Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 42: Anh vẫn thuộc về cô



Edit: Pinkie

Ôn Ngôn cảm giác mình ngủ thật lâu, mặc dù ngủ say nhưng mà trong đầu vẫn luôn nhớ tới chuyện Giang Thiếu Đình trở về, cho nên trong tiềm thức vẫn nói với chính mình là phải tỉnh dậy.

Ngay lúc cô đang mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn mờ, nhìn xung quanh, không có một ai, cô nghĩ chắc là Giang Tiểu Noãn sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô nên mới ra ngoài. Đột nhiên có chút ngượng ngùng, để Giang Tiểu Noãn người ta phải ra ngoài, hơn nữa nói muốn chờ Giang Thiếu Đình kết quả cô lại ngủ trước mất.

Cô thực sự không quá khách khí, không biết bố mẹ Giang đã đi ngủ chưa. Ôn Ngôn đã ngủ đủ, lúc này mới ảo não, sao lúc nãy mình không chịu đựng một chút. Đang chuẩn bị xuống giường, thì cô chợt nghe có tiếng vặn cửa khóa phòng.

“Tiểu Noãn à?” Ôn Ngôn tưởng là Giang Tiểu Noãn, lập tức gọi một tiếng.

“Là anh.” Tiếng của người đàn ông rất nhẹ.

Ôn Ngôn ngồi ở đầu giường, nhìn người đàn ông từ từ đi tới, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

“Ngốc rồi sao? Anh đã về rồi.” Giang Thiếu Đình đi tới, vỗ nhẹ trán cô, thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thực sự đáng yêu.

Ôn Ngôn ôm chặt lấy anh, chôn mặt trước ngực anh, làm nũng nói: “Anh mới ngốc đó.”

“Em định cứ giữ tư thế này à?” Giang Thiếu Đình thấy cô vẫn giữ động tác này, không có ý định buông tay thì khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, giọng nói thì cưng chiều.

“Em mặc kệ, ghét chết đi được, làm cho chúng ta phải lo lắng.” Lúc này Ôn Ngôn đã quên mất đây là phòng của Giang Tiểu Noãn, ôm chặt không chịu buông.

“Thật xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.” Giang Thiếu Đình đầy thành ý, biết lần này đã thực sự hù dọa mọi người.

“Biết thì tốt rồi.” Lúc này Ôn Ngôn mới buông hai tay đang ôm chặt eo anh ra, ngẩng đầu nhìn anh.

“Em thực sự định ở luôn chỗ này à?” Giang Thiếu Đình nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của cô thì khóe miệng cong cong, muốn làm chuyện gì đó nhưng mà không đúng chỗ, nên không khỏi nhắc nhở cô một lần nữa.

“Tiểu Noãn đâu? Em quên mất tiêu, mau bảo cậu ấy vào đi, thật mất hết thể diện.” Lúc này Ôn Ngôn mới ý thức được đây là phòng của Giang Tiểu Noãn.

“Mấy cái khác thì con bé không được, nhưng mà mắt lại rất tốt.” Giang Thiếu Đình nhìn dáng vẻ bối rối của cô thì lại nở nụ cười.

“Có người nào làm anh trai như anh không? Chính do anh luôn đả kích cậu ấy cho nên có đôi khi cậu ấy cũng sẽ tự ti.” Ôn Ngôn nghĩ tới những lời mà Tiểu Noãn vừa mới nói với mình.

Giang Thiếu Đình giống như nghe được câu chuyện cười. Anh cho rằng, trên thế giới này, tất cả mọi người sẽ tự ti nhưng mà Giang Tiểu Noãn tuyệt đối sẽ không.

“Anh chính là đại móng heo.” Ôn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt không thèm để ý gì của anh thì thực sự không thoải mái, “hừ” anh một tiếng.

“Biết, đã biết, em nói đúng, sau này anh sẽ chú ý tới con bé, ít đả kích con bé lại.” Trong lòng Giang Thiếu Đình cực kỳ oan uổng. Rõ ràng bình thường đều là Giang Tiểu Noãn chọc anh trước. Thật bực bội mà! Nhưng vì để cô gái trước mặt nhanh chóng đi với mình cho nên vẫn dỗ dành trước rồi nói sau.

Ôn Ngôn thấy thái độ của anh tốt hơn thì cũng không nói gì nữa, dù sao anh mới về, cũng rất vất vả, sau này nói cũng không muộn.

“Anh đi gọi Tiểu Noãn vào ngủ thôi.” Ôn Ngôn sai bảo Giang Thiếu Đình.

“Còn em?” Giang Thiếu Đình cố ý hỏi.

“Anh cũng nhanh đi ngủ đi, đêm nay em ngủ với Tiểu Noãn.” Ôn Ngôn cảm thấy, dù sao còn có bố mẹ Giang ở bên cạnh, cô không dám lần đầu tiên tới nhà đã cùng ngủ với Giang Thiếu Đình.

Giang Thiếu Đình thấy cô thực sự không có ý định đi cùng anh thì tâm tình không tốt tí nào. “Em cũng đi với anh, có được không? Đã rất lâu không gặp, anh không nỡ chỉ gặp một lúc thế này rồi thôi.” Giang Thiếu Đình thay đổi thành bộ dạng đáng thương.

“Em cảm thấy không tốt lắm, đợi chút nữa có thể bị bố mẹ anh nhìn thấy đó.” Ôn Ngôn thực sự sợ sáng ngày mai phải xấu hổ.

“Sẽ không, hai người đó sẽ không biết.” Giang Thiếu Đình tiếp tục khuyên nhủ.

Không nói câu nói này thì còn được, sau khi nghe anh nói thì Ôn Ngôn càng im lặng. Xem như là không biết thì cô cũng đang lừa mình dối người nha.

“Được rồi, hai người thật là, chuyện nhỏ thế kia mà còn thương lượng lâu như vậy.” Giang Tiểu Noãn ho khan một tiếng, đi tới: “Nhanh đi qua đó đi, nói thêm gì nữa, trời đã sáng rồi.”

Giang Tiểu Noãn im lặng lắc đầu, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Đình mang theo vẻ chế nhạo, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu ‘anh thực sự quá không được, chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được’. Bình thường “chiến đấu” với cô ấy chưa bao giờ thất bại đâu, không thể không thừa nhận, thật đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn.

Giang Thiếu Đình thật sự khó chịu với ánh mắt của cô ấy, quả quyết nhanh chóng, thừa dịp Ôn Ngôn không chú ý đã bế người ta lên, đầu cũng không thèm quay lại trực tiếp đi về phòng mình.

Lúc Giang Tiểu Noãn kịp thời phản ứng lại thì hai người kia đã sớm rời khỏi phòng cô, để mặc cô ngơ ngác trong gió. Mặt mày cong cong, cô ấy hài lòng gật đầu, bộ dáng thế này mới chính là Giang Thiếu Đình, rất hữu dụng.

Ôn Ngôn bị hành động này của anh hù dọa đến mức không nói nên lời, cũng không dám tức giận. Sợ quấy rầy tới bố mẹ Giang nên cô đành phải kìm nén. Đột nhiên cô cảm thấy mình chẳng làm tốt tí nào. Sớm biết người đàn ông này sẽ làm ra hành động này trước mặt Giang Tiểu Noãn thì cô đã đồng ý ở cùng một chỗ với anh, như thế sẽ không xảy ra tình huống mất thể diện thế này.

Cô nghĩ rằng người đàn ông này ôm cô là do bị em gái anh kích thích. Tất nhiên, cũng có thể trong lòng anh muốn làm như vậy. Vốn dĩ trong lòng còn muốn oán giận anh một chút cũng buông xuống. Được rồi, được rồi, bây giờ hẳn là anh rất mệt mỏi, hôm nay không tính toán với anh.

Thật ra, bản thân cô cũng không hề chán ghét hành vi bá đạo của anh, thậm chí còn rất thích và rất hưởng thụ. Ôi, thật xấu hổ! Ôn Ngôn kêu gào trong lòng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một phút này, lần thứ hai Ôn Ngôn cảm thấy mình làm không tốt. Về sau, ở phương diện này, có lẽ cô nên học tập Giang Tiểu Noãn một chút, phải phóng khoáng hơn.

Giang Thiếu Đình cảm giác thân thể cứng ngắc của cô gái trong ngực dần trở nên mềm nhũn, anh hài lòng cong môi.

Quá lâu không gặp, hai người về đến phòng, ngựa không ngừng vó, ôm ôm hôn hôn rồi đi ngủ……

(Còn lại tự tưởng tượng nhé, ha ha…)

………..

Hôm sau, hai người ăn bữa sáng mẹ Giang chuẩn bị xong thì cùng nhau đi làm. Mẹ Giang nhìn hai người dính như sam thì vui vẻ vô cùng.

Chuyện đầu tiên sau khi Giang Thiếu Đình trở lại công ty là bảo Lam Lam thông báo với truyền thông rằng mười hai giờ trưa, Giang Thiếu Đình sẽ tổ chức họp báo ở trụ sở chính của Thịnh Phi. Nội dung cụ thể của buổi họp báo không được tiết lộ trước.

Lam Lam vừa mới gửi tin tức thì các tạp chí lớn đã nhanh chóng cử người tới trụ sở chính của Thịnh Phi. Dù sao, từ khi Giang Thiếu Đình làm tổng giám đốc của Thịnh Phi cho đến nay, anh chưa bao giờ xuất hiện trong các buổi họp báo của công ty. Đây là lần đầu tiên. Bọn họ bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ lần này Thịnh Phi sẽ cải tử hoàn sinh, dù sao thì Giang Thiếu Đình không những không có chạy trốn như lời đồn trên mạng mà còn trực tiếp ra mặt giải thích chuyện này.

Giữa trưa, vừa mới vào căn tin ăn trưa thì Ôn Ngôn đã nhìn thấy có đầy người ngồi trước tivi, tất cả mọi người đều đang sôi nổi bàn luận. Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà cô cũng không cảm thấy hứng thú, tự đi lấy cơm trước.

“Giang Thiếu Đình xuất hiện, mau nhìn kìa.” Lúc này có người reo lên.

“Oa, nghe nói anh ấy rất trẻ trung, rất đẹp trai, không nghĩ tới còn đẹp trai hơn so với trong tưởng tượng của mình.”

“Đúng vậy nha, quá đẹp trai.”

Từ khi Giang Thiếu Đình xuất hiện, các cô gái bắt đầu chuyển chủ đề sang ngoại hình của anh.

Ngay khi Ôn Ngôn nghe thấy tên anh thì cũng nhìn chằm chằm tivi, trên tay còn đang cầm khay, cứ đứng im tại chỗ, mắt nhìn người đàn ông trên tivi không chớp.

Buổi sáng hôm nay, người đàn ông này còn quấn lấy cô, nhất định bắt cô phải thắt cà vạt cho anh. Cô không biết làm thì anh nhất định phải tận tay dạy cô. Giờ nhìn thấy anh xuất hiện lạnh lùng trên tivi, cô vô cùng đồng ý với những cô gái kia, người đàn ông này thực sự rất đẹp trai, làm cho cô cảm thấy kiêu ngạo, anh vẫn thuộc về cô.