Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 14: Anh có ngại không



Edit: Pinkie

Ôn Ngôn cũng không phải cố gắng giấu Giang Thiếu Đình những chuyện này. Cô vẫn luôn tìm cơ hội, chỉ là mấy ngày qua chìm đắm trong thế giới của hai người, thậm chí cô còn có ảo giác, mọi chuyện ở Hải Thành đều có cách khác để giải quyết, nhưng mà khi nhận được điện thoại của Ngôn Trăn thì cô không thể không tỉnh táo lại. Vừa nghĩ tới người đàn ông đáng sợ kia, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, khoảng thời gian bị giam cầm đó không đáng để Ngôn Trăn nhắc tới, bà ấy chỉ cần có thể có được kết quả mà mình mong muốn là được. Ôn Ngôn không thể hiểu nổi Ngôn Trăn, cô không thể tin được là mẹ của cô lại biến thành như vậy, có lẽ cho tới bây giờ, cô đều không hiểu rõ bà ấy. Bà ấy vốn là như thế, chỉ là trước kia ngụy trang quá tốt mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, chỉ cần Giang Thiếu Đình không đi công tác thì anh đều kiên trì đưa đón Ôn Ngôn đi làm.

“Em sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?” Hôm nay, vừa lên xe, Giang Thiếu Đình đã nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt, cả người không có chút sức lực nào.

“Không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi ạ. Em ngủ một lúc, đợt chút đến nơi thì gọi em nhé.” Ôn Ngôn lắc đầu với anh, để anh yên tâm, cô nghiêng người, nhắm hai mắt lại.

Giang Thiếu Đình cảm giác được cảm xúc của cô có chút không đúng, lông mày không khỏi nhíu lại. Anh cố ý lái chậm, một lát sau, anh nghe được tiếng hít thở yếu ớt của cô, hình như ngủ rất sâu, thế là anh lái xe sang ven đường rồi dừng lại.

Xuống xe, Giang Thiếu Đình đi vòng qua phía bên kia xe, nhẹ nhàng mở cửa xe phía bên ghế phụ. Tới gần xem xét, anh cảm giác hình như cô ngủ rất bất an, trên trán đổ đầy mồ hôi. Hàng chân mày của Giang Thiếu Đình nhíu càng chặt, trực giác cho anh biết Ôn Ngôn đang giấu tâm sự gì đó.()

Giang Thiếu Đình thấy cô vẫn chưa tỉnh thì thực sự không yên lòng, anh mời bác sĩ gia đình tới, may là cô không bị sao, đoán chừng là do quá mệt nhọc.

Ôn Ngôn không biết mình ngủ đã bao lâu, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy toàn thân mình yếu ớt, rất muốn tỉnh dậy nhưng mà cho dù có cố gắng như thế nào thì hai mắt cũng không mở ra được, cuối cùng không chịu đựng nổi mệt mỏi, cô lựa chọn từ bỏ, tiếp tục ngủ say.

Đến rạng sáng, nhìn cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, Giang Thiếu Đình giúp cô lau mặt, cổ, còn có hai tay. Anh cũng đi tắm, sau đó tắt hết đèn, nằm chợp mắt trên ghế sô pha. Lúc Ôn Ngôn tỉnh dậy đã là nửa đêm về sáng, vừa mở mắt ra thì xung quanh đều tối đen như mực. Cô không biết đây là nơi nào, nhưng trong tiềm thức, cô gọi Giang Thiếu Đình một tiếng.

Giang Thiếu Đình nghe thấy âm thanh thì lập tức bật dậy, đi tới đầu giường, bật đèn. Anh nhìn thấy cô ngồi trên giường, mặc dù trông vẫn còn ngái ngủ nhưng mà sắc mặt đã khôi phục như bình thường, cả người trông tốt hơn rất nhiều.

“Tỉnh ngủ rồi à, còn có chỗ nào không thoải mái không em?” Giang Thiếu Đình đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Thật xin lỗi, để anh lo lắng rồi.” Đèn mở, Ôn Ngôn mới biết đây là căn hộ của Giang Thiếu Đình.

“Nói lời ngốc nghếch gì đấy, có đói bụng không em?” Giang Thiếu Đình đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Hai tay Ôn Ngôn ôm chặt lấy eo anh, áp trán vào ngực anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngoan ngoãn nghe lời, có cháo hoa, anh đi hâm lại, ăn một chút nhé!” Giang Thiếu Đình dỗ dành nói.()

“Không muốn, thật sự không muốn ăn, anh ngồi đây với em một lúc.” Giang Thiếu Đình nghe cô làm nũng, trong lòng đã sớm mềm như vũng nước. Cho tới bây giờ, Ôn Ngôn đều hiểu chuyện, ổn trọng, dáng vẻ lúc nào cũng không cần người khác quan tâm. Trong hai tháng qua, đây là lần đầu tiên cô để lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ như thế trước mặt anh. Lúc này, Giang Thiếu Đình hận không thể móc cả tim ra cho cô.

“Đến tháng sáu, em phải đi Hải Thành, hiến tủy cho Lục Nguyên Khải. Trước kia em từng mắc bệnh tâm lý, phải điều trị ba năm mới khỏi, em như vậy, anh có ngại không?”