Giao Nhân Trong Tầm Tay

Chương 3: Vết cũ



Ngư Ngư chỉ đích danh muốn người, một là vì cuộc gặp gỡ hôm ấy quá ngắn ngủi, y vẫn chưa ngắm chán mặt Ân Từ, hai là vì y thiếu người hầu hạ —— Nhấn mạnh là thiếu người xinh đẹp.

Tất nhiên Thái Tử sẽ không để tiên quân không ai hầu hạ, nếu có thể hắn ta còn muốn tự mình hầu hạ để xin tiên quân chỉ bảo, chỉ tiếc là dù là hắn ta hay một đám cung nhân đều bị tiên quân từ chối không chút do dự.

"Còn không qua đây? Chưa từng hầu hạ ai nên không biết phép tắc à?"

Rõ ràng người đã đến nhưng trước sau vẫn không có động tĩnh gì, Ngư Ngư cau mày, cũng chẳng quay đầu lại.

Ở trong biển địa vị của y cũng coi như rất cao, khắp hải vực chẳng có yêu nào dám trêu chọc y, dù có lên bờ đi vào đây thì tên Thái Tử kia cũng cung kính với y, thế mà sao người này dám coi khinh y chứ?

Ân Từ mím môi, cởi giày tháo vớ rồi đi chân không sang, hắn nửa quỳ cạnh hồ và khàn giọng nói: "Ngư Ngư à."

Giao nhân không thích trói buộc, Ngư Ngư đã cởi quần áo từ lâu, eo bụng bằng phẳng mảnh khảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước rải đầy cánh hoa, đuôi cá băng xanh xinh đẹp khẽ vung vẫy, chóp đuôi lộ ra trên mặt nước còn dính vài cánh hoa.

Yết hầu Ân Từ khẽ nhúc nhích.

Ngư Ngư nghe hắn gọi thế thì khẽ mắng: "Gọi bậy cái gì đó!"

Y bơi xa một chút, thuận tay tháo trâm ngọc trên đầu xuống rồi tiện tay ném sang một bên, tiếng lạch cạch vang lên, y khẽ lắc đầu, mái tóc dài tựa thác nước lập tức xõa xuống nước.

Ngư Ngư ra lệnh: "Gội đầu giúp ta."

Mái tóc dài này mượt tựa gấm vóc.

Tuy Ân Từ bị phế, bị cô lập và đối xử ác ý rất nhiều năm nhưng chưa từng hầu hạ người khác. Hắn mờ mịt trong thoáng chốc, trước khi Ngư Ngư kịp mất vui mở miệng lần hai đã nghe theo y vớt mái tóc dài ấy lên.

Có một số việc có lẽ là bản năng hoặc là tự học thành tài đối với một số người.

Ban đầu Ân Từ còn có hơi ngượng tay, trong lúc gội đầu cho y, cảm giác quen thuộc khó hiểu bỗng bốc lên trong lòng hắn, hắn dần thông thạo hơn, rất nhanh đã gội sạch mái tóc dài ấy.

Nước gội đầu chảy đầy đất, thấm ướt quần áo của Ân Từ, hắn nửa quỳ, hô hấp nặng nề, có lẽ là vì lại phát sốt.

Nhưng hắn không chút để ý.

Hơi thở trong trẻo của người trước mặt có thể làm hắn quên mọi ốm đau.

Lúc đầu đuôi của Ngư Ngư còn tạt nước nghịch, gội đầu được một nửa y đã lười biếng, chiếc đuôi chìm xuống nước chỉ nhẹ nhàng bơi tạo nên gợn sóng hình tròn, cánh hoa theo đó mà dập dềnh.

Ân Từ thoáng nghĩ rồ thả mái tóc dài của y lại vào nước, ngón tay thăm dò đặt lên đầu y, trước khi Ngư Ngư kịp phản ứng lại đã mở miệng nói: "Ta xoa bóp giúp ngươi nhé."

Ngư Ngư còn chưa kịp nghe hiểu đã cảm thấy Ân Từ dùng lực đạo dịu dàng giúp y xoa bóp đầu, còn rất thoải mái, thế là y lập tức thư giãn.

Cái tên loài người tầm thường phế linh căn này vẫn không đến nỗi khiến y bị thương. Ngư Ngư cây ngay không sợ chết đứng lấy cớ mà lười nhác tựa lên thành ao nhắm mắt hưởng thụ.

Cũng giống như gội đầu, chỉ một lát sau Ân Từ đã bắt đầu.

Dường như hắn biết toàn bộ sở thích của Ngư Ngư, biết Ngư Ngư thích lực đạo thế nào, thích cách xoa bóp thế nào, động tác nhẹ nhàng hầu hạ chú cá này thật tốt.

Rất nhanh Ngư Ngư đã mơ màng thiếp đi, hơi nóng mờ mịt trên mặt nước dần bình tĩnh lại.

Ân Từ nhìn xuống mặt nước xuyên qua kẽ hở khoảng cách các cánh hoa nhìn màu băng xanh quyến rũ ấy.

Ánh mắt hắn thoáng sầm xuống, khẽ khom người nói gì đó bên tai Ngư Ngư.

"Hửm?" Ngư Ngư sắp thiếp đi chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt y có lớp sương mỏng mông lung, y không nghe rõ Ân Từ nói gì, hỏi: "Gì cơ?"

Ân Từ lặp lại: "Đuôi của người đẹp quá, có muốn ta giúp ngươi rửa không?"

Lúc này Ngư Ngư nghe rõ rồi, y đáp lời hắn bằng cách nâng đuôi lên hất nước vào mặt Ân từ.

Ân Từ thấp giọng cười.

Vì sốt lại ở trong điều kiện oi bức nên cổ họng hắn khô khốc, giọng cũng có hơi khàn, bọt nước theo khuôn má gầy gò chảy xuống cổ, hắn không lau mà chỉ nói: "Đừng giận, chỉ là ta thấy đuôi ngươi dài quá nên có lẽ sẽ không tiện tự rửa sạch thôi."

Đúng là không tiện thật, nhưng đuôi cá là tồn tại vô cùng nhạy cảm đối với giao nhân, người bình thường chạm vào một chút đã là mạo phạm rồi.

Ngư Ngư phồng má, nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn thì khẽ gật đầu, y ra hiệu bảo hắn rút tay về rồi xoay người bước lên thềm đá trên hồ nước.

Đuôi cá vừa rời nước đã lần nữa hóa thành đôi chân thon dài thẳng tắp lại mảnh mai, chỉ chớp mắt đã bị quần áo phủ lên.

Ngư Ngư rất ít khi mặc y phục nghiêm túc, y cũng không quen thắt đai lưng nhưng y cũng lười quan tâm, tùy tiện thắt lại rồi quay đầu từ trên cao nhìn Ân Từ nửa quỳ bên chân mình.

Có lẽ Thái Tử đã hiểu nhầm ý của y, hoặc có lẽ là hắn ta cố ý bảo cung nhân thu xếp Ân Từ theo hướng... không quá hài hòa.

Thế nên Ân Từ chỉ mặc một bộ quần áo mỏng vừa dính nước đã bán trong suốt dính sát lên người. Mặt hắn vì sốt mà ửng đỏ, hô hấp nặng nề, khẽ ngửa đầu đối diện với Ngư Ngư.

Nếu đổi thành ngươi có tâm tư thì nhất định sẽ nổi ý nghĩ xấu, nhưng lòng Ngư Ngư lại không có tạp niệm.

Ý nghĩ lớn nhất cũng chỉ có cái tên loài người này bệnh mà cũng đẹp quá trời.

Ngư Ngư dùng sức mím môi, y khẽ khom lưng giơ tay sờ trán Ân Từ.

Ân Từ không né tránh, cảm nhận được lòng bàn tay mát lạnh của Ngư Ngư còn cố ý ủi ủi mấy cái.

Ngư Ngư không nhẹ không nặng vỗ trán hắn, y mắng: "Bệnh mà thì phải ngoan một chút." Xong rồi hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Ân Từ không ngoan bị vỗ thì ngoan ngoãn nói: "Uống rồi."

Thái Tử cố ý mời thái y đến châm cứu kê thuốc cho hắn. Thật ra hắn cũng biết Thái Tử làm vậy không phải là vì tình huynh đệ ngày xưa mà là sợ hắn xảy ra chuyện khiến tiên quân không vui.

Song hắn cũng không quá để ý, với hắn mà nói thứ Thái Tử xem trọng chẳng qua chỉ là vật tầm thường mà thôi.

Hắn muốn đến đây trông đuôi cá này hơn.

Tay Ngư Ngư vẫn đặt trên trán Ân Từ.

Da thịt lòng bàn tay nóng như đốt, y thoáng cuộn ngón tay, chút ánh sáng trắng đi vào trán Ân Từ hóa thành linh khí mát lạnh giảm bớt cảm giác khó chịu của Ân Từ.

Ngư Ngư rút tay về.

Y mơ hồ cảm nhận được gì đó, thứ y muốn tìm đang nằm trên người hắn.

Song cảm ứng này quá mỏng manh, tựa sợi khói chỉ cần chạm vào là tan biến, không biết là vì tên loài người này bị bệnh hay là vì nguyên nhân gì khác.

Loài người quả là yếu đuối. Ngư Ngư ghét bỏ bĩu môi, đứng dậy đi chân trần ra ngoài.

...........

Cả đêm này, tên loài người yếu ớt Ân Từ được sự cho phép của tiên quân nên có thể ngủ lại trong cung của tiên quân.

Điều này khiến Thái Tử vô cùng hâm mộ, nhưng hắn ta cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể cắn răng đi tới đi lui trong Đông cung, nghe phụ tá phân tích lợi và hại.

"Điện hạ à, hành động này thật sự quá mạo hiểm, tiên quân là người thế nào, nếu lọt vào mắt xanh của y thì chỉ e phế hoàng tử cũng có thể trở mình đó!"

Thái Tử là kẻ dễ do dự thiếu quyết đoán, phụ tá đoán chắc hắn ta sẽ không tùy ý kết tội nên ra sức vỗ đít hổ, càng nói càng đã: "Huống chi dung mạo của vị phế hoàng tử kia quả thật... Tuy không được như điện hạ nhưng nhỡ đâu tiên quân ——"

Chuyện này quả thực chọt trúng chỗ đau của Thái Tử, cảnh tượng hôm nay tiên quân nhìn hắn nói "Có hơi tròn trịa đậm người" hiện lên trước mắt, Thái tử vì giận mà đỏ hoe hai mắt.

Lần đầu tiên hắn ta giận đến mức phất tay áo gạt đổ bộ trà xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ vang lên, hắn ta căm giận nói: "Câm miệng cho cô!"

Cơn giận dữ của trữ quân bất ngờ ập đến, phụ tá thình lình ngậm miệng lại, ngạc nhiên nghi ngờ không chắc nhìn chủ tử nhà mình, thấy sắc mặt hắn ta xanh mét thì chợt thấy lạnh sống lưng, rốt cuộc nửa câu sau nói không nên lời.

............

Bóng đêm nặng trĩu, ánh trăng ảm đạm.

Phế hoàng tử bị người ta nhớ thương đang hôn mê.

Có lẽ vì Ngư Ngư làm tiên thuật lên người hắn nên rất nhanh hắn đã hạ sốt, chỉ là có hơi buồn ngủ, hắn co ro trên giường đệm, không thắng nổi mệt mỏi nên rất nhanh đã thiếp đi.

Có lẽ là do ở cùng phòng với Ngư Ngư nên giấc mơ nhiều ngày không xuất hiện lại đến.

Cảm giác tối tăm hít thở không thông qua đi, đã đến lúc Ngư Ngư có đuôi xanh đến cứu hắn.

Cứu xong, giấc mơ kết thúc.

Ân Từ đã mơ giấc mơ này vô số lần nên vô cùng quen với quy trình này, trước khi giấc mơ kết thúc hắn vẫn thường giơ tay muốn bắt lấy đuôi cá ấy.

Ngày trước luôn tóm được không khí sau đó thức giấc, nhưng lúc này hắn thế mà thực sự bắt được —— giao nhân xinh đẹp ấy ——

Ân Từ cố gắng mở to mắt, hắn theo bản năng siết chặt cổ tay mảnh khảnh trong tay, thoáng dùng sức kéo về phía mình.

Thân thể mềm mại nhào vào lòng, Ân Từ ôm chặt người trong lòng, không biết sức lực từ đâu đến mà ào một tiếng nước hắt lên, hắn xoay người vững vàng ấn giao nhân lên đá ong.

Có lẽ là đá ong quá cứng cấn Ngư Ngư khiến y rất khó chịu, Ngư Ngư giãy dụa, đáy mắt màu băng xanh tràn đầy ngạc nhiên, y há miệng thở dốc muốn gọi cái tên nào đó nhưng cuối vẫn không gọi thành tiếng, chỉ nói: "Buông ra!"

Không buông được.

Buông ra thì cá sẽ trốn mất.

Chỉ khi xích y và nhốt y lại, y mới có thể mãi mãi ở lại cạnh hắn.

Ý nghĩ cố chấp đáng sợ này thình lình nhảy ra khiến cả người Ân Từ chấn động.

Cõi lòng hắn giãy dụa kịch liệt, lát sau hắn vẫn quyết định buông tay ra nhưng rồi hắn chợt kinh ngạc phát hiện hắn không thể điều khiển giấc mơ của mình.

Hắn như sợi du hồn phiêu đãng trong mơ, mở mắt nhìn từng hành động cử chỉ bản thân trong mơ lại không cách nào can thiệp được ——

Hắn thấy đáy mắt "bản thân" trong mơ đỏ tươi, một tay giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của giao nhân, một tay biến ra một cái kẹp vòng tinh xảo, trên cái kẹp vòng chi chít phù văn mà Ân Từ nhìn không hiểu, nhưng hắn lại theo bản năng thấy không ổn.

Dường như giao nhân ý thức được gì đó, y giãy dụa càng dữ dội nhưng thân thể kiệt sức cũng không thể giúp y thoát khỏi giam cầm của "Ân Từ", cuối cùng y chỉ có thể thở dốc nhắm mắt bất lực để "Ân Từ" trong mơ xuyên chiếc kẹp vòng ấy qua đuôi cá của mình.

Nháy mắt máu tươi trào ra nhuộm đỏ nước biển xung quanh.

Đuôi cá xinh đẹp vô lực rủ trong nước, vì đau đớn mà co thắt dữ dội, "Ân Từ" buông tay ra, cúi đầu áp trán lên trán giao nhân, thấp giọng lẩm bẩm gì đó.

"Bản thân" trong giấc mơ nói gì Ân Từ cũng nghe không rõ.

Kẹp vòng nháy mắt thắt chặt lại, yêu hận không thể nói rõ tựa thủy triều điên cuồng đập vào ký ức Ân Từ, mức độ dữ dội này thậm chí còn khiến Ân Từ cảm thấy đau đớn, còn khó chịu hơn cả cảm giác hít thở không thông trước kia.

Tim đau đến mức sắp nổ tung.

Từng đợt đỏ thẫm như đốt hai mắt hắn.

Khi giao nhân nhìn sang, sự thương hại bất lực trong mắt y khiến Ân Từ nháy mắt không thở nổi.

Ân Từ bỗng tỉnh dậy, hoảng hồn vô định.

Ngón tay vô thức nhúc nhích, cảm giác cổ tay mảnh khảnh mịn màng vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay khiến người ta lưu luyến.

Hắn xoay người ngồi dậy, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh cũng không màng mà lau, thở dốc mấy lần, thoáng lấy lại tinh thần rồi quyết đoán vén chăn lên đi vào trong.

Tối nay Ngư Ngư đồng ý ngủ cùng phòng với hắn, hắn ngủ trên nhuyễn tháp còn Ngư Ngư ngủ cách đó không xa, có bình phòng che cách hai bên.

Hắn đi vòng qua bình phong, vừa liếc mắt đã thấy người nằm trên giường.

Tư thế ngủ của Ngư Ngư rất phóng khoáng, chăn rơi một nửa xuống đất, chỉ còn lại một góc đắp trên bụng.

Đôi chân thon dài lộ ra ngoài chăn, y phục che hờ mắt cá chân chỉ lộ ra ngón chân xinh xắn, dưới ánh sáng mỏng manh của dạ minh châu trông trắng nõn khác thường.

Ân Từ lặng lẽ đi sang.

Hắn vừa thoát khỏi giấc chiêm bao, đầu óc chỉ có chiếc đuôi cá nhuộm máu, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra nếu quấy rầy Ngư Ngư thì sẽ thế nào, chỉ nhìn chằm chằm mắt cá chân của y.

Nguyện vọng mãnh liệt trong lòng thôi thúc hắn giơ tay ——

Áo quần mỏng tựa cánh ve bị vén lên lộ ra mắt cá chân đẹp đẽ của Ngư Ngư.

Vết kẹp vòng cũ như trong mơ thình lình vắt ngang trên ấy.