Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 42



Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hoài nghi nhìn sang Trần Tử Bội.

Nhiếp Hoài Tang tiếp tục nói:

"Mê trận trên dãy Hành Lộ ngoài ta ra chỉ có mình ngươi biết cách giải, cũng chỉ có ngươi là hiểu rõ nhất kết cấu của tòa bảo đó! Hôm nay, hôm nay ngươi tham gia vây săn, đúng vậy........ nếu có nội phản, thì chỉ có mình ngươi!"

____

Trần Tử Bội lại vô cùng bình tĩnh đến cạnh Nhiếp Hoài Tang, đáp lời:

"Không sai, nếu đúng như lời Tông chủ nói, việc này một khi xảy ra, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là ta, ta chẳng nhẽ lại tự chui đầu vào lưới?"

Ngụy Vô Tiện khẽ sờ cằm, dựa vào người Lam Vong Cơ, gật gật đầu, bày ra vẻ xem kịch vui, cho dù là ai, ắt là có kẻ bày trò, Nhiếp gia này cũng thật chẳng yên bình.

Nhiếp Hoài Tang phất quạt quạt lên quạt xuống, nóng nảy tới đi đi lại lại.

"Từ khi ngươi trở về từ Cô Tô, việc lo liệu tổ chức vây săn ta đều giao cho ngươi phụ trách, hôm qua ta kiểm tra mê trận và Tế Đao Đường còn không có vấn đề gì, hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện........"

Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng:

"Ta vẫn nhớ chỗ bị phá vỡ ở tòa bảo đá đó có vết đao rất rõ ràng."

Trần Tử Bội buột miệng đáp:

"Làm sao có vết đao được! Tòa bảo đá đó rõ ràng bị........."

Ngụy Vô Tiện cười khẩy:

"Bị làm sao? Sao ngươi biết không có vết đao?"

Trần Tử Bội mặt mũi tái xanh, im lặng không nói......

Ngụy Vô Tiện cười, nói:

"Vừa rồi ta nói bừa đấy, việc xảy ra chóng vánh, ta với Hàm Quang Quân cũng chưa kịp tra rõ ràng, nhưng mà, sao ngươi biết không có vết đao vậy?"

"........."

"Hay là, đối câu khác, chỏ có kẻ đứng sau gây rối mới biết rõ ràng tòa bảo đá đó bị phá thế nào."

Trần Tử Bội đứng chết trân tại chỗ, im lặng hồi lâu, đột nhiên xông tới phía sau Nhiếp Hòai Tang, rút thanh đoản đao giấu trong ống tay ra kề lên cổ hắn.

Lam Hi Thần kinh sợ gọi:

"Hoài Tang!"

Trần Tử Bội ngẩng đầu cười lớn, nghiến răng gằn từng chữ:

"Ha ha ha ha, không sai, phá hoại mê trận, dẫn người vào Tế Đao Đường, là ta."

Nhiếp Hoài Tang thảng thốt:

"Là ngươi! Tạo sao ngươi phải làm vậy!? Ngươi là đệ tử xuất sắc nhất của đại ca cơ mà!"

Trần Tử Bội lạnh lùng, ánh mắt ác độc nhìn hắn:

"Tại sao ư? Tông chủ...... Người thực không biết sao?"

"Biết...... Biết cái gì cơ?!"

Lam Hi Thần trong lòng vô cùng sửng sốt, người này mấy tháng trước tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng lưu lại ấn tượng rất tốt, là một thiếu niên trầm ổn thành thục, không ngờ.......

Lam Hi Thần không nhịn được mà hỏi:

"Ngươi là đại đệ tử của Xích Phong Tôn, cùng nỗi vinh nhục với Thanh Hà Nhiếp thị, lần này, nếu sự việc Tế Đao Đường bị tiên môn bách gia phát hiện, thanh danh Nhiếp thị cũng vì đó mà sa sút tận cùng, còn ngươi, lại được ích lợi gì chứ?"

Trần Tử Bội cười lạnh một tiếng, đáp:

"Ích lợi? Ha ha ha ha, Trần Tử Bội ta từ khi bái làm đệ tử Xích Phong Tôn, cần cù nhẫn nhục, ngày ngày khổ luyện, mỗi lần trừ tà trong địa giới Thanh Hà, ta đều dốc hết sức mình, luận tu vi, luận công lao, ta có chỗ nào không bằng hắn?!

Hắn chẳng qua cũng chỉ ôm cái danh là bào đệ* của Xích Phong Tôn mới bám được cái ghế gia chủ này. Nhưng sao? Thân làm gia chủ lại chỉ biết rong chơi hưởng lạc, mấy đời tu đao của Nhiếp thị còn ai kế thừa?!"

*Bào đệ: Em trai ruột

Lam Vong Cơ trầm giọng nói:

"Hành động lần này của ngươi cũng đâu có lợi cho Nhiếp thị?"

Trần Tử Bối hừ lạnh một cái:

"Chỉ cần ta lan truyền việc Tế Đao Đường ra ngoài, hắn là gia chủ, tất phải chịu tiên môn bách gia phỉ nhổ."

Ngụy Vô Tiện đáp:

"Vì thế ngươi cho rằng ép Nhiếp Tông chủ thoái vị rồi, ngươi thân là đệ tử tâm đắc nhất của Nhiếp Phong Tôn, lại vô cùng có ảnh hưởng trong Nhiếp thị, nếu được người nhà Nhiếp thị đồng ý, thì có thể nhập tự* Nhiếp thị, kế vị Tông chủ, đúng không?"

*Nhập tự: Nhập tên vào gia phả

" Không sai! Sau Nhiếp Hoài Tang, dòng đích của Nhiếp thị đã chẳng còn ai, bất luận bàn về tư cách hay tu vi, ta đều xứng đáng! Các trưởng lão của Nhiếp thị đều không thích cách hành xử của Nhiếp Hoài Tang, Thanh Hà Nhiếp thị từ khi hắn lên làm gia chủ thì ngày càng tụt dốc, nào còn lẫy lừng như xưa!

Lại nói, đến tên nhóc Lam Tư Truy kia, trước đây là dư đảng Ôn Thị, cũng được Hàm Quang Quân thu nhận, nhập tự Lam thị, tại sao ta không thể!"

Nhiếp Hoài Tang vội nói:

"Ngươi! Ngươi hà tất phải vậy....... Nếu ngươi có ý này thì trực tiếp nói với ta, ta nhượng vị cho ngươi là xong!"

"Hừ! Ngươi lại bằng lòng sao?!"

"Ây......"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nhún nhún vai, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, náo nhiệt ta xem đủ rồi, ngươi động thủ đi."

Lời vừa dứt, chỉ thấy góc áo Lam Vong Cơ rung động, lam quang phóng ra, Trần Tử Bội cùng Nhiếp Hoài Tang đồng thời bị đánh bay ra, Tị Trần xuất vỏ, Lam Vong Cơ cầm kiến phi thân đến trước mặt Trần Tử Bội, Tị Trần kề ngang cổ hắn, chớp mắt đã khống chế xong.

Nhiếp Hoài Tang bị văng ngã hự một tiếng, ây da rên rỉ nằm trên đất, Ngụy Vô Tiện bước tới kéo tay hắn đỡ người dậy, Lam Vong Cơ bất mãn nhìn qua, Ngụy Vô Tiện vội vàng rút tay ra.

=]] Máu chưa đổ giấm đã tuôn trào

Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Trần Tử Bội.

"Hây, Nhiếp huynh à, đây là việc nhà Nhiếp thị các huynh, ta và Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân đều không tiện nhúng tay vào, lần này thay huynh bảo vệ bí mật dãy Hành Lộ, coi như trả huynh ân tình.

Còn về...... Xử lý ra sao, Nhiếp Tông chủ tự mình quyết định đi."

Nhiếp Hoài Tang đầy mặt u sầu, vô cùng khó xử, chỉ đành nhờ Lam Hi Thần phong trụ linh mạch Trần Tử Bội trước rồi gọi người tới giam hắn lại để xử lý sau.

Ngụy Vô Tiện vươn eo, ngáp:

"Lam Trạm, chúng ta về phòng đi, bôn ba cả ngày rồi, ta mệt......"

Lam Vong Cơ gật đầu với Lam Hi Thần rồi nắm tay Ngụy Vô Tiện hướng ra khỏi điện, bước đến cửa, Ngụy Vô Tiện đột nhiên dùng bước, quay đầu lại nhìn Nhiếp Hoài Tang, hỏi một câu không đầu không đuôi:

"Nhiếp huynh, huynh nói cho hắn biết mấu chốt của mê trận và tòa bảo từ khi nào vậy?"

Nhiếp Hoài Tang không biết tại sao Ngụy Vô Tiện hỏi, suy nghĩ một chút mới trả lời:

"Thì..... Thì mấy ngày trước khi hắn nghe giảng xong trở về."

Ngụy Vô Tiện lại hỏi:

"Hắn đến Lam thị nghe giảng là huynh sắp xếp hay là ý của các trưởng lão Nhiếp thị?"

"Ngụy huynh...... Lời này là sao?"

Ngụy Vô Tiện cười cười:

"Xem ra là ý của trưởng lão Nhiếp gia rồi, mời ba ba vào rọ, Nhiếp Tông chủ thật cao tay."

Nói xong liền kéo tay Lam Vong Cơ rời đi, lưu lại Nhiếp Hoài Tang và Lam Hi Thần trong điện.

"Nhị ca...... Đệ......."

Lam Hi Thần nhấc tay chặn lại lời hắn.

"Không cần nói nhiều, Hoài Tang, tự mình lo liệu đi........"

(Hoài Hoài của mị lại bị ghẻ lạnh rồi........)

Nhìn bóng lưng Lam Hi Thần dời đi, Nhiếp Hoài Tang chầm chậm buông một hơi thật dài, vô cùng mệt mỏi, hắn từng bước loạng choạng bước lên ghế đầu trên đại điện, chậm rãi ngồi xuống.......

Hắn không muốn tu luyện Đao thuật giống đại ca và tổ tiên, không muốn kết cục ngày sau tàu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Nhưng mà câc trưởng lão Nhiếp thị lại chẳng dung nổi hắn, đệ tử môn hạ cũng không nể nang hắn.

Đồ đệ kia đại ca lưu lại, tính khí giống hệt đại ca, các trưởng lão có ý bồi dưỡng nó, thậm chí còn để nó đến Lam thị nghe giảng, bổ túc cho nó, Nhiếp Hoài Tang biết, trên dưới Nhiếp thị đều mong đào bới được sai lầm của hắn, đợi một ngày hất hắn khỏi vị trí gia chủ.......

Đồ đệ đại ca lưu lại đó, nếu nó tâm địa thuần lương, vị trí gia chủ nhường lại cho noa thì cũng có sao?

Hắn chỉ đan một cái rọ, dùng danh tiếng của Nhiếp gia làm đặt cọc, đợi Trần Tử Bội tự chui vào, nếu nó biết đặt danh dự Nhiếp thị làm trọng, chắc chắn sẽ không trúng kế........

Nhiếp Hoài Tang vươn tay, chậm rãi vỗ về chiếc bàn trước mặt, nhè nhẹ vuốt ve.

"Đại ca...... Đệ thật mệt........"

(Chẳng hiểu sao lại muốn ship Tang Bội, niên hạ bá đạo vô tình sau này sẽ cường công + ngoài ngu ngơ trong tâm cơ thụ ~^~ rồi lợi dụng, rồi đạp đổ........)

Trong sương phòng Bất Tịnh Thế, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nằm trên giường, Ngụy Vô Tiện gối đầu lên cánh tay Lam Vong Cơ, dựa vào đầu vai y, lấy ra Noãn ngọc trong ngực, đặt trong lòng bàn tay.

"Lam Trạm, ngươi nói xem, lần này liệu có phải do một tay Nhiếp huynh sắp đặt."

Lam Vong Cơ nhẹ giọng:

"Ừ."

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ rồi nói:

"Nhưng việc lần này cũng là Khương thái ông câu cá, kẻ tự nguyện mắc câu, nếu Trần Tử Bội không có hai lòng, cái rọ của Nhiếp huynh cũng chẳng dùng tới được......."

"Ừ."

"Lam Trạm, ngày mai chúng ta về Cô Tô đi."

"Được."

"Về đến nơi rồi đi thắp hương cho cha mẹ, nói cho họ biết họ sắp có cháu!"

"Được."

"Lam Trạm, khối ngọc này thật sự sẽ biến thành em bé sao?"

"Ngụy Anh."

"Ừ?"

"Ngủ không nói."

"........"

Ngụy Vô Tiện mím môi, ngẩng đầu hôn lên môi Lam Vong Cơ một cái rồi nhắm mắt điều chỉnh tư thế thoải mái.

"Ngủ thôi Lam Trạm, mai gặp lại."

Lam Vong Cơ đặt tay ôm lấy eo hắn, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Ngụy Vô Tiện, ôn nhu đáp:

"Ngày mai gặp."