Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 10: Đúng mẹ, không đúng bố



Cát tràn chề đau đớn, vừa khóc vừa nói rồi gục xuống sàn. Tư thế quỳ như một đứa trẻ ngoan chỉ cầu mong mẹ nhận lại cô, quãng thời gian 20 năm qua của cô thật sự đã quá khổ.

Từ khi có nhận thức cô đã bê vác làm việc tay chân cho mấy tên buôn bán phi pháp ở khu ổ chuột, không có thân ai, ngày ngày chỉ như một con chuột bẩn thỉu lao động cả ngày.

Cô không biết cô là ai, bố mẹ và người thân cô có không? Cô đều không biết, không có ý định đi tìm hiểu. Cuộc sống mỗi ngày tháng năm trôi qua đều khô khan, cô phải đi ăn trộm ăn cắp để sống qua ngày. Mới đây nhất cô thấy Doãn phu nhân ở khu đường đi bộ, quan sát bà ta mấy ngày rồi mới đưa ra kết luận.

Không khó để cô kết luận như vậy, bởi vì hai người có gương mặt gần như là song sinh.

"Mẹ, nếu mẹ không nhận con cũng không sao! Nhưng con chỉ xin người đừng đuổi con đi... Con thật sự không có chỗ ở, con cũng sợ quay lại khu ổ chuột đó bị người ta đánh đập không có cơm ăn... Mẹ chỉ cần cho con ở một góc nhỏ tròng nhà ăn cũng được. Con cầu xin mẹ đấy."

Dứt lời Cát liền dập đầu liên tục.

Doãn phu nhân vẻ mặt đầy đau đớn, bà vội vã cúi xuống kéo cô lên.

Đứa con này của bà, tại sao lại khổ sở! Mệnh xui như vậy cơ chứ. Nó đã sống ở một nơi không ra gì, khó khăn lắm mới tìm ra bà thế mà bà lại nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với nó như thế.

Bà có xứng làm mẹ không chứ.

Nghe từng lời nói thống khổ của Cát bao năm qua trái tim bà như bị dao cát từng mảnh, như bị chà đạp một cách đau đớn. Bà thấy đau cho cô con gái này, nhưng bà làm sao để mà chấp nhận nổi chuyện này chứ.

"Mẹ xin lỗi mà! Mẹ không biết tại sao con lại bị thất lạc. Cát Cát, mẹ xin lỗi nhiều lắm."

"Hu oà oà, mẹ... Con gặp được mẹ rồi! Con khó tin lắm..."

Hai mẹ con họ ôm nhau vào lòng.

Công ty Doãn gia...

Căn phòng chủ tịch âm trầm, không khí đậm đạc khí tức của một người đàn ông trong đó. Bên cạnh còn có một người đang cúi đầu, hoang mang.

"Lái xe ngay và luôn."

"Rõ."

Người đàn ông kia lập tức rời khỏi căn phòng, lúc này Doãn Chính Tư mới nghiến răng ken két, tức điên đập tay xuống bàn làm việc.

Ánh mắt đầy sát khí nhìn tờ tài liệu trên bàn, ông lại tức giận đến mức bật cười thống khổ, bàn tay chụp lấy tờ tài liệu đó rồi sải bước rời khỏi căn phòng đi xuống dưới công ty, rồi vào một chiếc xe do người trợ lý lái.

...

"Cảm... Cảm ơn mẹ chấp nhận con! Con gái hứa sẽ ngoan, không gây phiền phức cho nhà."

Âm tiết từ cổ họng Cát phát ra có hơi khàn khàn, nhưng lại có chứa tia vui mừng. Cô ta vùi vào người Doãn phu nhân khóc mướt tiếp. Doãn phu nhân xoa đầu cô ta, ánh mắt chứa đầy tia rối loạn.

"Ngoan, mẹ hứa sẽ bù đắp cho con. Mẹ sẽ không để cho con khổ... Nữa! Con gái của mẹ."

Dứt lời bà rơi nước mắt, âm thanh vang thống khổ trong căn nhà, bà cúi mặt xuống đầu cô con gái, bao nhiêu cảm xúc khó tả trôi liên miên trong tâm trí.

Cạch - Doãn phu nhân nhìn tới cánh cửa thì thấy Doãn Chính Tư, có điều biểu cảm khuôn mặt hết sức u ám. Bà cũng đoán được từ trước kết quả xác nghiệm, dù sao con ruột cũng là con ruột. Nên chấp nhận, vì thế bà cười nhẹ nhàng gọi.

"Chính Tư, có lẽ chúng ta nên chấp nhận con bé. Nó đã rất khổ cực trong thời gian qua, vì thế... đừng làm khổ nó nữa."

Doãn Chính Tư bước vào, ông cười, nhưng lại cười khổ trông rất khó coi.

"Bố."

Ông tiến về bàn rồi liền đặt tờ giấy xuống, ánh mắt sâu heo hút đầy rối loạn nhìn vợ mình.

Dã Điền thấy chồng có hơi lạ, chẳng lẽ kết quả sai? Bà nhìn vào tờ giấy ánh mắt bỗng trừng to ra, bàn tay vội vàng cầm lên xem.

"Tại sao... Tại sao lại như vậy?"

"Ha..." Doãn Chính Tư cười phát ra một tiếng, ông loạng choạng ngã dưới sofa, liên tục cười không ngớt.

Con số không thấp, nhưng quan hệ không phải cha con. Nhưng bên kia lại chính xác là mẹ con thật.

Dã Điền kinh hoảng không ngừng, bà đập mạnh tờ giấy xuống bàn rồi nhìn sang Doãn Chính Tư.

"Không thể nào như vậy được! Chắc họ kiểm chứng sai, làm sao mà anh không phải cha của con bé được chứ."

Doãn phu nhân hoang mang nói, có vẻ bà đã loạn hơn.

Doãn Chính Tư cười xong thì vô cùng điềm tĩnh mà trừng mắt lên nhìn bà, lập tức liền doạ Dã Điền run rẩy ngồi xuống, cơ thể run rẩy nhưng lại bất động không di chuyển được nữa.

"Bố mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

Doãn Chính Tư nổi giận đập tay xuống bàn, âm thanh kia khiến hai mẹ con ngồi kia giật mình run rẩy mà nhìn ông.

"Bà cũng giỏi thật, hoá ra... Tôi nhìn lầm thật."

Nói xong gương mặt Doãn Chính Tư mang đầy nét thất vọng mà đi vào bên trong phòng, hai tay siết chặt cũng lộ rõ gân xanh. Lúc này Dã Điền mới bật khóc nức nở.

"Mẹ đừng khóc mà."

Cát nhìn xuống tờ giấy khiến mọi chuyện rối loạn này, ánh mắt cô cũng mở rộng đầy hoang mang.

"Tại sao lại không phải cha con hả mẹ? Có phải giấy xác nghiệm đã sai rồi không?"

Dã Điền bỗng dưng ngừng khóc, bà im lặng một hồi hình như đang suy nghĩ gì đó xong mới rời khỏi nhà.