Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 12: Em thích là được rồi



Edit: Pinkie

Hai người chuẩn bị ăn tối trước, sau đó sẽ đi xem phim. Phim là do Ôn Ngôn chọn, tên là Nữ Hoàng Băng Giá. Bây giờ vẫn đang trong dịp Tết, Giang Thiếu Đình sợ đến rạp mới mua thì sẽ bị hết vé nên hỏi Ôn Ngôn muốn xem bộ phim nào, để anh đặt vé trước. ()

Giang Thiếu Đình dẫn cô đến ăn ở Tiểu Thành Xuân Thu. Nhà hàng này có lịch sử mấy chục năm ở Lâm Thành, là nhà hàng Quảng Đông duy nhất được mở và kinh doanh lâu dài ở Lâm Thành.

Khi còn bé, nhà bọn họ thường ăn đồ ăn Quảng Đông nhất, bởi vì đây là món ăn sở trường của Ngôn Trăn. Bà ấy đã từng nói, ở thành phố Lâm Thành này, ngoại trừ đầu bếp của Tiểu Thành Xuân Thu, thì không tìm thấy nơi thứ hai có thể nấu món Quảng Đông ngon hơn bà ấy. Sau này, khi bà ấy kết hôn với Ôn Kiến Thành, thì bà ấy không còn nấu nữa. Ôn Kiến Thành thấy Ôn Ngôn thích ăn nên mỗi cuối tuần đều sẽ dẫn cô đến Tiểu Thành Xuân Thu, cứ như vậy cho đến khi cô rời khỏi Lâm Thành.

Đương nhiên Giang Thiếu Đình cũng không biết những chuyện này, dẫn Ôn Ngôn đến Tiểu Thành Xuân Thu là bởi vì anh bảo Giang Tiểu Noãn hỏi Nghiêm Vãn Vãn một chút về sở thích của Ôn Ngôn, trong đó có đồ ăn mà cô thích ăn nhất chính là món Quảng Đông.

“Lần trước em đến, bọn họ nói phải đặt trước vài ngày.” Vừa đi vào phòng ăn, ngồi xuống thì Ôn Ngôn nói với Giang Thiếu Đình như vậy.

Mấy ngày cuối năm này, khi cô vừa trở về đã tới một lần, nhưng mà lần đó không ăn được. Cô không nghĩ tới, mười mấy năm trôi qua, Tiểu Thành Xuân Thu đã đạt đến trình độ phải đặt trước thì mới có thể đến ăn.

“Em thích là được rồi.” Trong lòng Giang Thiếu Đình thầm nói, chỉ cần cô thích, đương nhiên anh sẽ nghĩ cách làm được.

“Cảm ơn anh!” Mức độ thiện cảm của Ôn Ngôn với Giang Thiếu Đình lại tăng thêm một bậc. Lúc đầu, hôm nay là cô mời anh ăn cơm để cảm ơn, nhưng mà không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi một ngày đã phát sinh thay đổi lớn như vậy, hai người tiến một bước thành bạn trai, bạn gái của nhau. Ôn Ngôn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tốc độ này không khác với những cái gọi là hôn nhân chớp nhoáng là bao, nhưng mà nhìn thấy Giang Thiếu Đình trông rất tự nhiên với mối quan hệ này, trong lòng cô cảm thấy có chút ngọt ngào.

Cơm nước xong xuôi, lúc hai người đến rạp chiếu phim thì cũng gần chuẩn bị tới giờ vào rạp. Giang Thiếu Đình đứng xếp hàng lấy vé rồi đưa cho Ôn Ngôn, sau đó anh lại xếp hàng mua mấy thứ khác.

Ôn Ngôn đứng một bên, nhìn anh nổi bật giữa đám người, thì không khỏi vui vẻ cười ra tiếng. Lúc này, cô mới đánh giá trang phục hôm nay của Giang Thiếu Đình, phần trên mặc áo len màu lam nhạt, phía dưới mặc quần màu xanh quân đội. Cả người trông rất khác so với thường ngày, ít đi vài phần thâm trầm sâu sắc do hay nghiêm túc, ngược lại thêm vài phần thanh xuân trẻ trung.

Giang Thiếu Đình mua một phần bắp rang bơ, hai ly nước trái cây, mua đồ xong thì đúng giờ vào rạp. Có nhiều người đi vào rạp, cho nên hai người đứng một bên chờ, đợi đến khi ít người hơn thì mới vào.

“Thiếu Đình.” Ôn Ngôn nghe được âm thanh này khi cô đang cúi đầu định nhắn tin cho Nghiêm Vãn Vãn, nhưng mà chưa kịp gửi thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Có ba người đứng trước mặt bọn họ, một nam và hai nữ, gọi Giang Thiếu Đình chính là người nam kia. Ngay sau đó, hai người nữ cũng lần lượt chào hỏi Giang Thiếu Đình. Ôn Ngôn nghe các cô ấy gọi anh là tổng giám đốc Giang thì đoán đại khái là nhân viên công ty anh.

“Cậu cũng tới đây xem phim à.” Giang Thiếu Đình gật đầu với các cô ấy, còn nói chuyện thì nói với người nam kia.

“Đúng vậy, thế nào, không giới thiệu một chút à.” Người nam kia nhướng mày với Giang Thiếu Đình, vừa cười vừa nói.

“Bạn gái của tớ, Ôn Ngôn, trước đó đã nhắc qua với em, là bạn cùng phòng với anh, Từ Nhuận.” Giang Thiếu Đình giới thiệu.

“Ôn Ngôn, xin chào!” Từ Nhuận chững chạc đàng hoàng chào hỏi Ôn Ngôn.

“Chào anh!” Bên tai của Ôn Ngôn có chút nóng, cô mỉm cười đáp lại.

“Đây là bạn gái của anh, Chương Hàm Chi, đây là em gái anh, Từ Uyển.” Từ Nhuận giới thiệu hai bạn nữ đi cùng với cô.

Ôn Ngôn cũng mỉm cười chào hỏi bọn họ.

“Bọn tớ vào trước đây.” Giang Thiếu Đình nhìn thấy người đã đi vào gần hết thì chào tạm biệt Từ Nhuận.

*()

“Anh, không phải anh nói tổng giám đốc Giang không có bạn gái sao?” Nhìn bọn họ vào rạp chiếu phim, Từ Uyển nhịn không được mà hỏi Từ Nhuận.

“Năm trước còn không có nha, anh làm sao biết được sang năm mới đã có thêm một cô bạn gái.”

Từ khi còn ở ký túc xá đại học, cho đến sau này cùng Giang Thiếu Đình xông pha sự nghiệp, Từ Nhuận cũng xem như là khá hiểu rõ con người của Giang Thiếu Đình. Bốn năm đại học, rất nhiều người đều kết giao bạn gái, làm nhân vật nổi tiếng của trường, đương nhiên số người ngưỡng mộ Giang Thiếu Đình cũng không ít, thậm chí còn có bạn nữ lớn mật trực tiếp theo đuổi cậu ấy. Nhưng mà chẳng qua tinh thần của Giang Thiếu Đình đều tập trung trên chuyện học, đối với những chuyện đó cho tới bây giờ đều mỉm cười cho qua. Sau này sáng lập công ty, cậu ấy lại một lòng với công việc, bên cạnh cậu ấy cũng chưa tình xuất hiện bạn nữ có quan hệ thân mật nào. Trong công việc, có đôi khi cũng tiếp xúc một chút với người khác phái nhưng mà cho tới bây giờ, cậu ấy đều có giới hạn rõ ràng.

“Đã sớm nói với em, đừng có suy nghĩ này rồi.” Những lời này là nói cho Từ Uyển nghe.()

Lần đầu tiên Từ Uyển nhìn thấy Giang Thiếu Đình là khi cô vẫn còn đang học cấp ba. Có một lần, vào cuối tuần, Từ Nhuận dẫn mấy bạn nam cùng phòng về ăn cơm, cũng từ lần đó, cô bắt đầu nảy sinh tình cảm với Giang Thiếu Đình. Từ trong miệng Từ Nhuận, cô thường xuyên nghe được những chuyện liên quan đến Giang Thiếu Đình, cũng may mắn nhờ Từ Nhuận mà cô được đứng gần anh đến như vậy. Cho đến một lần, tâm tư của cô bị Từ Nhuận biết được, dưới sự khẩn cầu của cô, Từ Nhuận đã giúp cô thăm dò Giang Thiếu Đình một chút. Nhưng mà sau lần thăm dò đó, Từ Nhuận muốn cô buông bỏ suy nghĩ này, nói Giang Thiếu Đình không có bất kỳ ý nghĩ tình yêu nam nữ gì với cô cả.