Giang Thiếu Đình Của Ôn Ngô

Chương 43: Cô chỉ cần đi vào là được



Edit: Pinkie

“Xin chào mọi người, tôi là Giang Thiếu Đình, cảm ơn mọi người đã đến đây. Hôm nay, tôi muốn đưa ra một tuyên bố nhỏ, liên quan đến việc Tô Thị đơn phương chấm dứt toàn bộ hợp tác với Thịnh Phi. Đối với Thịnh Phi mà nói, chúng tôi chỉ là đổi “người bạn” cùng hợp tác mà thôi, cho nên công ty cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Cảm ơn mọi người.”

Giang Thiếu Đình nói xong cũng không ở lại, mà trực tiếp rời đi. Hiện trường xôn xao, rất nhiều đơn vị truyền thông muốn phỏng vấn riêng anh nhưng đều bị từ chối.

“Wow, thật sốc, phản kích ngắn gọn đến như vậy…”

“Nói như vậy, “người bạn” mới cùng hợp tác với Thịnh Phi là ai, có phải là Đoàn Thị hay không nhỉ?”

“Không phải đâu, nếu như là Đoàn Thị, lúc này bọn họ hẳn cũng sẽ ra tuyên bố.”

“Quản đó là ai làm gì, Giang Thiếu Đình vẫn còn tốt là được.”

“Tớ muốn đổi thần tượng, quyết định thành fan của Giang Thiếu Đình. Làm sao bây giờ? Trong thời gian ngắn như vậy mà anh ấy đã chiếm trọn trái tim tớ. Ai, đáng tiếc, thật đáng tiếc, anh ấy còn khó gặp hơn cả minh tinh. Sau lần này, không biết còn có cơ hội gặp anh ấy trên màn hình nữa không, hu hu hu……”

Ôn Ngôn ngồi ăn cơm, nghe những người bên cạnh bàn luận, đặc biệt nghe được đoạn nói chuyện của nhóm bạn nữ kia thì cảm thấy có chút buồn cười. Giang Thiếu Đình thế này chỉ sợ đã thu hoạch không ít fan hâm mộ, thật đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt mà.

Lúc trở lại văn phòng, mọi người cũng đàn bàn tán náo nhiệt, “Có vẻ như lần này Tô Thị muốn hạ Thịnh Phi không kịp trở tay, kết quả là tính toán sai, ném hạt vừng đi nhưng mà cũng chẳng nhận lại được hạt dưa nào. Hạng mục Thành Đông cứ như vậy mà buông tay không muốn, còn phải chịu phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Với một loạt hành động gây hoang mang này, chỉ có một khả năng, là Giang Thiếu Đình đã đắc tội với Tô Thị.”

“Còn không phải sao, chắc bây giờ tổng giám tốc của Tô Thị đang khóc trong nhà vệ sinh. Khi khi hạng mục Thành Đông hoàn thành, thứ hạng ở Lâm Thành ước chừng sẽ thay đổi.”

“Dù mọi chuyện thế nào thì chúng ta cũng không hiểu, nhưng mà lần này, tôi đứng về phía Giang Thiếu Đình.”

“Thôi đi, hôm qua ai còn nói lần này Giang Thiếu Đình chắn chắn sẽ chết.”

Ôn Ngôn vẫn yên lặng ở một bên như cũ, nghe xong thì nhếch miệng, ai cũng vậy, lúc khó khăn rất hiếm người không nghe những lời đồn nhảm, không bỏ đá xuống giếng.

Hứa Vi từ văn phòng đi tới, nhìn thấy Ôn Ngôn ngồi cùng một chỗ với những đồng nghiệp khác, dáng vẻ như đang tán gẫu thì cô ta liếc một phát rồi rời đi, cũng không giống như trước kia, một lần gặp đều muốn đả kích gì đó.

Ôn Ngôn ước gì cô ta không tìm mình, yên lặng làm người xa lạ là tốt nhất.

……….

Có người vui vẻ thì cũng có người đau buồn. Có thế nào thì Tô Lâm Hải cũng không nghĩ tới, Giang Thiếu Đình đã nhanh chóng tìm được công ty hợp tác như vậy. Vốn dĩ muốn dạy dỗ cậu ta một chút, kết quả lại bị cậu ta chém một phát trọng thương. Một lần nữa, Tô Lâm Hải không thể không nhìn nhận kỹ lưỡng người trẻ không có chút bối cảnh này. Trước kia hợp tác với Thịnh Phi cũng chỉ là nhìn trúng kỹ thuật nghiên cứu của bọn họ. Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các trò chơi gây sốt nhất cả nước đều xuất phát từ Thịnh Phi, Hơn nữa, bản thân Giang Thiếu Đình là dân kỹ thuật, cậu ta cũng nhạy bén với mảng này hơn người bình thường.

Lần này, ông quyết định làm như vậy, vốn mục đích không phải là đả kích Thịnh Phi. Mà theo lẽ thường, sau khi phát thông cáo, nhất định cậu ta sẽ tìm tới ông. Kết quả, bên kia vẫn luôn yên lặng. Thật ra ông cũng đã nghĩ rồi, chỉ cần cậu ta đến đây, kèm thêm điều kiện cho cậu ta, thì hai bên sẽ tiếp tục hợp tác, dù sao thì trước mắt, Tô Thị cũng chỉ có duy nhất một hạng mục Thành Đông này mà thôi.

Nhà họ Tô làm ăn phát đạt, nhưng vì lý do riêng, hiện tại ông chỉ có một cô con gái duy nhất là Tô Khê, những người khác đã để mắt tới vị trí của ông như hổ rình mồi từ lâu. Chính bởi vì như thế, lúc Tô Khê nói ra suy nghĩ của con bé với ông thì ông cũng suy nghĩ thật lâu. Giang Thiếu Đình đúng là một ứng cử viên sáng giá, bối cảnh gia đình đơn giản, điều quan trọng nhất là Thịnh Phi do một tay cậu ta tạo lập, chừng đó đủ để chứng minh năng lực của cậu ta.

Đại hội đồng cổ đông lần tới đây chính là vấn đề mà ông đau đầu nhất. Vô số người đã muốn túm đầu ông, những người kia làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được cơ chứ. Tô Lâm Hải rơi vào trầm tư.

“Bố, chuyện gì xảy ra thế ạ?” Lúc này, Tô Khê giận đùng đùng xông vào.

Tô Lâm Hải ngẩng đầu nhìn cô ta một chút, cau mày, cũng không mở miệng.

“Không thể nào, anh ta làm sao có thể tìm được nguồn tài chính trong thời gian ngắn như vậy. Có phải Giang Thiếu Đình cố ý nhả ra tin tức này để lừa chúng ta không?” Tô Khê thấy Tô Lâm Hải không mở miệng thì càng thêm sốt ruột.

“Kiến thức đã học của con đã chạy đi đâu hết rồi? Con cho rằng đây là trò chơi à? Tin tức lớn như vậy sao có thể không có mà nói thành có được.” Tô Lâm Hải thở dài, lắc đầu.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ ạ?” Tô Khê nhìn thấy ông tỏ vẻ không hài lòng thì nhanh chóng cúi thấp đầu, hạ giọng nói.

“Bây giờ, vấn đề lớn nhất chính là nghĩ cách ứng phó với những chú bác kia của con, còn các cổ đông lớn nữa. Chuyện của Giang Thiếu Đình gác qua một bên trước đi. Người trong công ty hiện giờ đang nóng lòng muốn làm ầm ĩ chuyện này. Lần này bố đã phạm sai lầm rồi, đã quá xem thường cậu ta.” Tô Lâm Hải yêu thương cô con gái này, cho rằng con bé còn không hiểu chuyện, cho nên cũng không đổ hết mọi sai lầm lần này lên đầu con bé mà chỉ ôm hết trách nhiệm vào mình.

“Con đi tìm anh ta.” Tô Khê không nghĩ chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn tới Tô Lâm Hải như vậy.

“Trở lại đây cho bố.” Tô Lâm Hải rống lên với cô ta một tiếng: “Con đi tìm cậu ta để nói chuyện gì? Bây giờ vấn đề quan trọng nhất không phải là Giang Thiếu Đình. Bây giờ chúng ta cần phải làm mọi cách để giảm tổn thất do chuyện này gây ra xuống mức thấp nhất.”

Tô Khê bị Tô Lâm Hải rống một tiếng thì lập tức dừng bước chân. Từ nhỏ đến lớn, Tô Lâm Hải đều rất ít khi mắng cô ta, cô ta cần gì cũng đáp ứng, cho tới bây giờ chưa từng lớn tiếng với cô ta. Vậy mà mới vừa rồi ông lại rống lớn như vậy, cô ta bị dọa đến mức hốc mắt đỏ hoe.

“Cùng lắm chỉ là bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho Thịnh Phi mà thôi. Chút tiền ấy, chúng ta vẫn chi nổi.” Tô Khê hờn dỗi nói.

“Được, vậy con nói xem, phí bồi thường vi phạm hợp đồng ai sẽ bỏ ra?” Tô Lâm Hải thấy Tô Khê như thế thì có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh khi nói chuyện.

“Đương nhiên là Tô Thị, chẳng lẽ muốn con chi, con không có tiền.” Tô Khê căn bản không biết bố cô ta đang khổ tâm.

Tô Lâm Hải cũng không biết Tô Khê ở Tô Thị lâu như thế đã học được những gì nữa.

“Con cho rằng những lão hồ ly trong công ty kia sẽ đồng ý để Tô Thị chi ra số tiền đó sao?” Tô Lâm Hải nói xong lại thở dài một hơi.

“Bọn họ đồng ý cũng phải chi, không đồng ý cũng phải chi. Tô Thị này không phải chỉ cần bố lên tiếng là được sao, chẳng lẽ bọn họ muốn chống lại?” Tô Khê cho rằng, Tô Lâm Hải là chủ tịch, đương nhiên ông có quyền định đoạt, chuyện chấm dứt hợp tác với Thịnh Phi không phải cũng là do ông định đoạt đó sao.

“Con cho rằng công ty này là xã hội đế quốc chuyên quyền, đang giữ chức thì muốn làm gì thì làm sao?” Tô Lâm Hải có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy đến cùng là muốn thế nào mới được cơ chứ?” Trong đầu Tô Khê bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện tìm Giang Thiếu Đình lý luận, còn có thể bình tĩnh để phân tích những vấn đề này sao. Huống chi, đối với việc quản lý công ty, cô ta cũng không mấy hứng thú.

“Được rồi, an tâm làm đi, cái khác giao cho bố, đừng gây chuyện nữa là được.” Tô Lâm Hải biết bây giờ nói nhiều cũng chỉ vô ích, cho nên trực tiếp đuổi người.

Làm thế nào ông cũng không nghĩ ra, bản thân tung hoành làm ăn nhiều năm, vậy mà nhất thời ấm đầu đưa ra quyết định ngu xuẩn đến như vậy. Đây quả thực là một thất bại lớn trong cuộc đời ông.

…….

Tô Khê thật sự mất cả chì lẫn chài, cô áp đặt hết mọi sai lầm lên người Giang Thiếu Đình. Vừa ra khỏi văn phòng, cô ta đã thực sự không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Giang Thiếu Đình, chẳng quan tâm tới những gì mà Tô Lâm Hải vừa nói với cô ta.

“Giang Thiếu Đình, bây giờ tôi cho anh thêm một cơ hội, hợp tác trước đó vẫn có thể tiếp tục.” Tô Khê vẫn dùng giọng điệu đại tiểu thư quen thuộc. Cô ta vẫn cho rằng không có chuyện gì là Tô Thị không giải quyết được. Đối với Tô Thị, cũng chỉ có người ta tới cầu xin hợp tác mà thôi.

“Cô là?”

Khi nghe giọng nói lạnh lùng không mang chút tình cảm nào từ đầu bên kia điện thoại thì Tô Khê tức giận tới mức muốn đập ngay chiếc điện thoại trong tay.

“Giang Thiếu Đình, anh đừng có mà không biết xấu hổ như thế! Ỷ vào việc tôi thích anh mà có thể muốn làm gì thì làm như vậy.” Tô Khê vừa tức vừa đau lòng.

Giang Thiếu Đình im lặng, cái gì mà muốn làm gì thì làm, gần đây anh luôn phải xử lý phiền toái do Tô Thị mang đến cho anh. Anh đã làm gì quá đáng, người phụ nữ này đúng là bệnh nặng rồi. Sau đó, anh cũng không trả lời cô ta, trực tiếp cúp điện thoại rồi cho số điện thoại đó vào danh sách đen.

Lúc Tô Khê gọi lại một lần nữa thì đã bị báo bận. Cô ta biết số điện thoại của mình đã bị anh cho vào danh sách đen. Lần này là thật, cô ta ném mạnh điện thoại xuống đất. Chiếc điện thoại đáng thương, tanh bành thành nhiều mảnh, đủ biết cô ta đã tức giận đến mức nào.

……

Nghiêm Vãn Vãn vốn chuẩn bị mấy ngày nay sẽ mời Ôn Ngôn và Giang Tiểu Noãn ăn bữa cơm, đương nhiên nếu như Giang Thiếu Đình nể mặt thì cũng có thể tới. Ai biết chưa đợi được đến lúc Giang Thiếu Đình trở về thì lại xuất hiện chuyện này. Cô ấy cũng biết bọn họ đang lo lắng và bận rộn nên muốn tiếp tục trì hoãn, đợi tâm tình mọi người tốt hơn một chút thì lại nói tiếp.

Hôm nay đọc tin tức, biết hết thảy mọi chuyện đã qua đi, thế là cô ấy cũng yên lòng. Còn chưa tan làm thì Nghiêm Vãn Vãn đã nhận được tin nhắn Wechat của Ôn Ngôn.

Ôn Ôn: Đang làm gì đó? Hôm nay có rảnh không, không phải nói muốn mời chúng tớ ăn cơm sao?

Ôn Ngôn quá rõ tính tình của Nghiêm Vãn Vãn, biết chuyện này xảy ra, ngoài việc nhắn tin hỏi thăm thì cũng sợ quấy rầy bọn cô, cho nên không nói chuyện mời cơm lần trước.

Vãn Vãn: Có thể nha, để tớ hỏi Tiểu Noãn trước đã, sau đó sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn nha.

Ôn Ôn: Được… Chúc mừng, vợ yêu ~~

Muộn muộn: 囧 (1)~~

(1) 囧 (Jiǒng): Từ này có nghĩa gốc là sáng bừng, tươi sáng. Chữ tượng hình mô tả hình ảnh khuôn mặt khi gặp ánh sáng mạnh, mắt bị lóa nhắm chặt, mồm há hốc. Tuy nhiên, ngày nay, đây là từ ngữ mạng, được sử dụng để thể hiện vẻ khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương, kinh ngạc. (Nguồn: Facebook Học tiếng Trung Quốc)

Đúng lúc tất cả mọi người đều có thời gian, thế là chuyện vui này cứ quyết định như vậy. Nơi mà Nghiêm Vãn Vãn lựa chọn là một nhà hàng sân vườn, cách công ty của Ôn Ngôn không xa, đi khoảng hơn mười phút là tới. Mọi người hẹn nhau lúc 7:30.

Hôm nay, đúng sáu giờ, Ôn Ngôn tan làm, đang nghĩ xem phải làm gì trong một tiếng tiếp theo thì Giang Thiếu Đình gọi điện tới.

“Tan làm chưa em?”

“Rồi ạ, còn tới một tiếng đồng hồ nữa lận. Trước mắt, em ở công ty đợi, đến lúc gần tới giờ thì sẽ gọi anh nhé! Nếu không, chúng ta đi bộ tới cũng được, tầm mười phút à, rất gần.”

“Nếu em không có việc gì thì qua bên anh chờ nhé!”

Ôn Ngôn suy nghĩ một chút rồi đồng ý với anh. Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng mà cô còn chưa tới công ty của Giang Thiếu Đình, bỗng dưng có chút mong đợi, không biết nơi mà mỗi ngày anh làm việc có hình dáng như thế nào.

Cúp điện thoại xong, Ôn Ngôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi về.

“Ôn Ngôn.” Vừa đẩy cửa phòng làm việc thì Ôn Ngôn nghe thấy Chu Thần gọi cô.

“Giám đốc Chu, sao thế ạ?” Ôn Ngôn quay người thì thấy anh ấy đang đi tới.

“Em chờ một chút, đưa cái này cho Thiếu Đình giúp anh.” Chu Thần đưa cho cô một tập văn kiện.

“Được ạ.” Ôn Ngôn tiếp nhận.

“Bây giờ có bạn gái là quên anh em, em xem, vốn anh còn muốn tự mình đem qua nhưng mà cái tên này thấy sắc quên bạn, bảo anh không cần đi.” Chu Thần không quên trêu chọc một chút.

Ôn Ngôn đành phải ha ha gượng cười, trong lòng lại không khỏi đau khổ. Vốn cho rằng Chu Thần là người nhã nhặn nghiêm túc, sau khi quen thân hơn, mới cảm thấy đừng để vẻ nhã nhặn của anh ấy mà mắc câu. Bình thường không có việc gì anh ấy luôn thích nói đùa chuyện của cô và Giang Thiếu Đình.

Đến dưới lầu tòa nhà Thịnh Phi, Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút bồn chồn, hy vọng bây giờ mọi người trong công ty anh đều tan làm, như vậy sẽ bớt đi những ánh mắt không cần thiết một chút.

Lúc đi vào, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã có lễ tân nghênh đón.

Ôn Ngôn cười với cô ấy, nói: “Xin chào, tôi là Ôn Ngôn, tôi muốn gặp tổng giám đốc Giang.”

“Cô Ôn đúng không ạ? Tổng giám đốc Giang vừa mới giao phó, mời đi theo tôi.” Cô bé lễ tân lén đánh giá Ôn Ngôn một chút, nhưng mà cũng không để cho người khác phát hiện.

Văn phòng của Giang Thiếu Đình ở tầng mười ba. Suốt đường đi, cô bé lễ tân đều nở nụ cười mỉm, cũng không bởi vì tò mò mà hỏi cô bất cứ điều gì. Ôn Ngôn cảm thấy như thế rất dễ chịu, xem ra nhân viên của Giang Thiếu Đình cũng được quản lý rất tốt, có tố chất nghề nghiệp.

Cũng may người ở lầu mười ba không còn nhiều, hơn nữa hình như mọi người đều làm việc rất chăm chỉ, cũng không bởi vì cô đến mà nghiêng đầu nhìn. Ôn Ngôn thấy có vẻ mình đã nghĩ quá rồi.

“Cô Ôn, tổng giám đốc Giang ở bên trong. Ngài ấy đã nói, cô chỉ cần đi vào là được ạ.” Cô bé lễ tân mỉm cười nói.

“Được, cảm ơn em.”

Thấy cô bé lễ tân quay người rời đi, Ôn Ngôn vẫn đưa tay lên gõ cửa một cái.

Người mở cửa là trợ lý của Giang Thiếu Đình: “Cô Ngôn đúng không? Mời vào!”

“Cảm ơn!” Ôn Ngôn nhẹ gật đầu với anh ấy.

Bên trong vẫn còn có những người khác, mặt Giang Thiếu Đình vốn đang nghiêm túc, nhưng nhìn thấy cô đến thì lập tức nở nụ cười, nói: “Em ngồi bên kia trước một chút, anh rất nhanh sẽ xong thôi.” Nói xong, anh chỉ chỉ ghế sô pha ở bên cạnh.

Ôn Ngôn làm dấu ok với anh, cố ý thả nhẹ bước chân, đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.

Từ Nhuận đã gặp Ôn Ngôn cho nên cũng không ngạc nhiên, nhưng mà Lam Lam chưa từng gặp. Cô ấy thấy vẻ mặt bình tĩnh, không tò mò gì của anh ấy thì tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh ấy. Ngoại trừ quan hệ công việc, Lam Lam chưa từng thấy Giang Thiếu Đình để một cô gái nào tới Thịnh Phi, hơn nữa còn là thời điểm tan làm. Vừa mới nãy, Giang Thiếu Đình nhìn cô gái kia rất dịu dàng, Lam Lam cảm giác mình có phải đã bỏ qua cái gì đó. Nhìn dáng vẻ Từ Nhuận, khẳng định anh ấy đã biết chút ít gì đó rồi. Giang Thiếu Đình che giấu quá tốt. Cho tới bây giờ, Lam Lam đều không nhiều chuyện, hôm nay, lần đầu tiên cô ấy muốn nhiều chuyện một chút.

Ôn Ngôn an tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Nghiêm Vãn Vãn. Lúc này, đột nhiên nhảy ra một thông báo kết bạn, lại là Hoắc Vũ. Ôn Ngôn suy nghĩ một chút, vẫn nhấn đồng ý. Bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn tới.

Hoắc: Ôn Ngôn, cảm ơn em!

Ôn Ngôn chỉ gửi lại một chữ ừ.

Hoắc: Vậy anh không quấy rầy em nữa, cảm ơn em đã đồng ý.

Lúc có được số điện thoại của cô, Hoắc Vũ đã muốn thêm Wechat của cô, nhưng mà vẫn luôn không dám, sợ cô sẽ từ chối. Hôm nay, rốt cuộc đã lấy hết dũng khí, thử thêm một chút, không nghĩ tới cô đã đồng ý ngay lập tức. Trong lòng anh không khỏi vui vẻ, nhưng mà cũng không dám quấy rầy nhiều, sợ cô sẽ bối rối, sợ cô cảm thấy anh phiền.

Cô về Lâm Thành đã hơn một tuần. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần anh muốn liên lạc với cô, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều phải khống chế chính mình. Anh biết bây giờ cô đã có bạn trai, ngoại trừ trường hợp cần thiết, anh cũng không thể tiếp tục liên lạc thường xuyên với cô như trước nữa. Giống như lần trước cô đã nói với anh, bọn anh không thể trở về như trước. Anh nghĩ, sau này cứ yên lặng dõi theo cô như vậy. Anh không biết mình có thể dõi theo cô bao lâu, nhưng mà ít ra hiện tại, anh muốn làm như vậy.

Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều. Lần trước hai người đã nói ra tất cả, cô đã sớm không còn để ý hết thảy. Mọi người cứ sống cuộc sống của chính mình, chuyện gì đã qua hãy cho nó qua đi, không việc gì phải tiếp tục so đo nữa.

Buông bỏ quá khứ, buông bỏ khoảng thời gian tăm tối kia, cô biết mình là một người bình thường, chỉ muốn nắm chắc cuộc sống ổn định không dễ gì an ổn này, cho dù có xảy ra chuyện gì thì đều không thể thay đổi được quyết tâm của cô.

“Hôm nay tới đây thôi, mọi người cũng mau tan làm đi.” Giang Thiếu Đình nhìn cô gái ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô đang cúi đầu chơi điện thoại thì nói với ba người kia.

“Tổng giám đốc Giang không giới thiệu một chút sao? Gấp gáp muốn đuổi người như vậy à!” Lam Lam thuận theo ánh mắt của anh, cũng quay đầu nhìn Ôn Ngôn một chút, sau đó cười xấu xa nhìn Giang Thiếu Đình.

Ôn Ngôn nghe được nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ thì có chút ngượng ngùng, nhưng mà câu chuyện có liên quan đến mình nên vẫn lễ phép ngẩng đầu lên, mỉm cười với bọn họ.

“Ôn Ngôn, đã lâu không gặp.” Vẫn là Từ Nhuận mở miệng trước.

“Xin chào, đã lâu không gặp.” Ôn Ngôn cảm thấy mình tiếp tục ngồi cũng không lễ phép, thế là cô đứng dậy.

Giang Thiếu Đình thấy cô gái nhỏ bị mấy lão giang hồ này trêu chọc đến mức không biết phải làm sao thì trừng mấy người này một chút, rồi đi về phía Ôn Ngôn.

Mấy người đi theo sau lưng anh.

Giang Thiếu Đình đi qua, cũng mặc kệ có những người khác ở đây, nắm lấy tay Ôn Ngôn.

“Đây là Lam Lam, thư ký Lưu, Từ Nhuận thì em đã gặp rồi nên anh không giới thiệu nữa.”

“Bạn gái của tôi, Ôn Ngôn.”

Ôn Ngôn gật đầu với từng người một. Lam Lam không e dè, giơ ngón cái với Giang Thiếu Đình: “Xinh đẹp.”

Giang Thiếu Đình nghe cô ấy nói như vậy, cũng không chút khách khí trả lời một câu: “Đương nhiên.”

Lam Lam khen một câu xinh đẹp, thế nhưng là một câu hai ý nghĩa. Một mặt là ca ngợi Ôn Ngôn, cô ấy cảm thấy vẻ ngoài của cô gái này không có gì để chê trách. Xã hội này không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp, nhưng mà Ôn Ngôn lại mang đến cho cô ấy cảm giác rất tốt, nụ cười ấm áp dịu dàng, đôi mắt trong veo, là người mà chỉ cần liếc mắt cô ấy đã thích. Mặt khác, là nói Giang Thiếu Đình yêu người đẹp. Trước đó cô ấy đã giới thiệu không biết bao nhiêu cô gái cho Giang Thiếu Đình, nhưng mà anh không coi trọng bất kỳ người nào cả, cuối cùng còn nghiêm cấm cô ấy làm những chuyện này. Bây giờ hai người đứng trước mặt cô ấy, giống như một cặp đôi hoàn hảo, quả nhiên trước đó cô ấy thực sự đã lo lắng mù quáng.

“Giới thiệu xong, tan làm đi.” Giang Thiếu Đình cảm thấy mấy người này thật quá chướng mắt, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.