Giao Nhân Trong Tầm Tay

Chương 2: Thần tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày sau, Ân Từ trở thành khách quen cạnh hồ nước.

Hắn có ý muốn bắt cá nhưng ngặt nỗi cá không gặp hắn. Dường như chú cá xanh xinh đẹp ấy đã lặng lẽ chuồn khỏi giấc mơ của hắn, tỉnh giấc thì chú cá xanh ấy cũng chẳng còn nữa.

Cứ thế mấy ngày, Ân Từ không gặp được cá xanh nhỏ mà lại khiến bản thân bị bệnh.

Ân Từ không thể tu luyện, thể chất của người thường không mấy bền bỉ, ngày ấy sau khi rơi xuống nước về hắn đã sốt nhẹ, nhưng hắn không để ý mà ngày nào cũng ra tìm cá.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào mặt trời của Tiên Châu cũng tỏa nắng chói chang vô cùng oi bức, đôi khi trời sẽ đổ mưa nhưng rồi cũng tạnh ngay, dưới cái nắng chói chang tựa nước sôi. Rốt cuộc hôm ấy Ân Từ đã chịu không nổi nữa mà sốt cao, hắn cuộn người nằm trên giường, sốt đến mê sảng.

Mấy nô bộc kia thấy thế thì chỉ ước không thể đốt pháo ăn mừng, ai nấy đều mượn cớ trốn tránh, chỉ ước gì hắn chết nhanh một chút, chẳng ai muốn chăm sóc hắn cả.

Cả ngày nay Ân Từ chưa uống giọt nước nào, cổ họng khô khốc chẳng thể phát ra âm thanh nào, giữa lúc mơ màng hắn bỗng nghe được tiếng cửa mở ra.

Hắn không có sức quay đầu lại, chỉ mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, là giọng nói rất lạ và rất sốt ruột.

"Chữa bệnh cho điện hạ mau lên! Cầu mưa sắp đến rồi, mấy hôm nay trong cung không được xảy ra chuyện xúi quẩy đâu!" Giọng nói chói tai thúc giục, "Nếu điện hạ mà xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ hỏi tội các ngươi!"

Tiếp đó là một tràng vâng vâng dạ dạ đáp lời, Ân Từ nhắm mắt giấu ý trào phúng xuống đáy mắt.

Có người bắt mạch châm cứu giúp hắn, nước thuốc đắng nghét rót vào miệng hắn, hắn nuốt cả, trong đầu hiện ra dáng vẻ của giao nhân có đuôi cá màu băng xanh.

Thần tiên...

Nếu thế gian này thực sự có thần tiên thì có lẽ y sẽ trông giống giao nhân ấy.

.........

Trời nắng gắt như đổ lửa, thiêu mặt đất nóng rực.

Thần tiên Ngư Ngư ngày đêm bị nhớ mong che miệng hắt xì một cái.

Người chung quanh lập tức hoảng hốt vây quanh lại, mỗi người một tiếng, giọng điệu mang theo kinh sợ, sợ tiên quân sinh chuyện.

"Tiên quân ngài sao thế?"

"Tiên quân uống chén trà nhé?"

"Tiên quân ta quạt cho ngài nha!"

"......"

Ngư Ngư không chút để ý mà xua xua tay, ra hiệu: "Cách xa chút, ảnh hưởng tới việc ta hít thở không khí trong lành rồi."

Người chung quanh lập tức tản ra, Ngư Ngư nhìn xung quanh, không nhìn thấy người mình muốn gặp. Tức thì giọng y lạnh nhạt hơn: "Người đẹp nhất của mấy người đều ở đây cả à?"

Thái Tử chau mày.

Trong lúc phụ hoàng bệnh nặng, hắn ta chủ trì đại điển Khấn Thần, bận rộn suốt cả tháng trời, vất vả lắm mới cầu được vị tiên quân này, chỉ xin tiên quân ban phúc long thể phụ hoàng an khang, ban phước Tiên Châu giảm nhiệt độ, mưa thuận gió hòa.

Trông tiên quân tiên phong đạo cốt, linh khí dọa người, mỗi một động tác cử chỉ đều cao quý tao nhã, lúc vừa đến chỉ nói nóng quá rồi khẽ phất tay áo đã đổ một trận mưa nhỏ.

Cơn mưa cũng không lớn, thời gian cũng không dài, loáng một cái đã tạnh.

Trong không khí mang chút ẩm ướt và mát mẻ, chúng thần Tiên Châu rưng rưng nước mắt, ánh mắt nhìn Ngư Ngư như nhìn món bánh ngon: "Tiên quân ban phước!"

Ngư Ngư: "......"

Y hoàn toàn tình cờ đến đây chứ căn bản chẳng liên quan gì đến đại điển Khấn Thần kia hết. Cá ghét nhất là thời tiết hanh khô, y cũng chịu không nổi cái nóng oi bức ở đây nên mới triệu một đám mây đổ mưa nhỏ làm dịu cái nóng, nào ngờ lại bị tôn làm thần tiên.

Y thoáng nghĩ rồi cảm ứng một hồi, sau khi xác định được thứ mình muốn tìm ở gần đây thì y lập tức gật đầu: "Đổ mưa thì dễ, nhưng phải tìm mấy người đẹp đến mới được."

Thái Tử nghiêm nghị: "Là yêu cầu khi thi pháp sao?"

Ngư Ngư lắc đầu, điềm tĩnh nói: "Không, ta nhìn thì vui thôi."

Thái Tử: "......"

Mọi người: "......"

Cả đám người chẳng nói gì, nhưng nếu tiên quân đã lên tiếng thì bọn họ phải làm theo, thế là một màn trước mắt —— Bất luận là nam nữ lớn nhỏ gì trong cung, chỉ cần có vài phần sắc đẹp đều sẽ bị xách đến.

Một hàng mỹ nhân ngoan như chim cút đứng trước mặt tiên quân.

Trong đó lấy Thái Tử dẫn đầu.

Thái Tự rất tự tin với khuôn mặt của mình, từ nhỏ hắn ta đã được khen là ngọc thụ lâm phong dung nhan trác tuyệt, hắn ta cảm thấy tiên quân mà nhìn mình thì tâm trạng sẽ cực kỳ tốt.

Tâm trạng của tiên quân rất tốt, nói không chừng còn dạy cho hắn ta chút tiên pháp, khiến việc tu luyện của hắn ta tiến thêm một bước, vị trí người kế vị này ngồi sẽ ổn định hơn.

Hắn ta nghĩ rất hay, hôm nay trước khi đến còn cố ý bảo Thái Tử phi sang giúp hắn ta sửa sang áo mũ dung mạo, mong được tiên quân liếc mắt nhìn hắn ta một cái.

Nhưng đúng là tiên quân có nhìn hắn ta, nhìn xong lại mất hết hứng thú nói: "Cách xa ra chút."

Trái tim lưu ly của Thái Tử ngã tan tành thành từng mảnh, hắn ta nhịn xấu hổ nhỏ giọng hỏi: "Là cô không thể lọt vào mắt tiên quân sao?"

Ngư Ngư vốn không quá để ý đến hắn ta, nghe hắn ta hỏi vậy thì cẩn thận nhìn hai mắt hắn ta, lúc sau mới thành thật nói: "Có hơi tròn trịa đậm người."

Ngư Ngư không thích người quá béo, kiểu mà y thích là...

Ý nghĩ này vừa nhảy ra, người xuất hiện đầu tiên trong đầu y ấy thế mà lại là người đàn ông rơi xuống nước ngày ấy.

Thái Tử: "......"

Thái Tử rưng rưng nước mắt tủi thân đi sang một bên, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ nhìn tiên quân bấm tay niệm thần chú thi pháp.

Ngư Ngư cũng không phải thần tiên cứu vớt trời đất gì, có điều triệu mấy đám mây mưa thì vẫn được —— Giao nhân ấy à, đi đến đâu cũng thích nước, không có nước thì đương nhiên phải học tự mình tạo ra.

Một đám mây đen từ từ bay đến từ phía chân trời, rất nhanh đã che phủ cả bầu trời trên hoàng cung, mọi người thiết tha ngẩng đầu nhìn đăm đăm, nhìn hồi lâu mới có người kinh hô: "Mưa! Trời mưa rồi!"

Ngay sau đó, từng hạt mưa lớn ào ào rơi xuống xối ướt đẫm người mọi người.

Ngư Ngư thích nước nhưng cũng không thích bị ướt sũng trước mặt công chúng. Y đứng trên đài cao, lui về sau một bước tránh mưa tạt xuống, bình tĩnh nhìn xuống xem.

Không thể triệu mưa quá lâu, lâu quá sẽ trái với Thiên Đạo cũng không hay. Y không chút để ý nghĩ, mưa tầm nửa giờ ngừng là —— Hửm?

Bóng người cách đó không xa bỗng thu hút sự chú ý của y, Ngư Ngư tập trung nhìn kỹ, ấn đường chợt nảy lên —— Bóng người chật vật đó chẳng phải là cái tên rơi xuống nước hôm kia sao?

Y bảo Thái Tử triệu tập tất cả người đẹp trong cung ra, kết quả người mà y muốn gặp nhất lại đến trễ!

Ngư Ngư có hơi bực bội, còn thầm muốn triệu một đám mây mưa nhỏ chăm sóc đặc biệt cho hắn, nhưng đầu ngón tay vừa nhúc nhích thì y lại cau mày dừng tay.

Không đúng lắm.

Bước chân của người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo, đi đứng không vững vàng. Có cung nhân phát hiện ra hắn, cực kỳ hoảng sợ vội đến cản hắn lại, hắn phất tay muốn tránh ra nhưng không đủ sức nên lảo đảo ngã xuống đất đầy nước, mãi một lúc sau vẫn chưa tỉnh lại.

Các cung nhân nhìn chủ tử mình từ xa, nhận được chỉ thị thì lập tức không màng tôn ti mà giơ tay kéo tên phá hỏng đại điển này xuống.

Ngư Ngư nhìn một cái rồi sầm mặt, xoay người bước xuống đài cao.

Thân phận Thái Tử tôn quý, trong khi người khác đều nghĩ cách để trữ nước thì hắn ta đứng dưới đài cao, vây quanh là một đống cung nhân tranh nhau che dù cho hắn ta.

Thấy tiên quân bước xuống đài, hai mắt Thái Tử sáng ngời, hắn ta đẩy cung nhân ra rồi vội chạy sang: "Tiên quân?"

Ngư Ngư nhìn hắn ta một cái, hỏi: "Tên đó là ai?"

Thái Tử đơ người, hắn ta theo bản năng nhìn xung quanh nhưng chẳng tìm ra "tên đó", mê mang mà hả một tiếng.

Ngư Ngư hất cằm về hướng kia, ý tứ không cần nói cũng biết —— Người đàn ông được hình dung là chật vật bị kéo xuống vừa lúc chỉ còn lại chút bóng dáng, vừa hay Thái Tử cũng nhìn thấy hắn.

Sắc mặt Thái Tử khẽ thay đổi, có hơi miễn cưỡng nói: "Là phế hoàng tử... Linh căn phế bẩm sinh, là một tên ma ốm. Tiên quân không cần phải để ý đến hắn, đợi lát nữa cô sẽ phạt hắn thật nặng."

Hắn ta vốn tưởng tiên quân giận do đại điển bị phá hỏng, nhưng nào ngờ tiên quân chỉ uể oải liếc nhìn hắn ta một cái rồi nói: "Phạt thì không cần, đưa hắn vào cung ta đi."

Dừng lại một chút, Ngư Ngư bổ sung: "—— Trước đó tắm rửa cho hắn thật sạch."

Thái Tử đực ra.

Hắn ta thấy tiên quân nói xong câu đó thì phất tay áo rời đi, tư thế bình tĩnh không chút để ý, tim thì đập thình thịch.

Tại sao tiên quân lại chú ý đến tên đó?

Nếu tên đó được tiên quân xem trọng ——

Thái Tử siết chặt tay, mờ mịt nơi đáy mắt dần tan đi, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi nghiêng đầu sắp xếp cung nhân bên cạnh: "Nghe thấy chưa? Đưa cái tên phế hoàng tử đó vào cung của tiên quân đi."

Giọng hắn ta dần lạnh xuống: "Hiếm khi tiên quân muốn có đồ chơi, các ngươi chỉnh đốn thật kỹ cho ta."

.........

Thái Tử cố ý dọn một cung điện cho tiên quân vào ở.

Cung điện đó nguy nga tráng lệ, có đủ thứ đồ không phải vàng thì cũng là ngọc, nếu không phải tiên quân từ chối thì có khi trên giường còn chất đầy vàng ngọc châu báu.

Ngư Ngư cũng không quá vui vẻ gì, thậm chí còn có hơi ghét bỏ. Y chả thích cái giường cứng như đá này đâu, y thích cái giường vỏ sò to thiệt to trải chiếc chăn được dệt từ tảo biển mềm mại trong biển cơ, ngủ trên đó thoải mái lắm.

Nhưng nhìn dáng vẻ nơm nớm lo sợ của Thái Tử, y mất hứng thú, dù sao cũng ở đây không lâu, y khẽ xua tay, thôi bỏ đi.

Cũng mai cung điện này không tệ, nơi duy nhất làm y hài lòng chính là hồ nước lớn.

Hồ nước này vốn dùng để vui chơi hoặc tắm gội, Ngư Ngư lười quan tâm, y chỉ muốn tắm, nơi này khô quá khiến y chỉ muốn bì bõm trong nước thôi.

Khi Ân Từ bị chỉnh đốn một hồi được đưa vào cung tiên quân tạm trú thì tiên quân đang tắm.

Các cung nhân không lỗ mãng cũng không dám vào bậy bạ, sau khi đẩy người vào trong thì tức tốc quay về báo cáo.

Ân Từ vừa mới khỏi bệnh không lâu, hôm nay lại giăng mưa nên có xu thế tái bệnh.

Hắn mê man tùy ý để các cung nhân thu dọn, cũng lười phản kháng, cuối cùng trào phúng mà nghĩ rốt cuộc vị trong cung kia không chịu nổi hắn nên muốn ra tay rồi ư.

Một hồi chải đầu rửa mặt là sợ trên đường xuống hoàng tuyền hắn lôi thôi quá vứt hết mặt mũi của tổ tông à?

Không, hắn sớm đã là phế hoàng tử, ngọc bản tuyên [1] đã xóa tên hắn từ lâu, ngay cả họ cũng sửa lại, dù có tệ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến hoàng thất.

[1] Raw là từ 玉碟 nhưng tui tìm không ra, search thì ra từ 玉牒 nên tui nghĩ chắc tác giả viết sai chính tả. Ngọc bản tuyên là loại giấy bản đẹp màu trắng dày rất bền dùng để viết hoặc vẽ, được dùng làm gia phả hoàng thất.



Nên Thái Tử lại ra ý định gì nữa đây?

Ngay khi nhìn thấy bóng người mà mình ngày đêm mong nhớ, Ân Từ đã có ngay đáp án.

Hắn chợt mở to hai mắt, nháy mắt đã tỉnh táo, không chớp mắt nhìn người cách đó không xa, gần như ngừng thở vì sợ quấy rầy y.

—— Là giao nhân.

Ngư Ngư đã xuống nước từ sớm.

Nước là do y thi pháp gọi đến, đun nóng một hồi chính là độ ấm mà y thích nhất.

Hồ nước rất lớn, đã đủ để y hóa thành nguyên hình để hưởng thụ.

Đuôi cá xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ trên mặt nước, bọt nước bắn lên. Y thoải mái vươn người, cánh tay giơ lên, giọt nước lập tức trượt xuống trên làn da mịn màng trắng nõn ấy.

Rồi trượt xuống tận đáy lòng Ân Từ.

Hắn thấy tim mình đập như trống nổi, hắn nghe thấy giao nhân trước mắt hắn uể oải nói: "—— Lại đây."