Giấc Mộng Cuồng Si

Chương 9: Sinh con ra làm gì?



Khi biết việc cô thật sự đã kiểm chứng lại ADN cùng gia đình Doãn Đoả không một giây phút nào thấy lòng an yên. Tâm trạng cô luôn treo trên giây, tự nghĩ tự hỏi: Cô rốt cuộc có phải con ruột của bố mẹ không.

Nhớ lại quãng thời gian qua, cô cùng bố mẹ ra ngoài gặp mặt những người bạn của họ để vui chơi đã có không ít người so sánh nói rằng cô không giống bố mẹ chút nào, một điểm cũng không có.

Cả ba người thật sự chẳng để tâm tới chuyện đó, cho tới ngày hôm qua nhìn cô gái kia cô mới ngộ nhận. Cô thật sự một điểm cũng chẳng có giống bố mẹ của mình, mà cô gái đó từng bộ phận cơ quan trên mặt đều mang nét rất giống mẹ Doãn. Bên cạnh đó còn có phần giống bố Doãn, mà cô thì...

"Này, cô đang làm gì vậy?"

Âm giọng đanh thép của người đàn ông mặc áo nghiên cứu màu trắng bên cạnh Doãn Đoả vang lên khiến cô sực tỉnh hồn. Người này là Cao Khiến Thiên, cùng cô học cấp ba cho tới đại học. Nhưng anh ta chẳng thân thiết gì với Doãn Đoả cả, ánh mắt với thái độ luôn luôn là khinh thường ghét bỏ cô.

"Xin lỗi, a... Tôi không cố ý."

Doãn Đoả thấy cốc cây non dưới tay mình bị gãy rồi liền hốt hoảng lên tiếng xin lỗi, lại nhận được biểu cảm ghét bỏ của người đàn ông này.

"Tâm trạng không tốt thì ra ngoài đi, cây non để tôi tự chăm sóc."

Anh ta hẵng giọng lên cao như mắng Doãn Đoả. Cô chỉ biết cúi đầu xin lỗi và xin lỗi.

"Cậu to tiếng quá rồi đấy Cao Khiến Thiên. Chỗ này không chỉ có cậu và cô ta đâu."

"Xin lỗi mọi người. Tôi sẽ ra ngoài một chút, sau đó quay lại."

Doãn Đoả buồn bã rời khỏi căn phòng.

"Xinh đẹp, đệ nhất mỹ nhân Cổ Thành thì sao chứ? Làm con của đệ nhất tiểu tam Cổ Thành thì cũng đầy người ghét thôi, sau này chắc cũng có ngày cô ta nối dõi nghiệp của mẹ cô ta thôi."

"Hôm nay bớt cười nhìn mặt cô ta không thích chút nào."

"Kệ, mỗi ngày cậu uống nụ cười của cô ta mà sống à? Cô ta là con của tiểu tam, cậu quên rồi sao?"

...

"Hừ."

...

Viện nghiên cứu thực vật thoáng mát, không khí trong lành. Cây trồng khắp bên trong Doãn Đoả vừa thấy tâm trạng đã trút đi được chút gánh nặng, cô ngồi xuống ghế và thở dài.

Không biết kết quả giám định như thế nào rồi nữa! Đã xác định xong chưa? Cầu mong cô là con ruột của hai người họ.

Không thì... Sau này cô sẽ đi về đâu. Bố mẹ ruột thật sự của cô là ai? Ở đâu? Tại sao họ vứt bỏ cô.

Không không không, 20 năm nay đích thân bố mẹ nuôi cô lớn. Không thể nào cô là giả được.

Nhưng gương mặt đã nói lên tất cả cho cô.

Doãn Đoả buồn bã bật khóc ngay. Hốc mắt cô nhô lên những giọt nước từ từ đẩy nhau trào ra, cô lấy tay liền trùi đi lập tức.

Phải phấn trấn lên, phải tự tin cô là con ruột.

Mặt giống mặt... Cũng chưa chắc là ruột thịt. Bởi vì thế giới này có 7,8 tỷ người luôn cơ mà.

Doãn Đoả lau hết nước mắt. Cô cười mỉm nhẹ.

Đúng rồi! Cô còn chưa nói cho Nhiệm Quách biết. Phải nói cho anh ấy ngay mới được, định lấy điện thoại nhưng Doãn Đoả ngừng ngay lập tức.

Chồng cô - Nhiệm Quách: Nếu cô thật sự không phải con ruột của Doãn gia, hai người vẫn sẽ ở bên nhau như vậy chứ?

Doãn Đoả run run tay, cô không dám nhấc điện thoại gọi cho anh. Không, phải gọi! Hai người yêu nhau thật sự mà, lo gì sẽ chia xa chứ. Cô kiên cường ý chí nhưng vẫn thôi! Chỉ là chưa đủ can đảm, đợi tối nay về nói sau vậy.

Ngành nghiên cứu hạt giống lương thực, thực vật! Doãn Đoả học ở đây cũng hai năm, tuy nhiên cô không có lấy nổi một người bạn thân. Vốn từ cấp hai cũng đã như vậy rồi! Mọi người rất ghét cô, toàn xa lánh, chẳng ai muốn làm bạn với cô cả. Đơn giản cô là con gái của tiểu tam khét tiếng nhất Cổ Thành, ai cũng sợ chơi với cô sau này sẽ bị lây tính tiểu tam của mẹ cô.

Tuy nhiên ít nhiều cô vẫn được đối xử tử tế bởi một số người.

"Doãn Đoả, cô giúp tôi pha chế phân bón này vào nước được không?"

"Được."

"Nhớ cẩn thận đấy! Đừng cho quá nhiều phân bón, hạt giống của tớ mới được năm ngày thôi đấy."

"Ừm."

"Là cây hoa hạc cậu cùng nhóm nghiên cứu tạo thành đột biến ren mới đúng không?"

"Ừm! Loài hoa này sắp tuyệt chủng rồi! Phải nghiên cứu thành công mới được. Tớ đặc biệt rất thích hoa này đấy, mong là có thể thành công để sau này nghiên cứu tạo thêm nhiều màu sắc nữa."

Doãn Đoả cười mừng. Nói ra thì cô cũng thích hoa này, nếu vậy có thể cùng cô bạn này nói thêm được mấy câu. Quay lại định nói chuyện tiếp cùng cô bạn đó Doãn Đoả bị doạ trước mấy ánh mắt hung hãn của mọi người, cô quay mặt lại khép nét pha phân bón hoá học.

Không biết khi nào mọi người mới hết ghét cô đây.

"Bạn ơi! Mình pha xong rồi. Đặt ở đây nha."

"Ừm."

"Cũng bốn giờ rồi tan học thôi."

Doãn Đoả ừm nhẹ trong miệng, cô cười mỉm thu dọn đồ.

Bây giờ là nên về đâu nhỉ? Doãn Đoả lần đầu cảm thấy nhà khó khăn về tới như vậy! Trong đầu cô hiện tại chỉ có kinh hoảng đau đau, rất lo lắng.

Doãn gia.

"Mẹ, người không sao chứ?"

Doãn phu nhân giật mình quay qua nhìn vào cô gái đứng cạnh mình. Cô gái mặt mày sáng sủa, nước da trắng, quần áo gọn gàng đẹp đẽ. Cười thân thiện với bà.

Quả nhiên không còn lý nào chối bỏ được rằng đây là cốt nhục thật sự của Doãn gia, cặp mắt dài dài đó giống của bà tới một trăm phần trăm, khuôn mặt dài, cằm nhọn, sống mũi hẹp dài, tóc dày đen tối.

Có điểm nào để chối cãi đâu. Không cần chờ giấy giám định cũng rõ kết quả, bà suy sụp, ánh mắt hẹp dần.

Tại sao lại như vậy rồi. Doãn Đoả là con gái của bà mà, bà đã tận tay bế nó ngay sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, tận tay chăm non dưỡng thành. Nhưng cô lại không phải con ruột của bà, ông trời bảo sao người làm mẹ đây có thể chấp nhận nổi việc này chứ.

Bà thật sự kích động đến mức muốn sụp cả thế giới. Hiện tại nhìn cũng không dám nhìn con gái ruột thật sự, cũng càng không muốn nói chuyện.

"Mẹ à! Mẹ thật sự không chấp nhận con sao? Con là con ruột của người mà."

Cát gào lên, âm thanh đầy ấm ức đau khổ. Cô khóc ngồi sụp dưới sàn.

"Khó... Khăn lắm con mới... Tìm được bố mẹ... Tại sao biết kết quả rõ như vậy hai người vẫn... Lạnh nhạt với con chứ? Chẳng lẽ hai người nhẫn tâm bỏ con ruột như vậy sao? Hu oà..."

Doãn phu nhân hoảng tới mức không động được não bộ nữa! Bà cũng bất lực, cũng suy sụp nhiều. Đâu biết lại có chuyện lớn như vậy xảy ra với Doãn gia chứ! Chẳng lẽ nghiệp của bà sao.

Bà cũng muốn gào lên như kia, nhưng lại chỉ nhẫn nhịn cắn răng chịu đựng.

"Không có, Cát Cát! Chúng ta hãy bình tĩnh chút đi, ta thật sự chưa tin nổi chuyện này."

Cát vẫn quỳ bệt dưới sàn mà khóc rất ấm ức.

Cô đã tới tận đây để nhận họ, nhưng họ lại không nhận cô. Tại sao lại như vậy chứ? Kết quả rõ ràng cô là con gái ruột của họ, còn kẻ kia là giả mạo. Tại sao họ vẫn không chịu chấp nhận? Tại sao?

Tâm tư cô bắt đầu trào lên sự căm phẫn không cam lòng chút nào. Họ không nhận thì cũng bắt buộc phải nhận, cô chính là đứa con ruột thịt thực sự. Bất kỳ phép màu nào trên thế giới cũng không thay đổi được điều đấy, thế nhưng cô vẫn rất đau buồn.

"Con lặn từ nơi bẩn thỉu nhất của thành phố tới tìm bố mẹ, hai người không chấp nhận con... Tại sao chứ! Con là con ruột của hai người mà, kẻ kia là giả. Mẹ không thấy sao?"

"Xin lỗi! Ta không thấy ổn chút nào..."

Cát tức giận đầy căm phẫn, nhưng lại nhịn xuống mà ấm ức nói tiếp.

"Mẹ có biết con phải sống nơi khu ổ chuột bẩn thỉu thế nào trong suốt thời gian qua không? Không có đồ ăn, bị người ta đánh đập bắt ép làm việc liên tục, không ai chăm sóc từ nhỏ cho tới lớn. Ngày nào cũng như ngày nào con cứ tưởng mình sẽ chết mất trước khi tìm thấy hai người, nhưng ông trời vẫn cho con đường sống! Cho con tìm thấy hai người, nhưng bây giờ hai người lại vì cô gái đó mà không dám nhận con... Rốt cuộc hai người sinh con ra làm gì."