Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 28: Trả Tư Thù



Khi A Phù cùng Hình Quảng mang đại phu trở về, liền thấy Phó Phái Bạch ngồi ở bên giường, bộ dáng uể oải.

A Phù hoảng sợ, chạy nhanh vài bước, quan tâm hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy? Có ơi nào không thoải mái sao?"

Nghe được thanh âm, Phó Phái Bạch ngẩng đầu, biểu tình có chút mê mang, "Ta không có việc gì."

"Vị này tiểu huynh đệ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta nhìn xem cô nương trên giường một chút", đại phu dứt lời, đưa tay ra, cách cái màn giường đặt tay lên cổ tay Lục Yến Nhiễm.

Một lát sau, hắn thu tay, "Cô nương này, mạch tượng trong cơ thể trầm trọng, khí huyết ngưng trệ, hôn mê như vậy, không giống như do hít vào khói đặc, ngược lại giống như là hít vào một loại mê dược nào đó."

Phó Phái Bạch vội vàng đứng lên, lại bởi vì đau đớn bên chân phải mà không đứng vững, thiếu chút nữa té ngã, cũng may Hình Quảng duỗi tay đỡ nàng.

"Mê dược? Nói cách khác, có người lẻn vào khách điếm, thổi mê dược vào phòng phong chủ? Sau đó ác ý phóng hỏa?"

Nàng biểu tình quá mức kích động, đại phu ngượng ngùng nói: "Ta không nói như vậy, chỉ nói là có khả năng thôi, tiểu huynh đệ bình tĩnh một chút."

Phó Phái Bạch làm sao có thể bình tĩnh, đại não nhanh chóng xoay chuyển, nàng nghĩ đến buổi tối phát sinh xung đột với ba gã nam tử ở tửu quán, lại nghĩ đến gần đây một đường xóc nảy, phong chủ giấc ngủ không tốt, buổi tối mấy đêm nay đều sẽ đốt hương an thần trợ giấc ngủ, rất có khả năng ba người kia nhân lúc phong chủ đang ngủ mà thổi vào khói mê, nghĩ đến đây, nàng lập tức kích động lên, "Là bọn họ, nhất định là bọn họ, bọn họ ghi hận trong lòng, cố ý phóng hỏa trút giận, nhất định là bọn họ!", Nói rồi, Phó Phái Bạch dãy tay Hình Quảng ra, muốn ra ngoài.

"Tiểu Bạch, ngươi muốn làm gì?!", A Phù vài bước chạy đến ngăn lại trước mặt nàng.

"Ta tìm bọn họ tính sổ!"

A Phù khẽ quát: "Tính sổ? Tính cái gì sổ, hiện tại dùng cái chân này của, chạy tới đánh bọn họ một trận sao? Hơn nữa, chúng ta hiện tại không có bằng chứng kết luận là bọn họ làm, chúng ta lần này xuống núi là có chính sự, dây dưa với quan phủ sẽ kéo chậm lộ trình, nếu bây giờ phong chủ tỉnh lại, nàng cũng sẽ không tán đồng ngươi như vậy hành sự lỗ mãng!"

Phó Phái Bạch cắn răng, trên mặt lộ vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ, "Bọn họ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa liền hại chết phong chủ!"

A Phù đang định khuyên nhủ nàng lần nữa, Hình Quảng đã đi tới, trầm giọng nói: "Ngươi hiện tại đi tìm bọn họ cũng không thay đổi được gì, chờ phong chủ tỉnh lại rồi nói tiếp."

Phó Phái Bạch toàn thân vô lực, cúi đầu rũ mắt, nhẹ nhàng đáp "Ta hiểu rồi".

"Vị cô nương này không có gì trở ngại, chờ dược lực trong cơ thể hết tác dụng sẽ tỉnh lại", đại phu nói xong tình huống của Lục Yến Nhiễm, đi đến trước người Phó Phái Bạch hỏi: "Tới ngươi, tiểu huynh đệ, ngươi bị thương ở đâu?"

A Phù chỉ chân nàng, "Đại phu, hẳn là chân của hắn té bị thương, ngươi nhìn một chút đi."

"Được rồi, cởi giày ra để ta xem xem."

Phó Phái Bạch được A Phù đỡ đến bên bàn ngồi xuống, cởi ra chiếc giày ở chân phải, chỗ mắt cá chân đã sớm sưng đỏ.

Đại phu không nặng không nhẹ mà ấn một cái, khiến nàng rít nhẹ một tiếng.

"Không tổn thương xương cốt, chỉ bị bong gân một chút, ta trở về kê đơn thuốc, ngươi mỗi ngày chườm nóng rồi bôi thuốc, hai ba ngày sẽ có chuyển biến tốt."

"Đa tạ đại phu, ta cùng ngươi hồi y quán lấy thuốc", A Phù nói, cùng đại phu rời khỏi phòng.

Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, Hình Quảng liếc mắt nhìn Phó Phái Bạch trầm mặc không lên tiếng, nói: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa A Phù cô nương trở lại sẽ chiếu cố phong chủ."

Phó Phái Bạch lắc đầu, "Ta không có việc gì."

"Hai người chúng ta đều là nam tử, không tiện cùng phong chủ ở chung một phòng."

Hình Quảng đều nói như vậy, nàng cho dù không nỡ, cũng chỉ có thể chậm rãi đứng dậy, cùng Hình Quảng rời khỏi phòng.

"Ta ở đây trông coi, ngươi đi nghỉ đi."

"Được, nếu phong chủ tỉnh lại, có thể nói cho ta trước một tiếng không?"

Hình Quảng gật gật đầu, Phó Phái Bạch lúc này mới đỡ tường đi đến căn phòng bên cạnh, nằm ở trên giường, đầu óc nàng vẫn còn chút choáng váng, sự việc đêm nay phát sinh quá đột ngột, thật giống như ngày trong nhà đột nhiên gặp họa.

Nàng nhắm mắt lại, thân thể mỏi mệt cùng đau đớn chậm rãi đánh úp tới, chỉ chốc lát liền khiến nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Chờ nàng tỉnh lại, mặt trời hiện ra từ chân trời phía đông, nàng nhìn căn phòng sáng ngời, sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên đứng dậy xuống giường, lại quên mất chân bị thương, vừa chạm đất, mắt cá chân liền truyền đến đau đớn, khiến nàng ngã trên mặt đất.

Nàng ngã như vậy, ngã xuống động tĩnh cũng không nhỏ.

Bên ngoài thực mau vang lên tiếng đập cửa, "Ngươi không sao chứ?" Là thanh âm Hình Quảng.

Phó Phái Bạch đau đến mức biểu tình đều có chút vặn vẹo, nàng cắn răng chống mép giường đứng lên, nói một tiếng "Ta không có việc gì", sau đó một chân nhảy qua mở cửa, vội vàng hỏi Hình Quảng đứng bên ngoài: "Phong chủ tỉnh sao?"

"Tỉnh rồi."

Nàng vừa nghe, lại lập tức nhảy lạch bạch sang phòng bên cạnh, vừa vào cửa, đúng lúc nhìn thấy Lục Yến Nhiễm ngồi dựa vào đầu giường, A Phù giúp nàng đưa muỗng cháo đến bên miệng nhỏ.

Trái tim nôn nóng cả đêm cuối cùng cũng thả xuống, nàng nhảy đến bên mép giường, nhìn Lục Yến Nhiễm sắc mặt tái nhợt tiều tụy, trong lòng đau xót, nhỏ giọng kêu: "Phong chủ......"

Lục Yến Nhiễm cũng ngước mắt nhìn nàng, người trước mặt đầu tóc rối bù, thậm chí tro đen trên mặt cũng chưa tẩy sạch, môi mím chặt, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo sáng ngời.

Tầm mắt nàng chậm rãi di chuyển trên người Phó Phái Bạch, rồi rơi xuống bàn chân phải hơi nâng lên.

"Chân ngươi?"

"Không có việc gì, vết thương nhỏ."

Lục Yến Nhiễm tỉnh lại đã nghe A Phù thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra tối hôm qua, không cần lại hỏi cũng biết Phó Phái Bạch đây là vì cứu nàng mà bị thương, nàng rũ con ngươi, ngữ khí vẫn bình đạm như nước, "Ngươi trước đi rửa mặt một chút, xử lý chỗ bị thương đi."

Phó Phái Bạch liên tục gật đầu, chỉ cần phong chủ không có việc gì liền tốt, vì thế nàng lại nhảy cà thọt trở về phòng, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, đi xuống lầu rửa mặt, cuối cùng bôi thuốc lên mắt cá chân.

Thuốc mỡ mát lạnh, bôi lên giảm đau rất nhiều, nàng bôi thuốc xong liền vội vã mặc giày, khập khiễng sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Lục Yến Nhiễm.

"Vào đi."

Nàng đẩy cửa ra, thấy A Phù đã đi rồi, chỉ còn lại Lục Yến Nhiễm một người ngồi dựa ở trên giường, nàng đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Phong chủ, ngươi còn có nơi nào không thoải mái sao?"

"Không có", nói xong, Lục Yến Nhiễm lại hơi nghiêng đầu, yên lặng nhìn Phó Phái Bạch, "Ngươi thì sao?"

"Ta? Ta không có việc gì a?"

"Thời điểm ngươi xông vào cứu ta, không từng nghĩ tới chính mình có lẽ sẽ táng thân trong biển lửa sao?", Lục Yến Nhiễm hơi chút đề cao âm điệu, biểu tình có vẻ nghiêm túc.

Phó Phái Bạch nhớ tới tình hình lúc đó, căn bản không kịp nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn Lục Yến Nhiễm sắc mặt rõ ràng không vui, sửng sốt nói: "Ta...... Quản không được nhiều như vậy, ta không thể bỏ xuống, không màng phong chủ a."

Lục Yến Nhiễm lông mày nhíu chặt, ngữ khí càng thêm nghiêm khắc, "Thời điểm ôm ta nhảy khỏi cửa sổ mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, ngươi có hay không nghĩ đến chính mình? Bây giờ ngươi vận khí tốt, chỉ là bị thương một chân, nếu là bị thương đầu, quăng ngã chặt đứt chân, ngày sau ngươi lại muốn sinh hoạt như thế nào?!"

Phó Phái Bạch bị mắng đến ngẩn ra, nàng sờ sờ chóp mũi, ý đồ lảng tránh, qua loa lấy lệ, "Không có việc gì, khi còn nhỏ thường xuyên cùng mấy tiểu hài tử trong thôn trèo cây tìm trứng chim, đã sớm ngã đến da dày thịt béo, độ cao này còn quăng không chết ta."

Lục Yến Nhiễm nặng nề hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói: "Không có lần sau, ngươi như vậy xả thân cứu ta, ta không những không thấy cảm kích, ngược lại sẽ chỉ thấy ngươi ngu xuẩn, ngu ngốc không ai bằng."

Tươi cười trên mặt Phó Phái Bạch cứng lại, độ cong khóe miệng cũng dần nhạt đi, nàng không chờ mong Lục Yến Nhiễm có thể cảm kích nàng, bởi vì nàng cảm thấy đây đều là việc nên làm, nhưng bây giờ đối phương như vậy lãnh đạm trách cứ chính mình, khó tránh khỏi trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng nàng cũng không hối hận đã làm vậy, chỉ cần là vì người mình để ý, từ bỏ tính mạng lại có gì đáng sợ, nếu như lại xảy ra một lần nữa, hoặc cả ngàn lần nữa, nàng cũng nhất định sẽ làm như vậy, giống như còn nhỏ khi Gia Hứa bị dòng nước chảy xiết cuốn chặt, nàng cũng đã không hề do dự liền nhảy xuống sông.

Thần thái trong mắt Phó Phái Bạch mờ đi, nhỏ giọng nói: "Phong chủ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài."

Đối phương xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng khẽ cong, nhìn qua có chút cô đơn.

Lục Yến Nhiễm há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Sau sự cố này, bọn họ không thể không ở lại Lãng Trung thành mấy ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, phải đến ngày thứ tư, vết thương ở chân Phó Phái Bạch mới gần như lành hẳn, đã nhiều ngày nàng vẫn luôn co ro ở trong phòng, chân không thể động, liền ngồi trên ghế vung vẩy hai tay, luyện tập quyền pháp.

Ăn xong cơm chiều, nàng như thường lệ ở phòng luyện tập quyền pháp, đánh xong một bộ, chảy không ít mồ hôi, nhưng lại rất vui sướng.

Hiện giờ tốc độ ra quyền của nàng nhanh không ít, nàng đang chuẩn bị thay quần áo sạch sẽ, liền có người tới gõ cửa, nàng mở cửa thì thấy người đến là Hình Quảng, đối phương ăn mặc một thân hắc y, đầu đội mũ, trên mặt buộc một tấm vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt.

"Hình đại ca, ngươi đây là?"

Hình Quảng chui vào trong phòng, đem khăn che mặt kéo xuống, nói: "Ta đã điều tra rõ, chuyện ngoài ý muốn đêm đó quả thật là do ba gã nam tử kia làm ra, đêm đó bọn họ mua chuộc một tên khất cái ở thành đông lẻn vào bên trong khách điếm, dùng thuốc mệ được chuẩn bị tốt để khiến phong chủ choáng váng, ban đầu muốn bắt đi phong chủ, nhưng trên đường vô ý, gây ra hỏa loạn, sau đó hốt hoảng bỏ chạy, phong chủ hạ lệnh cho ta đi giáo huấn ba gã kia một phen, ngươi muốn đi cùng sao?"

Hai mắt Phó Phái Bạch sáng lên, "Đi, đương nhiên đi, hiện tại liền đi."

Hình Quảng từ trong bọc hành lý sau lưng móc ra một bộ hắc y ném cho Phó Phái Bạch, "Thay đi", sau đó ra khỏi phòng, chờ ngoài cửa.

Phó Phái Bạch nhanh nhẹn đổi quần áo, cùng Hình Quảng rời đi khách điếm tiến nhập vào trong bóng đêm.

Bởi vì nàng còn chưa biết khinh công, Hình Quảng liền chỉ có thể mang theo nàng xuyên qua những con hẻm nhỏ, đêm đã khuya, trong thành không thấy bóng dáng bất luận kẻ nào, bọn họ thực thuận lợi đi tới bên ngoài Vệ Uyên Hầu phủ.

Hai gã thủ vệ đứng trước cửa mơ màng sắp ngủ, Phó Phái Bạch cùng Hình Quảng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người ăn ý lẻn tới góc tường mà thủ vệ không nhìn tới, phối hợp với nhau trèo qua tường.

Bên trong Hầu phủ mười phần yên tĩnh, nhiều phòng như vậy, căn bản không biết phòng nào là của thế tử.

Hình Quảng làm động tác ý bảo Phó Phái Bạch chờ ở đây, sau đó bám vào thân cây, bò lên tới ngọn cây, linh hoạt mà nhảy lên nóc nhà, toàn bộ quá trình gần như không phát ra tiếng động, làm Phó Phái Bạch kinh ngạc cảm thán không thôi.

Hắn xốc lên viên gạch trên từng mái ngói tra xét, cuối cùng cũng tìm được phòng của tên thế tử kia, sau đó theo đường cũ trở về, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Phó Phái Bạch.

"Hảo khinh công!"

Đối mặt khen ngợi, Hình Quảng như cũ không có phản ứng gì, hắn cúi người, dán tường mà đi, hai người thực mau liền tới trước phòng thế tử.

Phó Phái Bạch canh gác bên ngoài, Hình Quảng lẻn vào bên trong, một lát sau, hắn xách theo cơ thể mềm nhũn của thế tử ra khỏi phòng.

Phó Phái Bạch có chút hoang mang, nàng cho rằng các nàng đi một chuyến này chính là tới đánh ba người một trận hả giận, hiện tại xem ra lại không phải như vậy, "Hình đại ca, chúng ta đây là muốn làm gì?"

Hình Quảng cũng không giải thích nhiều, "Đi trước đi, lát nữa nói sau."

Hai người theo con đường cũ trở ra, coi quý giá thế tử như bọc tay nải, trực tiếp ném qua tường, sau đó hai người cũng dùng cách này bắt đi hai gã còn lại, đi tới một gốc đại thụ bên cạnh tường thành.

Hình Quảng thấp giọng nói: "Trước tiên lột hết quần áo của bọn họ đi."

Phó Phái Bạch nhìn ba người hôn mê bất tỉnh, lại nhìn tường thành cao cao, đột nhiên hiểu ra cái gì, nhưng nàng còn không muốn tha cho ba người này dễ dàng như vậy, vén tay áo liền cho ba người một trận tay đấm chân đá, thẳng đến Hình Quảng gọi nàng lại, nàng mới thu tay.

"Được rồi, tiếp tục đánh bọn họ sẽ chết, phong chủ nghiêm lệnh, không thể nháo ra mạng người."

Phó Phái Bạch thở phì phò, trong lòng vẫn không thoải mái, cuối cùng lại đá ba người một cái, mới ngồi xổm xuống cởi quần áo của họ, thực mau ba người kia bị lột đến toàn thân trơn bóng, chỉ dư lại một cái quần cộc, trên người từng mảng bầm tím lớn lớn bé bé do bị Phó Phái Bạch đánh.

Hình Quảng từ trong lòng ngực lấy ra hai cây bút lông đầy mực, đưa cho Phó Phái Bạch một cái.

Hai người bắt đầu viết lên bụng trần của ba người kia.

Hình Quảng viết "Mặt người dạ thú, hành xử hệt cẩu."

Phó Phái Bạch thì thẳng thừng hơn nhiều, đặt bút liền viết, "Ta không phải người, ta là cái súc sinh, ta heo chó không bằng, ta tội ác tày trời, ta đáng chết, ta có tội, ta nên chịu vạn người phỉ nhổ, ta thẹn với thiên địa, thẹn với cha mẹ, thẹn với tổ tông, ta uổng phí làm người......", Lưu loát viết một đống lớn, phía trước viết không đủ, nàng còn đem người lật qua, viết không ít điều trên lưng.

Đến cuối cùng, bút lông hết mực nước, nàng mới ngừng bút, vừa lòng nhìn chằm chằm "Kiệt tác" trước mắt.

Hình Quảng xé quần áo của ba người thành ba miếng vải, quấn chặt lấy miệng ba người, sau đó nhìn về phía tường thành, thấp giọng nói: "Trên tường phải thay ca, chúng ta tận dụng cơ hội."

Hắn xách theo hai người, Phó Phái Bạch kéo một người, thực mau đã đến dưới chân tường thành, cửa thành có binh lính đóng giữ, bọn họ tự nhiên không thể công khai dùng thềm đá bước lên tường thành, chỉ có thể nhờ Hình Quảng ném móng vuốt sắt lên trên, chờ hắn trèo lên trên lại thả xuống một sợi dây thừng, đem ba người hôn mê kéo lên.

Phó Phái Bạch ngửa đầu nhìn, trong lòng có chút khẩn trương, rất nhanh, nàng liền thấy ba người bị trói tay chân treo trên cổng thành, rồi sau đó Hình Quảng theo móng vuốt sắt, nhanh nhẹn trượt xuống.

Nàng nhìn chằm chằm ba người trần như nhộng treo trên cửa thành trong đêm, cảm thấy mỹ mãn cười cười, vỗ tay, "Đi thôi."

Lời người dịch: Mình đang tính nói chỉ mới tới đây mà tiểu Bạch đã yêu rồi thì không vui lắm, nhưng mà ngay từ quả văn án thì tiểu Bạch đã là một người không có nghị lực rồi. Thôi thì yêu trước, thua trước, ngược trước, để về sau còn ngược lại phong chủ.:))))))

Cảm ơn bạn đọc đã comment cho mình thêm động lực.