Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 39: Sao anh lại tắt máy



Edit: Pinkie

“Có liên quan gì tới cô?” Ôn Ngôn không biết vì sao Hứa Vi lại nói ra những lời này, hơn nữa còn nhắc tới chuyện phá sản, lúc này cô thực sự rất lo lắng.

Hứa Vi nhìn bộ dáng giả vờ bình tĩnh của cô thì nở nụ cười xán lạn.

“Đúng là không liên quan tới tôi, nhưng mà làm sao bây giờ, thế nhưng tôi lại thích nhìn dáng vẻ nghèo túng của cô nha.” Hứa Vi vốn không thích Ôn Ngôn, sau lần trước bị cô đánh thì càng hận cô đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta không có điều kiện gia đình tốt như Tô Khê, không có bạn trai như Giang Thiếu Đình để làm chỗ dựa, còn với Chu Thần thì trong lòng cô ta chỉ cũng xem anh ấy là một trong những người mình ngưỡng mộ mà thôi. Cha mẹ cô ta đều là thành phần trí thức, từ nhỏ đến lớn, cô ta đã lớn lên trong tiếng ca tụng của mọi người, vừa xinh đẹp lại ưu tú. Trước khi gặp Ôn Ngôn, cô ta cũng là người nổi bật nhất trong đám bạn cùng trang lứa, dựa vào cái gì mà bị Ôn Ngôn làm nhục như vậy.

Hứa Vi đem tất cả sai lầm của mình đổ cho chuyện Ôn Ngôn đánh cô ta, mà chưa từng nghĩ mình đã làm những chuyện gì. Đây có lẽ chính là bản chất của một số ít người, dù Ôn Ngôn không đánh cô ta thì loại người như cô ta cũng không bỏ qua, bởi vì ghen tuông, mất cân bằng và ích kỷ đã chảy trong máu của cô ta.

Về phần vì sao Hứa Vi lại biết chuyện này, thì thật ra cô ta cũng chỉ lén nghe được từ chỗ Tô Khê.

Giờ phút này, trong đầu Ôn Ngôn đều nghĩ đến tình hình của Giang Thiếu Đình, càng nghĩ càng lo lắng, Hứa Vi đã bị cô ném đến lên chín tầng mây từ lâu. Tiếp tục đợi cũng không cần thiết, Ôn Ngôn cũng không chào hỏi bất kỳ ai, cầm túi xách lên rồi vội vàng rời khỏi phòng. Nào biết được, mới mở cửa phòng thì thiếu chút nữa cô đã va phải một người.

“Tôi nói chứ là ai đây? Đụng vào người ta mà cũng không biết xin lỗi à?” Tô Khê nhìn thấy rõ đối phương là Ôn Ngôn thì khóe miệng nhếch lên, cố ý cất cao giọng.

Lúc này, không biết ai đã tắt hết nhạc, trong vòng hoàn toàn yên tĩnh, giọng nói này mọi người cũng nghe rõ ràng. Bắt đầu có người xì xào bàn tán, đều đang hiếu kỳ không biết người tới là ai.

“Hình như là thiên kim của Tô Thị.”

“Chính là thiên kim của Tô Thị đó, Tô Khê.”

Không biết là có người thực sự nhận ra người hay là có người cố ý làm như vậy. Ôn Ngôn nghênh đón ánh mắt khiêu khích của cô ta, không hề nhượng bộ chút nào, khẽ cười nói: “Vị tiểu thư này, người đụng vào người khác chính là cô mà.”

“Lúc nào Tín Thành đã có nhân viên có vấn đề về đạo đức, còn biết ngược trở lại người ta?” Tô Khê nói xong cũng không quên ghét bỏ lắc đầu.

“Cô Tô, thật sự xin lỗi, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.” Giám đốc nhân sự của công ty đi tới, tỏ vẻ áy náy nói với Tô Khê. Mới vừa hợp tác với Tô Thị, cho nên không thể đắc tội với Tô Khê được.

“Bỏ đi. Không so đo với cô ấy, nhưng mà, một công ty tuyển dụng nhân viên thì ngoài trừ năng lực thì tố chất cũng là yếu tố vô cùng quan trọng.” Tô Khê ra dáng đại nhân không chấp nhất kẻ tiểu nhân, còn quan tâm tới vấn đề tuyển dụng của Tín Thành.

“Ôn Ngôn, nói xin lỗi với cô Tô đi.” Giám đốc nhân sự nghe Tô Khê nói như vậy thì lập tức giục Ôn Ngôn nói xin lỗi.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Ôn Ngôn đều nở nụ cười nhẹ, nhưng cũng không mở miệng.

Giám đốc nhân sự thực sự rất gấp, bình thường Ôn Ngôn là người có tính cách không tệ, hòa đồng với mọi người, không biết sao lúc này lại bướng bỉnh, không nghe lời.

“Cô Tô, tôi thay mặt Ôn Ngôn xin lỗi cô. Đúng rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau vào bên trong nhé!” Hứa Vi tiến lên phía trước, nói theo lời của giám đốc nhân sự.

Ôn Ngôn nhìn hai người, tôi một câu cô một lời thì đột nhiên nghĩ tới một từ cực kỳ đúng với các cô ấy – Đó chính là cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu các cô ấy đã thích diễn kịch như vậy thì phải để các cô ấy diễn cho xong, người xem kịch như cô cũng không mệt mỏi gì. Cô càng không thèm để ý đến những người râu ria nhìn cô với cặp mặt có thành kiến.

Hoàn toàn chính xác, mặc dù mấy người trong phòng đã không xì xào bàn tán, nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn Ôn Ngôn cũng khác hẳn mọi khi, cảm thấy cô chính là người quái dị, nói một câu xin lỗi mà khó đến vậy sao? Đương nhiên trong đó cũng có người biết lý lẽ, Hứa Vi làm như vậy nói trắng ra chính là giống như đóa sen trắng. Cô ấy có tư cách gì mà nói xin lỗi thay cho Ôn Ngôn, một phần cô ấy không phải là cấp trên của Ôn Ngôn, một phần khác thì cô ấy cũng chẳng thân thiết gì với Ôn Ngôn. Hành động này của cô ấy không khôn khéo gì cả, trừ điểm. Ngược lại, dáng vẻ không kiêu ngạo, không tự ti của Ôn Ngôn lại khiến người khác bội phục.

Ôn Ngôn trực tiếp đi vòng qua, bỏ đám người bọn họ ra sau lưng. Tô Khê liếc mắt nhìn Hứa Vi một cái rồi cùng quay người rời đi.

“Ôn Ngôn, có một vài chuyện Giang Thiếu Đình không nói cho cô đúng không?” Tô Khê đuổi theo, đứng chặn trước mặt Ôn Ngôn.

“Có lời cứ nói, có rắm mau thả.” Ôn Ngôn tuy rằng chán ghét nhưng cô cũng muốn nghe thử người phụ này đến cùng là muốn nói cái gì.

“Thật sự quá thô tục, nói chuyện thô bỉ thế kia”. Tô Khê ra vẻ ghét bỏ, cười khẩy nói: “Đúng rồi, không chỉ có thô tục, thô bỉ mà còn phóng đãng không trói buộc. Cho nên Giang Thiếu Đình vừa đi thì đã không chờ đợi nổi mà thuê phòng với người đàn ông khác.”

“Anh ấy không quan tâm, cô lo lắng như vậy làm gì? Anh ấy coi trọng tình cảm của cô sao?” Ôn Ngôn nói xong, khẽ cười một tiếng.

Tô Khê nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Ngôn thì hận không thể xé nát gương mặt của cô.

“Anh ta không chấp nhận yêu cầu của tôi, Thịnh Phi bây giờ chỉ còn đợi tới lúc phá sản mà thôi.” Tô Khê chuyển từ tức giận sang mỉm cười.

Lần thứ hai trong ngày hôm nay, Ôn Ngôn nghe được lời này, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Đáng tiếc anh ấy không nguyện coi trọng tình cảm của cô.” Ôn Ngôn kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, lạnh lùng nói.

Mấy kẻ có tiền tự cho mình là đúng này không biết trong đầu chứa phân với nước tiểu gì, luôn cho rằng thế giới này nhất định phải quay quanh bọn họ. Bọn họ muốn đoạt thì cũng sẽ đoạt được. Đa phần những tình huống như thế này, chẳng ai có thể vượt qua được quyền thế của bọn họ, nhưng mà mọi thứ luôn có ngoại lệ.

Tô Khê nhìn người phụ nữ càn rỡ này, trước đó thực sự đã quá xem thường Ôn Ngôn, khó trách Giang Thiếu Đình bị cô làm cho mê mệt, mặc dù cô ta rất không muốn thừa nhận sự thật này.

“Cô đương nhiên có thể mặc kệ chuyện sống chết của anh ta, nhưng mà loại phụ nữ thấp hèn như cô ấy mà, anh ta không được thì không phải cô sẽ còn có người tình khác sao.”

Ôn Ngôn không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa, cô ta chính là một người tiêu chuẩn kép. Mẹ nó, lời như vậy mà cũng nói ra khỏi miệng được, thật đúng là không biết ai mới là người thô tục, thô bỉ.

“Tôi thay mặt Giang Thiếu Đình cảm ơn cô đã quan tâm tới anh ấy.” Nói xong, Ôn Ngôn cũng không quay đầu, trực tiếp rời đi.

Ở phía sau nhìn bóng lưng rời đi của cô, Tô Khê tức giận đến mức giậm chân. Bố cô ta đã đồng ý với cô ta rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, cô ta muốn nhìn xem, đến lúc đó, người phụ nữ này còn có thể ngông cuồng như vậy được không. Tô Khê thề, nhất định phải giẫm Ôn Ngôn dưới chân, cũng sẽ có một ngày Giang Thiếu Đình phải cầu xin cô ta.

Sau khi rời đi, Ôn Ngôn lập tức không chờ đợi được mà muốn liên lạc ngay với Giang Thiếu Đình. Nhưng mà kỳ lạ là, bình thường điện thoại của anh không bao giờ tắt máy thì lúc cô gọi tới lại ở trong trạng thái tắt máy. Hơn nữa bây giờ bên anh là buổi chiều, giữa ban ngày sao anh lại tắt máy cơ chứ?

Mặc dù cố gắng hết sức nói với chính mình là phải nghĩ theo chiều hướng tích cực, nhưng mà cô vẫn không biết làm sao, cũng không biết nên tìm ai để hỏi một chút là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.