Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 40: Thật sự rất yêu, rất yêu em



Edit: Pinkie

Đầu Ôn Ngôn có chút hỗn loạn. Sau khi rời khỏi Thịnh Thế, cô không liên lạc được với Giang Thiếu Đình, cứ vô định bước đi trên phố như thế. Cô đột nhiên nghĩ tới Tiết Tử Ngang lần trước đón cô ở sân bay, nhanh chóng tìm kiếm trên lịch sử cuộc gọi, thở ra một hơi thật dài rồi nhấn nút gọi.

“Xin chào, chị dâu sao?” Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Tiết Tử Ngang không nghĩ tới Ôn Ngôn sẽ gọi điện thoại cho mình, cho nên trong giọng nói của anh ấy mang theo vẻ không xác định.

“Tử Ngang, xin chào, là tôi đây. Tôi có việc gấp muốn hỏi anh, hôm nay anh có liên lạc với Giang Thiếu Đình không? Tôi không liên lạc được với anh ấy.” Vì quá vội vàng, Ôn Ngôn hỏi một lèo.

“Hôm qua có liên hệ, hôm nay thì không có. Chị dâu, chị không cần lo lắng, có lẽ hôm nay cậu ấy quá bận rộn. Như vậy đi, em liên lạc với cậu ấy trước một chút, sau đó sẽ cho chị câu trả lời chắc chắn nhé!” Tiết Tử Ngang nghe ra được, cô đang rất sốt ruột.

“Được, được, vậy làm phiền anh. Cảm ơn.”

Ôn Ngôn vẫn đứng ở ven đường chờ điện thoại của Tiết Tử Ngang, ngay cả tâm tư muốn về nhà cũng không có, ngay cả làn gió mát lạnh cũng không thể xua tan nôn nóng trong lòng cô.

“Từ Nhuận, Thiếu Đình đâu? Làm sao điện thoại cậu ấy lại tắt máy vậy?”

Lúc Từ Nhuận nhận điện thoại của Tiết Tử Ngang thì anh ấy đang bề bộn đến mức sứt đầu mẻ trán. “Cậu ấy đang cùng trao đổi với tổng giám đốc của JR, từ giữa trưa đến bây giờ vẫn còn chưa ra đâu. Lúc bọn họ vào phòng họp thì tín hiệu điện thoại di động sẽ tự động bị ngắt.”

“Tình hình bây giờ thế nào?”

“Buổi sáng, phương án của chúng ta đã được thông qua vòng bỏ phiếu thứ hai của JR. Kết quả cuối cùng còn phải đợi Thiếu Đình ra thì mới biết được.”

“Được, vậy cậu bận rộn trước đi.”

Ôn Ngôn nhanh chóng nhận được phản hồi của Tiết Tử Ngang. Anh ấy nói rõ tình hình cụ thể bên kia cho cô biết, bảo cô không cần lo lắng.

“Có phải gần đây Thiếu Đình gặp khó khăn gì không, anh có biết không ạ?” Ôn Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn hỏi thành lời.

“Cũng không có việc gì, Tô Thị muốn rút vốn khỏi hạng mục Thành Đông, chẳng qua trước mắt Thịnh Phi còn chưa nhận được tin tức chính xác của bọn họ. Lần này Thiếu Đình đi là để giải quyết vấn đề này. Đóng đô ở Lâm Thành lâu, khó tránh khỏi bọn họ có chút tự cho mình là đúng. Yên tâm đi.”

Có Tiết Tử Ngang cam đoan, trái tim đập nơi cổ họng của Ôn Ngôn cuối cùng cũng rơi xuống.

Tiết Tử Ngang biết Ôn Ngôn đang lo lắng điều gì, cho nên cũng cố gắng nói mọi chuyện cho nhẹ nhàng một chút. Nếu như lần này không ký kết thành công với JR, Tô Thị rút vốn nữa thì đúng thật là Thịnh Phi sẽ lâm vào tình trạng sống còn.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng không còn lo lắng như vậy nữa. Mới vừa rồi cô đột nhiên không biết làm sao cũng là do bị hai người Hứa Vi và Tô Khê làm ảnh hưởng, cộng thêm đúng lúc không liên lạc được với Giang Thiếu Đình, thế nên cô mới nhất thời mất lý trí dẫn đến suy nghĩ lung tung.

*

Chuyến đi Mỹ lần này, Giang Thiếu Đình chỉ dẫn theo thư ký Lưu và Từ Nhuận. Khi mà cả hai người đang vô cùng lo lắng, thì nhìn thấy cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, Giang Thiếu Đình theo thư ký của đối phương từ bên trong đi ra.

Từ trên gương mặt của anh, Từ Nhuận không thể nhìn ra anh đang vui mừng hay lo lắng. Anh chính là người như vậy, cho dù gặp phải chuyện gì thì vẫn luôn có thể bình tĩnh giải quyết. Đây có thể được xem là thử thách chưa từng có với Thịnh Phi, Giang Thiếu Đình rõ ràng cũng lo lắng như bọn họ. Lúc bắt gặp ánh mắt của bọn họ thì anh nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Từ Nhuận và thư ký Lưu nhận được tin tức của anh thì đều thở phào một hơi, trên mặt cũng lộ vẻ vui mừng.

“Buổi chiều nghỉ ngơi cho thật tốt, buổi tối chúng ta sẽ trở về.” Sau khi ra khỏi tòa nhà của JR, Giang Thiếu Đình vỗ vai hai người rồi nói.

Một tuần qua, ba người không có lấy một ngày nghỉ ngơi hoàn chỉnh, bây giờ ai nấy cũng đều rất mỏi mệt.

Giang Thiếu Đình mở điện thoại, mới nhìn đã có mấy tin nhắn và thông báo cuộc gọi nhỡ của Ôn Ngôn và Tiết Tử Ngang.

“Thiếu Đình, anh xong rồi ư?” Mới vừa nhấn nút gọi thì bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

Gương mặt Giang Thiếu Đình vốn đang lạnh lùng thì cuối cùng đã khôi phục vẻ ấm áp, cô gái này, đoán chừng là vẫn luôn chờ điện thoại của anh.

“Vừa mới nãy điện thoại không tín hiệu, cho nên không biết em gọi đến. Em đang ở bên ngoài à?” Giang Thiếu Đình nghe được tiếng ô tô.

“Đang chuẩn bị đi về rồi ạ. Mới vừa lên xe thôi, hôm nay công ty có liên hoan.”

“Được rồi, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh. Mọi chuyện đã được giải quyết, ngày mai anh sẽ về.”

Lần này, Ôn Ngôn rốt cuộc đã yên tâm.

“Giang Thiếu Đình, em rất nhớ anh.” Ôn Ngôn cắn môi, nói xong thì đưa tay sờ gương mặt có hơi nóng rực của mình.

“Anh cũng nhớ em.” Đột nhiên nghe được câu thổ lộ của cô thì môi mỏng của Giang Thiếu Đình cũng khẽ cong lên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
2. Ngắm Bắn Hồ Điệp
3. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================

Nhận được lời đáp của anh thì tâm tình Ôn Ngôn vui vẻ như được rót mật.

“Vậy anh nghỉ ngơi trước đi.” Ôn Ngôn đau lòng anh mỏi mệt.

Giang Thiếu Đình lại đột nhiên không muốn tắt điện thoại, “Thế nhưng anh muốn nói chuyện với em.”

“Giọng nói của anh nghe rất mỏi mệt, anh nhanh nghỉ ngơi đi.”

“Em nói, anh nghe, có được không?” Người đàn ông trở nên rất bướng bỉnh.

Thực sự không lay chuyển được anh, Ôn Ngôn đành phải chìu theo anh.

“Hôm nay Hứa Vi và Tô Khê lại bị em làm cho tức giận. Mỗi lần đều là các cô ấy chọc em trước, nhưng đến cuối cùng em đều giết chết các cô ấy đến không còn một mảnh giáp.”

“Làm tốt lắm.” Lúc này Giang Thiếu Đình đã nằm trên giường khách sạn, mắt nhắm, rồi nhẹ nhàng đáp lại lời Ôn Ngôn.

Mặc dù anh không nói thêm gì, nhưng Ôn Ngôn vẫn rất thỏa mãn như cũ, tiếp tục nói: “Em không gọi được cho anh, cuối cùng em tìm Tiết Tử Ngang. Sau đó anh ấy liên lạc với người của công ty anh. Anh làm em sợ chết khiếp, nhưng mà em đã biết hết mọi chuyện. Giang Thiếu Đình, cảm ơn anh.”

“Đồ ngốc, vĩnh viễn không cần nói cảm ơn với anh.”

Khoảng cách của hai người rất xa, nhưng mà trái tim lại rất gần.

Ôn Ngôn nói hết tất cả những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thời gian này cho anh nghe. Vốn còn nghe được tiếng “ừ” rất nhỏ, nhưng sau đó bên kia hoàn toàn yên tĩnh. Ôn Ngôn alo mấy tiếng nhưng bên kia không trả lời, cô đoán là Giang Thiếu Đình đã ngủ, lúc này mới cúp điện thoại.

Bây giờ, bên kia mặc dù vẫn là ban ngày, Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn Wechat qua.

【Ngủ ngon, yêu anh!】

Lúc này, Ôn Ngôn mới để điện thoại xuống, lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm tắm. Lúc mới vừa từ phòng tắm đi ra thì điện thoại lại vang lên, cô cầm lên xem, là điện thoại của Giang Thiếu Đình.

“Không phải anh đã ngủ thiếp đi sao?”

“Vừa rồi ngủ thiếp đi, nhưng bị em yêu làm cho tỉnh dậy.”

Ôn Ngôn mím môi, bị những lời này của anh làm cho đứng hình. Những lời này căn bản không phải là phong cách của Giang Thiếu Đình, cô thúc giục: “Em làm sao biết sẽ quấy rầy đến anh. Được rồi, anh nhanh đi ngủ một giấc đi.”

“Ừ! Bây giờ bên em cũng rất muộn rồi, em cũng ngủ đi nhé!”

“Vâng ạ.” Cô nhẹ nhàng đáp.

“Ôn Ngôn, anh yêu em, thật sự rất yêu, rất yêu em. Ngủ ngon!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và quyến rũ, làm cho lòng người rung động.

Trái tim của Ôn Ngôn hoàn toàn bị lấp đầy bởi giọng nói của anh, tim đập nhanh đến mức cô không biết phải làm sao. Đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ có.

“Ngủ ngon! Em cũng yêu anh!” Ôn Ngôn ngượng ngùng nói ra câu kia, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Vừa vui vẻ, vừa thẹn thùng, cô nằm trằn trọc trên giường không ngủ được, trong đầu cứ vang lên những lời vừa rồi Giang Thiếu Đình đã nói.