Gian Hàng Bão Táp

Chương 3



4.

Tôi quay qua chào tạm biệt ông Dương, Liễu Xu Nghiên chẳng biết đã cúp điện thoại từ khi nào, cô ấy đứng cách đó không xa, mắt nhìn xuống màn hình, ngón tay gõ theo nhịp.

“Nghiên Nghiên!”

Cô ấy ngẩng đầu lên, sắc mặt nhìn vô cùng khó đoán.

Tôi chạy tới, tay vô cùng tự nhiên đặt lên vai của cô ấy: “Sao thế? Tháng này ba mày lại bắt mày phải tiêu hết 50 ngàn tiền tiêu vặt à?” (khoảng 168tr)

“100 ngàn!”

Tôi lấy mông đẩy mạnh cô ấy ngã nhoài một cái: “Chia tao nữa.”

Liễu Xu Nghiên lập tức đứng dậy phản công: “Biến đi!”

Thay vì chống trả lại, tôi lại vòng lại chủ đề ban nãy, hỏi cô ấy: “Lúc nãy mày chưa nói hết, thật ra cái gì?”

“Thật ra tao có một quyển cẩm nang hướng dẫn cưa cẩm con trai bản full, nếu mày thật sự có hứng thú với anh trai kia, chị đây nhất định sẽ giúp mày.”

“Dừng.”

Cô ấy lại mời chào y mấy bà bán hàng rong: “Tao nói thật đấy, nếu không giúp mày đốn gục anh ấy, tao sẽ ăn hết mấy quả pin luôn!”

Tôi lắc lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”

“Tao không cho phép mày nghi ngờ năng lực của tao!”

“Tao nào có.”

“Thân cao tám thước, dung mạo bất phàm, mày thật sự không muốn à?”

Tôi cảm thấy Nghiên Nghiên giống y hệt bà mối.

Cho tới lúc đi tới xe điện cậu ấy vẫn không ngừng lải nhải.

“Đại tiểu thư à, lái xe đi, đừng lề mề nữa.”

Liễu Xu Nghiên lôi chìa khóa xe từ cái túi trị giá ba đồng tiền của cô ấy ra, lết mông ngồi lên xe, trong miệng vẫn làu bàu một câu: “Anh ấy là quản lý thị trường nổi danh ở khu này đấy, có anh ấy ở đây, sau này bọn mình tìm đâu ra bánh nướng để ăn nữa huhuhuhuhu!!!!”

“...”

5.

Gió cuối hạ thổi rất nhẹ nhàng, không quá lạnh cũng chẳng còn khô nóng.

Tôi ngồi phía sau, mắt nhìn theo dòng xe cộ chạy trên đường.

Xe đi tới cây cầu bắc ngang qua sông, ánh đèn neon lộng lẫy rọi vào tầm mắt, người đi bộ qua cầu tấp nập, từng tốp từng tốp vừa đi vừa nói chuyện.

Khi tâm hồn tôi đang thả trôi theo cơn gió, tôi không thể không nghĩ tới gương mặt gần như là hoàn mỹ kia.

Mặc dù mắt một mí, nhưng lại rất có thần, da dẻ cũng tốt,....

Đơn giản mà lại vô cùng đẹp.

Nhưng mà bất kể thế nào, tay nghề của ông lão cũng không nên bị chôn vùi, đúng không?

Cho dù có một ngày tất cả các quầy hàng trên con phố này bị dẹp sạch, thì quầy bánh nướng của ông lão nhất định phải là cái cuối cùng!!!

Lời Nghiên Nghiên nói vô cùng hợp lý, tôi quyết định---

“Tao muốn cưa đổ anh trai ác bá kia!”

Liễu Xu Nghiên quay ngoắt đầu lại, hét lên: “Bảo bối! Quá tuyệt luôn!!!”

Tôi nhìn cô ấy, càng nhìn càng thấy bất an.

“Mày cmn nhìn đường đi!”

“Ể?! Mẹ nó---”

Cô ấy quay đầu lại, đầu xe vẹo một đường, mất kiểm soát.

Cuối cùng, cả hai đứa đều ngã nhào xuống đất.