Gian Hàng Bão Táp

Chương 4



6.

May là xung quanh không có ai, bọn tôi cũng chỉ bị thương ngoài da.

Tối hôm bị ngã đó, Nghiên Nghiên còn lệnh cho một chiếc xe chở đầy thuốc đến cửa nhà tôi nữa.

Tôi thật sự cảm ơn cô ấy.

Mấy ngày này, để tránh đầu sóng ngọn gió, trên con phố kia chẳng có lấy một bóng người, vừa không thể ăn bánh nướng của ông lão, vừa không được ngắm anh quản lý đẹp trai kia.

Nghiên Nghiên hận không thể đá tôi ra khỏi nhà, ngày nào cũng bắt tôi đi tới con phố kia để xin add Wechat anh giai ác bá.

Tôi lẩm bẩm: “Nhưng mà xin là một chuyện, người ta có muốn cho hay không mới là vấn đề, hơn nữa chẳng may người ta có người yêu rồi thì sao?”

“Mày còn không tự nhận thức được bản thân mày à? Bảo bối “Bánh nướng” của chúng ta cũng là một đại mỹ nữ đấy, tao khẳng định anh ấy nhất định sẽ cho mày.”

“Nói thì dễ nghe, nhỡ anh ấy có người yêu rồi thì sao?”

“Tao cá là anh ấy vẫn độc thân!”

Ai ngờ, vừa quay đầu lại chúng tôi liền phát hiện “Tào Tháo” đã xuất hiện tự lúc nào rồi.

Anh chàng quản lý đô thị ngon giai kia đang ngồi trong một quán cafe cách đây không xa, mặc quần áo bình thường nhưng cũng không giấu nổi thân hình hoàn mỹ.

Cô Liễu Xu Nghiên tặc lưỡi: “Tao nói này, một mình ra ngoài, một tách cafe, khẳng định là không có bạn gái.”

“Không thể chắc chắn như vậy được, lỡ như anh ấy đang yêu xa, hoặc có thể bạn gái anh ấy không đi cùng anh ấy...”

“Cứ ngồi đây mà đoán mò, đi xin Wechat không phải là biết rồi sao?”

Tôi đột nhiên thấy căng thẳng, túm lấy ống quần của Liễu Xu Nghiên, “Mày đừng có mà ép duyên như vậy chứ? Hay là mày đi xin hộ tao đi.”

Cô ấy hất tay tôi ra: “Mày không phải là nói khoác không ngượng mồm rằng muốn cưa đổ anh ấy sao, mày đi xin đi, bước đầu tiên phải dũng cảm, để cho anh ấy thấy được mỹ mạo của mày!”

“Mày!” Tôi thở hổn hển, “Thật là không đáng tin mà!”

“Nhanh đi đi!!”

Tôi hít một hơi thật sâu, giả vờ bước đi một cách tự nhiên nhất có thể, vừa mới nhấc chân lên thì con nhóc ranh Liễu Xu Nghiên này đã nhịn không được mà đẩy tôi một cái.

Tôi đột ngột nhảy về phía trước.

Quả nhiên, anh ấy đã chú ý tới tôi rồi, ánh mắt sâu thẳm liếc về phía tôi.