Giang Hồ Khắp Nơi Là Áo Choàng

Chương 29: Vùng Ngoại Ô



Ngày hôm sau, đoàn xe nhóm người Phó Phái Bạch ra khỏi thành, họ có thể thấy một mảnh náo động nơi cửa thành từ rất xa.

Phó Phái Bạch ngồi bên cạnh Hình Quảng, một chân gác lên thành xe, một chân tùy ý lắc lư, tâm tình rất tốt huýt sáo.

Đoàn xe đến gần, có thể thấy rõ ba người treo trên tường thành lúc này đã tỉnh lại, trong miệng phát ra thanh âm khóc nức nở, mà thủ vệ trên tường thành đang đau đầu không biết làm sao có thể an toàn đem bọn họ xuống, phía dưới vây quanh không ít người, chỉ trỏ, xì xào bàn tán về ba người kia.

Phó Phái Bạch híp mắt bỡn cợt, khóe miệng nhẹ nhếch lên, nhìn chằm chằm ký tự dày đặc trên người một tên kia, rất hài lòng, nàng quay đầu, cách màn xe hỏi: "Phong chủ, ngươi có muốn nhìn một cái không?", Dứt lời, lại cảm thấy không ổn lắm, "Quên đi, chỉ là một ít đồ bẩn mắt, không có gì đẹp."

Lục Yến Nhiễm không nghe nàng, hôm qua nàng phân phó Hình Quảng đi dạy dỗ ba người kia một bài học, không muốn tổn thương tính mạng bọn họ, không ngờ Hình Quảng sẽ kêu Phó Phái Bạch cùng đi, cũng không biết hai người này tối hôm qua rốt cuộc là "giáo huấn" ba người như thế nào, lúc này mới nổi lên chút hứng thú, vén lên nửa tấm rèm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn ra.

Ba gã nam tử trần truồng bị treo phía trên cổng thành để mọi người vây xem, mà ngực, bụng cùng chân của một người trong đó tràn ngập ký tự ngoằng nghèo, giống như một cuốn sách tự kiểm điểm, nét bút xiêu vẹo, cùng lời lẽ thô tục, nàng không cần suy nghĩ cũng biết là việc làm của ai, khóe miệng không tự giác hơi giương lên, nhàn nhạt nói, "Ngươi nhưng thật ra cũng sẽ biết mắng chửi người".

Phó Phái Bạch đơn giản coi đây là khích lệ, hắc hắc cười hai tiếng.

Hình Quảng quất roi ngựa, kéo dây cương, dẫn đoàn xe ra khỏi thành, vừa ra khỏi cổng thành, liền đi thoáng qua một cỗ xe ngựa bốn con, gió khẽ thổi mành xe, Phó Phái Bạch nghiêng đầu nhìn, ngồi bên trong là một nam tử tướng mạo tuấn mỹ nhưng gầy yếu, một đôi mắt phượng so với nữ tử càng quyến rũ hơn, hắn cũng đồng thời nhìn về phía Phó Phái Bạch, cười nhạt, hơi hơi gật đầu thăm hỏi.

Hai chiếc xe ngựa nhanh chóng tách ra, Phó Phái Bạch vẻ mặt khó hiểu, nàng không quen biết nam tử, nhưng nam tử kia đối nàng lộ ra nụ cười có chút thâm ý.

Việc nhỏ tầm thường này rất nhanh liền bị nàng ném ra sau đầu, quên mất.

Xuất phát từ thành Lãng Trung, thúc roi giục ngựa một ngày là có thể đuổi tới Hưng Dương Thành, ngoại trừ Lục Yến Nhiễm ngồi xe ngựa, những thị vệ khác cùng A Phù đều là cưỡi ngựa, bọn họ có thể đi nhanh, nhưng xe ngựa cũng chỉ có thể trầm ổn chạy, mà giữa hai thành lại cũng không có thành trấn nào để dừng chân nghỉ ngơi, liền chỉ có thể dựng trại ở vùng ngoại ô.

Phó Phái Bạch không sao, chỉ là cảm thấy ủy khuất phong chủ, xe ngựa tuy rằng rộng rãi, nhưng không thể nằm xuống, ngồi như vậy cả đêm cũng sẽ khiến người mệt mỏi vô cùng.

Nàng chính mình vắt kiệt đầu óc suy nghĩ xem buổi tối làm thế nào để phong chủ có thể ngủ thoải mái một chút, thị vệ nhóm lửa thắp đèn, Lục Yến Nhiễm cũng nhấc lên màn xe xuống ngựa, đi tới một gốc cây thản nhiên tùy ý ngồi xuống.

Phó Phái Bạch một câu kia "Phong chủ, dơ" đều chưa kịp nói ra.

Nàng miệng khẽ mở lại chậm rãi khép xuống, đem bánh bao nướng trong tay đưa đến, "Phong chủ, ngươi muốn ăn sao?"

Lục Yến Nhiễm nhìn bánh bao kia lớp da có hơi cháy đen, nghi hoặc: "Cái này có thể ăn?"

Phó Phái Bạch vội vàng thu về, nàng thiếu chút nữa đã quên, nàng chính mình ăn cơm canh đạm bạc lớn lên, nhưng phong chủ từ nhỏ cẩm y ngọc thực, như thế nào sẽ ăn loại đồ vật này, liền cúi đầu tự mình gặm ăn.

Kết quả vừa mới cắn một ngụm liền nghe thấy bên tai truyền đến một câu "Cho ta".

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Lục Yến Nhiễm duỗi tay sang bên này, nhưng khối bánh bao này đã bị nàng cắn một miếng, tự nhiên là không thể đưa cho phong chủ, liền lấy một chiếc bánh bao khác từ trong giấy thấm dầu đưa qua, ai ngờ Lục Yến Nhiễm lại không nhận.

Phó Phái Bạch không hiểu ý của nàng, thử hỏi: "Phong chủ muốn ăn nướng?"

Lục Yến Nhiễm đáp nhẹ một tiếng.

Phó Phái Bạch lập tức nở một nụ cười trên mặt, vừa xiên bánh bao vừa lẩm bẩm: "Kỳ thật, phong chủ có lẽ không biết, thứ này tuy nhìn có vẻ đen vô vị không thể ăn, nhưng khi được nướng bằng than, cháy xém cũng không giống nhau, vị sẽ mềm hơn nhiều, vị ngọt trong bột mì được tiết ra, ăn rất ngon, nếu có dầu lại phết lên mặt bánh, thêm một ít mật ong, kia quả thực là hoàn hảo."

Lục Yến Nhiễm lắng nghe, không tỏ ý kiến, nhìn ánh lửa chiếu rọi sườn mặt Phó Phái Bạch, thần thái sáng sủa.

"Nói đến khiến ta cũng đói bụng, Tiểu Bạch ngươi cũng nướng cho ta một cái", A Phù cười nói.

"Không thành vấn đề", Phó Phái Bạch đem bánh bao đặt ở trên kệ, nhanh chóng lấy một xiên nướng khác, hỏi Hình Quảng, "Hình đại ca, ngươi muốn ăn không?"

Hình Quảng đang lau trọng kiếm, ánh mắt chuyên chú, "Tùy tiện đi."

Phó Phái Bạch nghĩ hắn đây là muốn ăn, lại lớn tiếng hỏi vài tên thị về bên cạnh đống lửa, "Các vị đại ca, các ngươi muốn không?"

Bên kia đồng thanh nói: "Đều nướng một cái đi, cảm tạ, Phó huynh đệ."

"Khách khí khách khí."

Phó Phái Bạch nhanh nhẹn xiên một đống bánh bao, đặt lên vỉ nướng, lật qua lật lại, động tác thành thạo còn khiến người ta tưởng đây là nàng công việc trước kia.

Xiên bánh bao của Lục Yến Nhiễm nướng xong trước, thời điểm nàng nhận lấy trên tay còn không ngừng bốc nhiệt khí.

Phó Phái Bạch động tác trên tay không ngừng, nhắc nhở: "Thổi một chút, phong chủ, cẩn thận nóng."

Lục Yến Nhiễm không thổi, cầm trong tay, chờ nó tự nhiên nguội bớt.

Không lâu sau, bánh bao của những người khác cũng nướng tốt, Phó Phái Bạch đưa cho mỗi người một chiếc bánh, mọi người dần tản ra, nàng lại ngồi xuống đất, nhìn chằm chằm Lục Yến Nhiễm, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

"Phong chủ, ăn ngon sao?"

Lục Yến Nhiễm cắn một miếng, miệng nhỏ chậm rãi nhấm nuốt, nhìn thấy vẻ mặt vừa khẩn trương vừa mong chờ của Phó Phái Bạch, lời nói nghẹn trong cổ họng một chút, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Ăn ngon."

Phó Phái Bạch cười đến mặt mày hớn hở, lại lớn tiếng hỏi những người khác có ăn ngon không, mọi người đều rất ủng hộ, đều nói ăn ngon.

Ăn no, bọn họ liền đối mặt với vấn đề ngủ nghỉ, nam nhân rất đơn giản, tùy ý tìm một nơi sạch sẽ, trải quần áo nằm xuống là được, hoặc là dựa vào thân cây cũng có thể say ngủ một đêm, Phó Phái Bạch tuy là nữ tử, nhưng cũng không phải tiểu cô nương được dưỡng ở khuê phòng, tự nhiên cũng sẽ không để ý việc lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn, nhưng dù sao A Phù cùng phong chủ cũng không thể theo bọn họ ngủ như vậy được.

Phó Phái Bạch đem chính mình quần áo sạch sẽ lấy ra từ bọc hành lý, gấp thành từng khối vuông chỉnh tề, rồi đặt lên đệm trong xe ngựa, tuy rằng đệm kia đủ mềm mại, nhưng nàng trước sau vẫn cảm thấy không đủ thoải mái.

Chuẩn bị xong hết thảy, nàng hướng Lục Yến Nhiễm vẫy tay: "Phong chủ, A Phù tỷ, các ngươi lên xe ngựa nghỉ ngơi đi."

Lục Yến Nhiễm ngồi bất động ở nơi đó, "Không cần, hiện tại không mệt."

Phó Phái Bạch đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lục Yến Nhiễm, khoảng cách đủ để chen thêm một người vào giữa, thêm củi vào lửa, "Ngày mai còn muốn lên đường, phong chủ vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ngươi ngủ nơi nào?"

"Liền ngủ bên cạnh đống lửa này đi, còn rất ấm áp."

Lục Yến Nhiễm trầm mặc một lát, nói: "Trong xe ngựa có thể ngồi ba người."

Phó Phái Bạch sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu đối phương có ý gì, một lúc sau mới phát giác, phong chủ đây là muốn để nàng cũng ngủ trong xe ngựa sao?

Nghĩ đến đây, nàng liên tục xua tay, "Không, không, không cần, ta một cái nam tử, phong chủ cùng A Phù tỷ đều là nữ tử, buổi tối cùng ngốc bên trong xe ngựa, không tốt, không tốt."

A Phù cười nói: "Nữ nhi giang hồ, không cố kỵ này đó, ta cùng phong chủ hai nữ tử đều không ngại, ngươi một cái nam tử nhưng thật ra lại xấu hổ trước, Tiểu Bạch, ngươi có phải hay không chưa từng tiếp xúc với cô nương nhà nào nha?"

Phó Phái Bạch gãi đầu, nghĩ rằng hình như thật đúng là không có, khi còn nhỏ nàng cũng không cùng nữ hài trong thôn chơi cái gì, nữ hài đều chơi cái gì mà ngươi giả vờ làm ai, ta lại giả bộ giống ai, mời cái gì rượu, hoặc là cùng đi hái hoa, nàng hoàn toàn không có hứng thú, cơ bản đều là cùng nam hài trong thôn đấu dế, đá cầu, câu cá, bắt chim.

Vì thế nàng thành thật lắc đầu.

A Phù trên mặt mang theo ý cười ranh mãnh, lại hỏi: "Vậy trước đây ngươi chưa từng thích ai?"

Phó Phái Bạch lại vội vàng lắc đầu.

A Phù thở dài như thật, "Vậy thật sự đáng tiếc, cảm tình thuở niên thiếu là hồn nhiên nhất, nếu lúc này không thể hảo hảo thể nghiệm tình yêu nam nữ một phen thì thật đáng tiếc."

Phó Phái Bạch đối với đề tài này không cảm thấy hứng thú, phát ra một tiếng cực kỳ có lệ từ xoang mũi.

"Ta tin tưởng ngày sau Tiểu Bạch nhất định sẽ gặp gỡ được nữ tử khiến lòng ngươi tràn đầy vui sướng, nhưng mà nói đến đây, thật có chút tò mò, Tiểu Bạch, ngươi thích nữ tử dạng gì đâu?"

Phó Phái Bạch không có tâm tư chú ý lời nói của A Phù, nàng trộm liếc mắt nhìn Lục Yến Nhiễm một cái, sinh ra một ít tò mò, phong chủ sẽ thích dạng gì nam tử đâu?

"Tùy duyên đi."

"Tùy duyên, tùy duyên, vậy cũng phải, duyên phận đều có trời định, nhưng cũng cần chính mình nắm lấy cơ hội, Tiểu Bạch, ngày sau nếu ngươi gặp được nữ tử mình thích, phải nắm chắc duyên phận, đừng bỏ lỡ."

Phó Phái Bạch vâng vâng hai tiếng, mở miệng hỏi: "Phong chủ, ngươi có người thích sao?"

Lục Yến Nhiễm vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thanh âm liền mở mắt ra, nàng nhìn chằm chằm Phó Phái Bạch, nhưng không có ý định trả lời.

A Phù lại là khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên là không có, nam tử nào có thể lọt vào mắt xanh của chúng ta phong chủ đâu."

"Nga, vậy phong chủ thích dạng người gì?"

"Cái này ta không thể trả lời ngươi được, phong chủ thích dạng người gì, tự nhiên chỉ có phong chủ chính mình biết."

Phó Phái Bạch ánh mắt lại rơi xuống trên người Lục Yến Nhiễm.

"Ta thích......"

Phó Phái Bạch cảm giác trái tim bất chợt bị nhấc lên, không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, nàng nhìn chằm chằm gương mặt Lục Yến Nhiễm, chờ đối phương nói tiếp.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Lục Yến Nhiễm lại ngậm miệng, dường như không có ý định tiếp tục, Phó Phái Bạch giống như tiểu cẩu không được ăn no, năn nỉ: "Nói tiếp đi, phong chủ."

Lục Yến Nhiễm híp mắt, hỏi lại: "Vậy ngươi cho rằng ta sẽ thích loại người như thế nào?"

Phó Phái Bạch sao có thể biết, nàng tự hỏi một lát, trả lời: "Loại người lần trước ta nói đến, người có thể xứng với phong chủ?"

Lục Yến Nhiễm lắc đầu, "Người như vậy quá giả tạo, lại đoán."

Phó Phái Bạch vẻ mặt mê mang, "Vậy ta thật không biết."

"Đoán không được, nghỉ ngơi thôi."

Phó Phái Bạch hiện tại tò mò đến ruột gan cồn cào, nơi nào ngủ được, "Nói một chút đi, phong chủ, ta...... Ta có điểm tò mò."

Lục Yến Nhiễm lần này không vòng vo nữa, nàng nhìn thẳng vào mắt Phó Phái Bạch, bốn mắt nhìn nhau, từ tốn nói: "Ta thích người cho dù trải qua thế sự thăng trầm vẫn có thể bảo trì một viên xích tử chi tâm*."

*xích tử chi tâm: tâm tính trẻ sơ sinh, hoàn toàn ngây thơ, không phân biệt thiện ác; không dùng nhân, nghĩa, lễ để trị cái ác.

Phó Phái Bạch giật giật mí mắt, trong lòng cũng nhảy dựng lên, kỳ thật nàng cảm thấy "xích tử chi tâm" mấy chữ này quá mức mơ hồ, nàng không rõ dạng người nào có thể coi là ngây thơ, lại như thế nào có được xích tử chi tâm.

Chỉ là khi Lục Yến Nhiễm nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt quá mức chuyên chú cùng nghiêm túc, trong lúc xuất thần, nàng còn tưởng rằng bản thân nghe được một câu "Ta thích ngươi", mấy chữ này phảng phất như một cục đá đột nhiên rơi vào mặt hồ bình tĩnh, kéo trái tim nàng không ngừng chìm xuống.

Lời người dịch::)))) Tự dưng đang ship thuyền Tiểu Bạch x A Phù, mà bị phong chủ bắt bỏ lên hạm đội cp chính mất rồi. Tức cái nư ghê á. Đang ship lung tung vui mà hai bạn nhỏ gần như xác định chủ quyền luôn rồi.