Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 41



Lam Hi Thần cũng chẳng còn biết nhã chính đoan trang là gì nữa, anh vội giành lấy bức thư trong tay Lam Vong Cơ, cũng bị dọa cho kinh sợ, lắp bắp:

"Linh thai....... Đời sau!"

Lam Tư Truy giương mắt nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, hết nhìn người nọ lại nhìn sang người kia nhưng vẫn không hiểu được chuyện gì, hai người vẻ mặt ngưng trọng khiến cậu cũng không dám hé lời hỏi thêm, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một hồi lâu sau, Lam Hi Thần mới thận trọng nói với Lam Vong Cơ:

"Vong Cơ...... Hay là, đệ thử truyền linh lực cho A Tiện thử xem, có lẽ đệ ấy sẽ tỉnh."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi đưa tay phủ lên trán Ngụy Vô Tiện, chậm rãi truyền linh lực sang.

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại chỉ thấy Lam Vong Cơ ngồi cạnh mình, ánh mắt ngập tràn lo lắng cùng săn sóc, Lam Hi Thần đứng sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy nửa ngồi nửa quỳ trước giường, ba người đều vô cùng căng thẳng chăm chú theo dõi tình trạng của hắn.

Hắn nhấc tay day day trán, chớp chớp mắt cho tỉnh táo đôi chút rồi cất lời:

"Huynh trưởng, Tư Truy? Sao hai người lại ở đây?"

"Ừm, chúng ta....."

Lam Hi Thần đột nhiên không biết nên đáp thế nào cho phải, Ngụy Vô Tiện lại nhìn sang Lam Tư Truy bên cạnh, Lam Tư Truy đảo mắt, có chút né tránh đáp:

"Cha, con......"

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của họ, Ngụy Vô Tiện càng thêm nghi hoặc, hắn chống tay muốn ngồi dậy, Lam Vong Cơ lập tức ngồi xuống sau lưng hắn, để Ngụy Vô Tiện tựa đầu vào vai mình.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ hồi lâu, rõ ràng hắn và Lam Trạm lúc nãy vẫn đang ở tòa bảo ăn thịt người kia, tại sao lại về Bất Tịnh Thế rồi...... Không đúng, lần này hình như lại ngất đi..... Hơn nữa, từ khi hắn tỉnh lại đến hiện tại, Lam Trạm vậy mà không nói một lời, chắc chắn có gì bất thường!

Hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, hỏi:

"Lam Trạm, ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"

Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn thật lâu, trầm mặc một hồi mới chậm rãi cất giọng trầm trầm:

"Ngụy Anh, chúng ta.........có hài tử rồi."

(Không hổ Lam Trạm, đơn giản thô bạo thẳng thắn!)

"Cái gì!!!!!!!!?"

Ngụy Vô Tiện phản xạ theo điều kiện sờ lên bụng mình, lại lắc đầu thật mạnh rồi vươn tay ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, hỏi:

"Lam Trạm, có phải ngươi lại uống say rồi không!?"

Lam Vong Cơ đỡ lấy tay hắn, lòng bàn tay nóng hổi, giọng nói trầm thấp mà kiên định.

"Ta chưa hề uống rượu."

Ngụy Vô Tiện rút tay lại, ôm lấy hai cánh tay mình.....

"Ây! Không phải đang nằm mơ chứ......... Lam Trạm sao lại nói lung tung được chứ...."

Lam Hi Thần nhấc tay che đi khóe môi, khẽ hắng giọng:

"Cái đó, A Tiện à, Vong Cơ nói thật."

Ngụy Vô Tiện nghe xong ngu ngơ luôn rồi, ngơ ngác nhìn Lam Hi Thần, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình, vội vã lắc đầu:

"Đây là không thể.......... đệ một thân nam nhi xương cứng hơn sắt thép! Dù có là của Lam Trạm...... đệ cũng không thể thụ thai được mà!!"

Lam Vong Cơ khẽ đẩy vai Ngụy Vô Tiện, đưa phong thư kia cho hắn, Ngụy Vô Tiện khó hiểu mở thư ra xem.

"Thấm nhuần máu âm tính và dương tính, có thể hóa linh thai, thoát thai thành người........"

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm đọc.

"Ngọc quý? Ngọc?"

Đọc xong vội lôi khối Noãn ngọc trước ngực ra, bưng trong lòng bàn tay.

"Lam Trạm, là khối Noãn ngọc này sao!?"

Lam Vong Cơ gật gật đầu, trầm giọng đáp:

"Ừ, vật các trưởng lão tặng, cũng chính là nó."

Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú khối Noãn ngọc trên tay, cẩn thận quan sát từng động tĩnh của ánh sáng xanh đang tỏa ra, một cỗ ấm áp truyền từ cổ tay lan đến toàn thân.............

Hài tử........... Là con của hắn và Lam Trạm! Là cốt nhục, máu mủ của hai người!

Hắn cũng từng mơ tưởng tương lai sẽ có một đứa bé, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, làm việc gì cũng nhã chính, đoan trang chính trực, sau này ở cùng Lam Trạm rồi, nói không nuối tiếc việc có con là nói dối, Lam Trạm xuất sắc như vậy mà không có người kế thừa. Nay......... nay, may mắn biết chừng nào!

"Lam Trạm, theo lời tổ tiên truyền lại, khối ngọc này cần hấp thu âm khí trong cơ thể ta, rồi dùng khí thuần dương của ngươi để độ hóa, lại thấm máu của ta và ngươi mới có thể nuôi thành linh thai, phải không?"

Lam Vong Cơ đáp lời:

"Theo lí là vậy."

"Khó trách hôm nay ở dãy Hành Lộ ta không thể vận công được, có lẽ do Noãn ngọc đã hấp thu hết tà khí trong cơ thể ta rồi!"

Lam Hi Thần tiếp lời:

"Hoặc là, trước khi linh thai thành hình, A Tiện sẽ không thể vận công được."

Lam Tư Truy vội vàng hỏi:

"Vậy sau này thì sao ạ? Còn có thể tu luyện lại được không ạ?"

Lam Hi Thần lắc đầu

"Không biết, việc này ta chưa nghe qua bao giờ, cũng chưa từng có tiền lệ........"

Lam Tư Truy mím môi, do dự một hồi mới hỏi:

"Cha, nếu sau này...... người mãi mãi không thể tu lại........"

Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời cậu.

"Vậy cũng có sao!"

Lam Vong Cơ đặt tay mình ôm lấy tay Ngụy Vô Tiện, che đi Noãn ngọc trong tay hắn, khẽ gọi:

"Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện nắm ngược lại tay y, bốn mắt nhìn nhau, nói:

"Lam Trạm, nếu có được hài tử của hai chúng ta, bỏ đi một thân tu vi này có đáng là bao."

Giọng Lam Vong Cơ mang theo chút run rẩy:

"Ngụy Anh........"

"Được rồi, Lam nhị công tử, mượn Tị Trần của ngươi dùng chút nào!"

Ngụy Vô Tiện vươn tay trái ra, đưa ngón tay trỏ tới trước mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nhấc Tị Trần cắt lên ngón tay của mình, lại thật nhẹ nhàng cứa một vết thật mảnh trên ngón tay Ngụy Vô Tiện. Hai ngươi cùng ấn tay lên Noãn ngọc, máu chầm chậm chảy ra đều bị Noãn ngọc hút hết.........

Lam Vong Cơ nắm chặt lấy ngón tay Ngụy Vô Tiện, nhìn vết thương mà đau lòng không dứt, cũng chẳng để tâm tới Lam Hi Thần và Lam Tư Truy vẫn còn bên cạnh, trực tiếp ngậm lấy ngón tay Ngụy Vô Tiện vào miệng.

"Lam Trạm!"

"Khụ khụ.........."

Lam Hi Thần và Lam Tư Truy đều vô cùng ngượng ngập quay đi chỗ khác, đương lúc này ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Lam Cảnh Nghi đứng bên ngoài hô:

"Trạch Vu Quân! Hàm Quang Quân! Không xong rồi! Diêu Tông chủ đó đang cãi nhau ầm ĩ với Nhiếp Tông chủ ở chính điện rồi!"

Ngụy Vô Tiện vội vàng rút ngón tay về.

"Đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem, luận công phu miệng lưỡi, Nhiếp huynh không phải đối thủ của Diêu Tông chủ kia đâu."

Chính điện Bất Tịnh Thế đứng chật cả người, đều là những gia chủ và môn sinh các nhà tới tham dự cuộc vây săn.

Nhiếp Hoài Tang dẫn theo môn sinh Nhiếp thị đuổi tới Tế Đao Đường, mang mấy đệ tử "mất tích" của Diêu thị về Bất Tịnh Thế. Ai ngờ Diêu Tông chủ kia không cảm ơn lại còn đòi hỏi tội hắn.

Diêu Tông chủ hạnh họe:

"Nhiếp thị các người rốt cuộc giấu tà túy gì ở dãy Hành Lộ mà làm đệ tử của ta bị thương đến mức này!"

Nhiếp Hoài Tang khốn khổ vô cùng, chỉ biết than ngắn thở dài, Trần Tử Bội đứng bên cạnh tiến lên nói:

"Diêu Tông chủ, cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói lung tung, là đệ tử nhà các người không tuân thủ quy tắc, tự ý xâm phạm cấm địa Nhiếp thị, Tông chủ nhà chúng ta hảo tâm cứu đồ đệ ngươi về, ngươi sao có thể ngậm máu phun người?"

Diêu Tông chủ lập tức đốp lại:

"Cấm địa! Cấm địa cái gì? Nếu đã là cấm địa sao không tăng cường phòng ngự? Còn để đệ tử của ta dễ dàng xâm nhập, còn nữa, dãy Hành Lộ này vốn đã lắm lời đồn thổi, nếu thực sự có tà túy, Nhiếp thị mang danh tiên môn thế gia trấn thủ Thanh Hà, tại sao không diệt trừ tà túy mà lại còn che che đậy đậy không chịu giải thích?"

"Đúng vậy........ Chắc chắn Nhiếp thị có điều giấu giếm...."

Đám người bắt đầu xôn xao bàn tán, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chạy đến nơi thì cả đám đã bị Diêu Tông chủ dắt mũi, nhất định phải đòi Nhiếp Hoài Tang nói rõ ràng cho bằng được.

Ngụy Vô Tiện giễu cợt:

"Ây dô! Mọi người đều ở đây nhỉ!"

"Là Tiên đốc đến rồi!"

"Tiên đốc, Lam Tông chủ."

Nhiếp Hoài Tang như tìm được cứu tinh, vội vàng chạy tới cạnh Lam Hi Thần:

"Nhị ca..............."

Lam Hi Thần cười nhẹ gật đầu với hắn, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đến trước mặt mọi người, Diêu Tông chủ nói với hai người:

"Tiên đốc đã đến rồi thì mau cho Diêu mỗ và Bình Dương Diêu thị một cái công đạo đi!"

Lam Vong Cơ không đặt hắn vào mắt, nhìn các thế gia khác, trầm giọng nói:

"Việc về dãy Hành Lộ ta đã tra rõ ràng, không hề có tà túy."

Lời vừa nói ra, tiếng bàn luận cũng tắt ngấm, Diêu Tông chủ thấy tình hình không ổn, vội cãi:

"Không thể nào! Ngươi đừng hòng lừa lọc!"

Lam Vong Cơ vẫn không thèm để ý đến gã, Ngụy Vô Tiện bật cười, đáp:

"Thứ đặt trong cấm địa Dãy Hành Lộ là bội đao của tổ tiên Nhiếp thị, vốn đã có pháp trận bảo vệ, việc này Nhiếp tông chủ đã báo với Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân từ sớm, đệ tử Diêu thị tự ý xông vào cấm địa muốn trộm Linh khí, cũng vì thế mà dẫn đến mâu thuẫn rồi nội đấu với nhau, tự mình hại người mình, không biết Diêu tông chủ muốn truy cứu trách nhiệm lên ai?"

Diêu Tông chủ cứng họng:

"Ngươi!"

"Thì ra là vậy, môn sinh Bình Dương Diêu thị lại làm ra việc mất mặt như thế cơ!"

"Đúng đấy, thế mà Diêu Tông chủ còn mặt mũi tới ăn vạ......."

"Trên không thẳng, dưới ắt cong thôi........."

Đám người lại bắt đầu ồn ào bàn tán, Diêu Tông chủ xấu hổ quá hóa giận, hung hăng phất tay áo rời đi, đệ tử Diêu thị cũng vác theo mấy người bị thương cắp đuôi rời đi.

Đợi mọi người giải tán hết, trong điện chỉ còn lại Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần, Nhiếp Hoài Tang và Trần Tử Bội.

"Phù!"

Nhiếp Hoài Tang thở ra một hơi, nhấc chén nước trên bàn lên uống.

"Nhị ca, huynh có uống nước không? Chạy vạy cả ngày cuối cùng cũng tống tiễn được Diêu Tông chủ mắc dịch đó, Tử Bội mau rót trà."

Lam Vong Cơ đứng nguyên tại chỗ không động, thần sắc lạnh lùng.

"Nhiếp Tông chủ, ngươi không có gì để nói sao?"

Nhiếp Hoài Tang lắp bắp:

"Nói gì cơ........."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, cười:

"Nhiếp huynh, giờ cũng không còn người ngoài nữa, có gì chúng ta cứ nói thẳng đi."

Nhiếp Hoài Tang lại càng lắp bắp:

"Ta......... ta không biết, các huynh muốn ta... muốn ta nói cái gì?"

"Ây! Nhiếp huynh, trước mặt chúng ta thì đừng giả ngốc nữa, huynh đã nói mê trận bên ngoài tòa bảo ăn thịt người đó được tăng cường rồi sao? Hôm nay ta và Lam Trạm đến mới phát hiện mê trận không hề được tăng cường, thậm chí còn như chẳng có?"

Lam Hi Thần nhíu mi:

"Cái gì?"

Nhiếp Hoài Tang vội xua tay:

"Đây không phải ta làm! Ta thật sự đã tăng cường mê trận rồi mà! Hôm nay ta đưa người tới mới thấy không đúng, hơn nữa, còn một việc, nơi bị phá ra của tòa bảo đó là vị trí vô cùng trọng yếu, là nơi duy nhất không giấu thi thể, cho nên mấy người đó mới không bị vùi vào tường......."

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Ồ? Ý gì đây Nhiếp huynh? Sợ rằng các người có nội phản nha.........."

Nhiếp Hoài Tang nhăn mày nhìn qua nhìn lại, không ngừng dùng quạt gõ vào tay, đột nhiên vô cùng khiếp sợ nhìn sang Trần Tử Bội, run rẩy chỉ quạt vào cậu:

"Tử Bội!! Là ngươi!?"

Trần Tử Bội mặt không đổi sắc, cũng không hề căng thẳng, gằn giọng nói:

"Tông chủ!! Người nói gì vậy!?"

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hoài nghi nhìn sang Trần Tử Bội, Nhiếp Hoài Tang tiếp tục nói:

"Mê trận trên dãy Hành Lộ ngoài ta ra chỉ có mình ngươi biết cách giải, cũng chỉ có ngươi là hiểu rõ nhất kết cấu của tòa bảo đó! Hôm nay, hôm nay ngươi tham gia vây săn, đúng vậy........ nếu có nội phản, thì chỉ có mình ngươi!"