cơ lạnh lùng, trong mặt hiện lên tia coi thường.

"Lòng tham không đáy."

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trên đất quan sát xung quanh, gật đầu đáp:

"Đúng vậy, mấy người này có lẽ nhận ra bội đao ở đây đều là linh khí* nhất phẩm, tham vọng muốn mang đi, ai ngờ lại bị đao linh khống chế, may mà tu vi không cao, nếu không ắt mất mạng."

*Linh khí: Khí trong "khí cụ", "cơ khí", Linh khí này là chỉ đồ vật có linh.

Ngụy Vô Tiện ngơ ra, lại nói:

"Lam Trạm, chúng ta đem bội đao đặt về chỗ cũ đi, rồi mang những tu sĩ này ra ngoài sau, rồi gọi Nhiếp tông chủ cho người đến lấp lại, đưa người về cho Diêu tông chủ."

Lam Vong Cơ lạnh lùng đáp:

"Ngươi không được động vào, bọn chúng không đáng."

Ngụy Vô Tiện nhếch mi, cười thành tiếng:

"Được rồi, ta không chạm vào họ, để Nhiếp huynh đưa người tới, chúng ta đặt đao về chỗ cũ trước đi."

Nói rồi bước tới định nhặt đao dưới đất lên, vừa đến bên quan tài, đột nhiên một trận choáng váng ập tới, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy trời đất chao đảo, đao trong tay cũng trượt xuống đất.

Trước khi ngất đi, chỉ kịp mơ hồ trông thấy sắc mặt Lam Vong Cơ đầy sợ hãi hoảng loạn, Lam Vong Cơ lao tới đỡ lấy hắn, thất thanh gọi:

"Ngụy Anh!!"

Chẳng quản được gì khác, Lam Vong Cơ vội ôm lấy hắn xông ra khỏi tòa tháp đá, ngự kiếm bay thẳng về Bất Tịnh Thế, vừa hạ xuống đã gấp gáp chạy về sương phòng khiến bọn Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang vô cùng kinh hãi.

Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện xuống giường, tay đặt lên cổ tay hắn thăm dò, hơi thở của hắn vẫn vô cùng bình ổn, thậm chí còn trạng thái tốt hơn mấy ngày trước, nhưng không hiểu vì sao lại hôm mê bất tỉnh........

Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang, Lam Tư Truy đều đứng trong phòng, vô cùng lo lắng nhìn hai người. Lam Vong Cơ trong lòng nghi hoặc, thần sắc ngưng trọng, Lam Hi Thần trông sắc mặt y, do dự một hồi mới cất lời hỏi:

"Vong Cơ, A Tiện sao rồi?"

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, lắc đầu không đáp.

Nhiếp Hoài Tang căng thẳng đến lắp bắp:

"Hàm Quang...... Tiên đốc, tại sao Ngụy huynh lại hôn mê bất tỉnh? Hai người gặp phải chuyện gì vậy?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn, sắc mặt vô cùng kém:

"Đệ tử Diêu thị xông vào tòa bảo ăn thịt, người đều bất tỉnh bên trong."

"Hả!!!?"

Nhiếp Hoài Tang mếu máo buồn rầu, vội vã cáo lui.

"Nhị ca, Hàm Quang Quân, ta đưa người đi xử lí trước, đợi Ngụy huynh tỉnh lại rồi tới thăm hỏi sau!"

Lam Tư Truy tới bên giường, thấy Ngụy Vô Tiện hôn mê bất tỉnh nhưng sắc mặt hồng hào, hô hấp ổn định.

"Phụ thân, tại sao cha lại hôn mê ạ?"

Lam Vong Cơ chỉ lắc đầu, nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định thử, truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện, ai ngờ vừa vận công, Noãn ngọc trước ngực Ngụy Vô Tiện đột nhiên phát sáng.

"Phụ thân mau xem! Đây là vật gì!?"

Lam Vong Cơ lấy ra Noãn ngọc trước ngực Ngụy Vô Tiện, lại không dám tùy tiện tháo xuống, trong lúc hai người không thể nghĩ ra câu trả lời, Lam Hi Thần lại rút một phong thư từ túi càn khôn ra đưa cho y.

"Vong Cơ, hôm đó trong gia yến Trung Thu, các vị trưởng lão dặn ta đưa thư này cho đệ, người còn dặn phải đợi nếu có ngày linh ngọc xuất hiện dị thường mới được đưa cho đệ, ta nghĩ chính là lúc này."

"Nhân kì duyên, đắc kì thạch, xúc thủ sinh noãn, chủ âm chí, tính khắc kim. Dục chi dĩ âm tà chi khí, độ chi dĩ thuần dương chi lực, tắc thuần.

Dĩ âm dương lưỡng huyết xâm chi, khả dựng dục linh thai, thoát thai thành nhân, Lam thị hậu nhân nhược hữu duyên, khả miên diên hậu tự.

Lam An."*

*Dịch:

"Nhờ duyên kì ngộ, gặp được ngọc quý, chạm tay sinh nhiệt, chủ về âm tà, tính khắc kim loại. Lấy khí âm nuôi dưỡng, dùng khí thuần dương thanh lọc, ắt tính sẽ thuần.

Thấm nhuần hai loại máu mang âm tính cùng dương tính, có thể hóa linh thai, thoát thai thành người. Hậu nhân Lam thị nếu có duyên, có thể kéo dài đời sau.

Lam An."

Lam Hi Thần gọi:

"Vong Cơ, thế nào?"

Lam Vong Cơ khó thể tin tưởng, mở to hai mắt, miệng nhả từng chữ:

"Kéo dài đời sau....."

___

Qua đêm sinh nhật đó đó đó rồi bảo bảo mới dần hình thành đây!