Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 13: Tháng năm con trở về đi



Edit: Pinkie

Từ Uyển bởi vì chuyện này mà đau lòng thật lâu. Nhưng mà mỗi lần vừa nghĩ tới anh không có bạn gái, thì trong lòng lại có một chút mong đợi, cho đến khi nhìn thấy cảnh vừa rồi kia, nhìn anh một tay cầm hai ly nước trái cây, một tay ôm bắp rang, dịu dàng nhìn cô gái khác. Cô rất khó tưởng tượng nổi, Giang Thiếu Đình cũng có dáng vẻ như vậy. Thì ra, không phải anh trời sinh nghiêm túc, trời sinh lạnh lùng, chỉ là, bạn có phải là người mà anh muốn đối xử dịu dàng hay không mà thôi.

Từ Uyển ghen tị với Ôn Ngôn, ghen tị tới sắp phát điên rồi. Thế nhưng cô lại cảm thấy, bọn họ đứng cạnh nhau rất xứng đôi.

“Em biết rồi, sau này sẽ không.” Từ Uyển không khỏi đỏ vành mắt, những lời này là nói với Từ Nhuận, cũng là tự nhủ với chính mình. Thầm mến rất nhiều năm, đêm nay nói được ra câu này, trong lòng cô không chỉ có khó chịu mà còn cảm thấy chua xót.

…………

Chín giờ rưỡi tối, xem hết phim, Giang Thiếu Đình đưa Ôn Ngôn về nhà. Đến cổng chung cư thì hai người ở trong xe trò chuyện một hồi.

“Sao còn mua cái này.” Ôn Ngôn nhận lấy cái hộp mà Giang Thiếu Đình đưa qua, mở ra xem, đó là một cặp nhẫn đôi. Cô không biết Giang Thiếu Đình còn biết mấy thứ này, cảm thấy vừa buồn cười lại có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Đẹp không? Em một cái, anh một cái.” Giang Thiếu Đình chờ mong nhìn cô, hỏi.

Là Giang Tiểu Noãn dạy anh mua quà. Giang Tiểu Noãn nói muốn có một buổi hẹn hò để lại ấn tượng sâu sắc với đối phương thì nhất định phải có quà tặng. Bởi vì ăn cơm xong, phim cũng coi xong, coi như đã kết thúc. Nhưng nếu như tại thời điểm này, đưa một món quà thì sau này, mỗi khi đối phương nhìn thấy món quà đó thì sẽ nhớ tới những chuyện này. Cho nên, món quà này đối với hai người bọn họ mà nói thì có ý nghĩa đặc biệt.

Giang Thiếu Đình khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Giang Tiểu Noãn, đồng thời còn cải tiến đề nghị của em ấy, không chỉ mua quà tặng cho Ôn Ngôn, anh cũng thuận tiện mua cả cho mình, như thế này chẳng phải càng có thêm ý nghĩa hay sao. Nếu như Giang Tiểu Noãn ở đây, khẳng định sẽ giơ ngón cái với anh, trẻ con không chỉ dễ dạy mà còn có thể từ một suy ra ba.

“Đẹp ạ.” Ôn Ngôn nói xong, thận trọng kéo tay anh, cầm lấy chiếc nhẫn nam, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa của anh. Làm xong động tác này, Ôn Ngôn cảm giác mặt mình đã vô cùng nóng, cô có chút ngượng ngùng mím chặt môi.

Từ đầu đến cuối, Giang Thiếu Đình đều giữ nụ cười trên môi, vô cùng hài lòng với hành động này của cô. Sau đó, Ôn Ngôn lấy một chiếc nhẫn khác đưa cho anh. Anh nhận lấy, rồi cũng giúp cô đeo lên ngón giữa. Tuy chiếc nhẫn có hơi rộng một chút nhưng mà cái này có thể điều chỉnh được.

Giúp cô đeo xong, Giang Thiếu Đình nắm tay cô thật chặt. Hai người cứ như vậy, không nói câu nào, trong xe vô cùng yên tĩnh. Vào lúc này, thời gian như dừng lại, khóe miệng của hai người đều không khỏi cong lên. Lần đầu tiên Ôn Ngôn cảm thấy, tình yêu là một thứ gì đó tốt đẹp đến như vậy. Trước kia, cô cho rằng thứ này cách mình rất xa, kết cục cuộc hôn nhân của bố mẹ đã ảnh hưởng không nhỏ tới cô. Cô rốt cuộc cũng sáng tỏ, lúc học đại học, mỗi lần bạn cùng phòng nhắc tới bạn trai thì cả người, từ trong ra ngoài, đều tỏa ra vẻ hạnh phúc. Đại khái chính là như vậy.

*

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Giang Thiếu Đình bề bộn nhiều việc, thường xuyên phải đi công tác, nhưng mà chỉ cần vừa có thời gian rảnh thì sẽ ở bên cạnh cô. Ở công ty luật, mọi thứ với cô cũng dần thuận buồm xuôi gió, đi theo Trương Chuẩn, cô thực sự đã học được rất nhiều thứ. Trương Chuẩn cũng có chút hài lòng với cô, dần dần giao một số công việc liên hệ với khách hàng cho một mình cô xử lý.

Đến tháng tư, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Ngôn Trăn, có một số việc phải đối mặt, cho dù có tránh thế nào cũng trách không được.

“Tháng sáu, em trai con có thể phẫu thuật, tháng năm con trở về đi. Ở đây tĩnh dưỡng một thời gian, đến lúc đó còn phải làm kiểm tra thân thể trước.” Ở đây bên kia, Ngôn Trăn sắp xếp thời gian của cô xong xuôi.

“Con mới bắt đầu làm việc ở đây không bao lâu. Tự con sẽ chú ý thân thể của mình, đến lúc đó cần làm kiểm tra cái gì thì con sẽ đi qua.” Lúc đó, Lục Húc và Ngôn Trăn chỉ có tỷ lệ 50% tương thích, những người khác trong nhà họ Lục thì càng không tương thích. Trong khi đó, tỷ lệ tương thích của cô và em trai lại đạt tới 70%. Mặc dù cũng không phải là 100%, nhưng so với mọi người thì của cô cao nhất, tự nhiên Ngôn Trăn cũng ký thác hết mọi hy vọng lên người cô.

Thật ra cô cũng cảm thấy mình rất may mắn khi có thể giúp được Lục Nguyên Khải, dù sao em ấy cũng chỉ là một đứa bé, hai người bọn họ không có nhiều thời gian bên nhau. Khi Lục Nguyên Khải sinh ra thì Ôn Ngôn đã không còn ở trong nhà họ Lục, cho nên tình cảm chị em của hai người cũng không thắm thiết lắm. Lục Nguyên Khải không giống như Ôn Tử Hiên, cậu bé là con trai của gia tộc lớn, huống chi là lớn lên trong yêu cầu nghiêm khắc của Ngôn Trăn, cái gọi là tình thân hình như cũng không quan trọng đến như vậy.

“Con nhất định phải đối nghịch với mẹ đúng không? Nó là em trai con đó.” Ngôn Trăn nghe cô nói như vậy thì lập tức nổi giận.

“Con cũng không có nói là không đi hoặc là làm gì. Trước đó, con đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chú ý bổ sung dinh dưỡng, cũng không cần phải làm gì cả, những cái khác cứ như bình thường là được rồi. Đến lúc đó, bệnh viện sẽ thông báo cho con cần phải kiểm tra gì trước. Mẹ, mẹ có thể nghĩ cho con một chút nào không?” Lời cuối cùng của Ôn Ngôn mang theo tiếng khóc nức nở. Mặc dù từ rất lâu rồi, cô đã không còn hy vọng xa vời rằng Ngôn Trăn sẽ có thể vì cô, nhưng mà, cô cũng không nhịn được mà nói ra câu này.

Bên kia im lặng một hồi, Ôn Ngôn thở dài một hơi.

“Mẹ bồi dưỡng con như thế, không phải để con làm luật sư. Sớm biết con giống hệt Ôn Kiến Thành, không có chí tiến thủ chút nào thì mẹ mang con theo có tác dụng gì cơ chứ.” Ngôn Trăn nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Ôn Ngôn cười tự giễu, nước mắt không ngừng rơi, cho dù có lau cũng lau không hết.