Giao Nhân Trong Tầm Tay

Chương 4: Vảy ngược



Tim Ân Từ đập như trống nổi, lòng hắn ngũ vị tạp trần nhưng rốt cuộc vẫn không rõ là cảm nhận gì.

Vết thương này như chiếc khóa khóa lại rất nhiều chuyện, chỉ cần hắn khẽ khàng chạm vào là có thể mở đáp án ra ——

Hắn không thể chạm vào, vì Ngư Ngư đã đá hắn ra.

Bị người khác quấy rầy giấc ngủ, tâm trạng của Ngư Ngư không tốt lắm, y mơ màng ngồi dậy, uể oải ngáp một cái mới tỉnh táo một chút.

Sau đó y nhìn thấy Ân Từ bị mình đá ôm bụng dưới lùi về sau mấy bước.

"?" Ngư Ngư khó hiểu nói: "Ngươi làm gì thế? Mộng du à?"

Ân Từ bỏ tay ôm bụng dưới ra, nghiêng đầu ho khan một tiếng rồi thở phào một hơi.

Tuy bị đạp một cái nhưng hắn vẫn... Ngư Ngư dùng sức không quá mạnh. Hắn nhìn Ngư Ngư quần áo hơi xộc xệch ngồi trên chăn gấm, nhất thời không biết nên nói gì.

Giấc mơ nhuộm máu đó lởn vởn trong đầu hắn.

Nhưng quanh quẩn trong đầu hắn lúc này chính là xúc cảm ôm lấy vòng eo nhỏ của giao nhân trong mơ.

Mảnh khảnh mà mềm mại.

Ngư Ngư thấy hắn không nói gì, vẻ mặt trở nên vi diệu, không rõ nguyên do mà khẽ cau mày, chỉ cho rằng Ân Từ bị sốt nên khó chịu.

Y nhớ đến cảm ứng như có như không kia, vẫn quyết định phát lòng nhân từ cứu tên loài người yếu ớt này.

Tên loài người yếu ớt này đứng hơi xa, Ngư Ngư xoay người xuống giường nhưng có lẽ là do mới ngủ dậy hoặc lâu rồi không biến thành người nên không quen với hai chân, y vấp chăn xoắn thành sâu lông suýt nữa là té xuống giường.

Cũng may là y phản ứng nhanh, lập tức ổn định lại.

Chỉ là khó tránh khỏi sẽ lảo đảo đi về phía trước mấy bước.

Kết quả là lập tức đâm sầm vào người Ân Từ.

Người đàn ông vừa rồi còn cách đó vài bước đã mau chóng lao đến chặn trước người y, ôm lấy eo Ngư Ngư khiến y kinh ngạc nhảy dựng.

"Buông ra!"

Một tiếng này tựa như đưa Ân Từ vào giấc chiêm bao, nháy mắt Ân Từ thất thần nhưng hiển nhiên trước mắt hắn vẫn chưa có năng lực cản Ngư Ngư lại như "Ân Từ" trong mơ.

Ngư Ngư khẽ khàng đẩy hắn ra.

Ân Từ lưu luyến buông tay ra, lặng lẽ hồi tưởng xúc cảm mê người ấy.

Nhưng nào ngờ Ngư Ngư lại chợt đi đến trước mặt hắn, gần như là đối mặt với hắn, hàng mi dài khẽ run, sau khi nhẹ nhàng ngửi ngửi thì y nghi hoặc hỏi: "... Có phải ngươi từng, vào biển không?"

Trên người Ân Từ có mùi biển, còn có một hơi thở quen thuộc nhưng thần bí không nói nên lời —— Đúng là hơi thở này đã dẫn Ngư Ngư đến đây.

Chóp mũi thanh tú của Ngư Ngư khẽ nhúc nhích, y ngửi dọc theo cổ Ân Từ xuống, cuối cùng y nghiêng đầu dán tai lên ngực Ân Từ.

Tim Ân Từ đập liên hồi, đập ngày càng nhanh, trái tim băng giá lâu nay lúc này lại bộc phát sức sống vô hạn, ra sức đập như thể nháy mắt tiếp theo sẽ nhảy ra ngoài.

"Tim ngươi đập nhanh quá."

Ngư Ngư vẫn không nhúc nhích, y dán lỗ tai lên bờ ngực nóng rực của Ân Từ, thỏa mãn nói: "Hay lắm."

Cảm giác quen thuộc ấy lại xuất hiện, tim Ân Từ đập ngày càng nhanh, cảm giác ấy cũng ngày càng rõ ràng, gần như y có thể khẳng định trên người Ân Từ giấu thứ mà y đang tìm kiếm.

Đến tột cùng thứ đó là gì Ngư Ngư cũng chẳng biết, y chỉ tìm kiếm nó theo bản năng, bản năng của y cảm thấy vật này rất quan trọng, y khó bề mà vứt bỏ được.

Mỗi lần cảm ứng được sự tồn tại của vật đó, tâm trạng của y sẽ trở nên mừng rỡ, y tha thiết tìm thứ ấy về.

Vì thế y tìm hồi lâu, đi qua rất nhiều nơi, rốt cuộc hôm nay cũng tìm được.

Ngư Ngư ấn vai Ân Từ xuống.

Mười lăm phút sau.

Ngư Ngư sột soạt xoay người trong ổ chăn, lúc này y tháo mặt nạ "tiên quân" thần bí xuống, tựa đứa nhỏ có kẹo mà vui đến mức không ngủ được.

Ở bên cạnh y, Ân Từ lại hoàn toàn ngược lại ——

Tối nay, Ân từ có tên đầy đủ là Ân · khúc gỗ · Từ.

Hơi thở quen thuộc phát ra trên người Ân Từ bao phủ cả người Ngư Ngư. Ngư Ngư khẽ chớp mắt cảm thấy mình như trở về biển sâu, xung quanh đều là nước biển dịu dàng làm y rất thoải mái.

Ngư Ngư túm chặt cổ tay áo Ân Từ, nhích đến ôm cánh tay hắn.

Một lát sau y ghét bỏ buông cánh tay hắn ra, nhỏ giọng oán trách: "Cộm tay."

Ân Từ: "......"

Hắn không nói nên lời, trên thực tế hắn cảm thấy mình như trong mơ —— Vì sao hắn dễ dàng được thần tiên ưu ái như vậy chứ?

Đến quá dễ dàng trái lại không chân thật như mơ, khiến hắn cảm thấy sợ.

Ngư Ngư mặc thây nội tâm xoắn xuýt của Ân Từ.

Y lớn lên dưới biển, xưa nay đều muốn sao làm vậy, từ khi người trong tộc rời đi căn bản chẳng còn ai quản lý được y nên y càng không ngại ngùng gì nữa.

Tỷ như hiện tại, y thích hơi thở trên người Ân Từ nhưng lại không tìm được chỗ cụ thể phát ra hơi thở đó nên dứt khoát để Ân Từ nằm chung làm gối ôm.

Tiếc là gối ôm này gầy quá, ôm cộm cả tay.

Ngư Ngư mang theo ý nghĩ oán trách đi vào giấc ngủ.

Y không hề phân tâm mà thiếp đi, Ân Tư bên cạnh như khúc gỗ mở mắt thao láo nửa canh giờ cuối cùng cũng thở ra một hơi, hắn cẩn thận xoay người đối diện với Ngư Ngư.

Khuôn mặt khi ngủ của Ngư Ngư yên tĩnh, y khẽ hé miệng khẽ khàng hô hấp.

Ân Từ chăm chú ngắm nhìn hồi lâu, đến khi phía chân trời sáng lên mới nhẹ nhàng giơ tay cách chăn chẳng dám đặt xuống, chỉ giơ giữa không trung trên người Ngư Ngư.

Là tư thế ôm.

"Ta tìm được ngươi rồi." Hắn há miệng thở dốc, lặng lẽ nói câu này.

............

Chuyện phế hoàng tử được tiên quân sủng ái nhanh chóng truyền khắp hoàng cung tựa lửa cháy lan đồng cỏ chỉ sau một đêm.

Mấy ngày nay Thái Tử nghe lời đồn đại mà giận đến mức gạt đổ không biết bao nhiêu bộ đồ trà, sắc mặt nắng mưa thất thường.

Cung nhân không nói lời nào nhanh nhẹn tiến vào thu dọn mảnh vỡ, rất nhanh đã thay xong một bộ đồ trà khác rồi lần nữa lui ra.

Phụ tá của hắn ta cúi đầu đứng một bên không dám hó hé. Đợi hồi lâu Thái Tử mới nghiêng đầu sắp xếp vài câu.

Phụ tá nghe xong thì hai mắt sáng lên, hắn sờ bộ râu dưới cằm rồi cười đầy ẩn ý: "Cuối cùng điện hạ cũng quyết tâm rồi, dã tâm của phế hoàng tử không nông, thần chắc chắn sẽ cúc cung tận tụy, loại bỏ ưu sầu giải quyết khó khăn vì điện hạ."

Bên này Thái Tử và phụ tá không ngừng lập kế, bên khác Ân Từ cũng chưa từng mất cảnh giác.

Được đến cạnh Ngư Ngư là niềm vui ngoài ý muốn... Dù hôm sau Ngư Ngư đã chính trực mà cường điệu rằng hắn chỉ là đày tớ nhỏ đến hầu hạ thần tiên mà thôi.

Nhớ đến dáng vẻ cố ý phụng phịu nói chuyện của Ngư Ngư, Ân Từ khẽ cười rồi phất tay ra vẻ không có gì đặc biệt cho cung nhân lui xuống.

Nếu Thái Tử có ở đây nhất định sẽ nhận ra cung nhân này chính là người vừa đổi bộ bình trà cho mình.

—— Phế hoàng tử có thể sống sót mười mấy năm cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận may.

Nhưng trước đó hắn không đặt tâm tư ở đây, không muốn phiền hà mà thôi.

Nhưng bây giờ đã khác rồi.

Ân Từ nghĩ, hắn xoay người định đi thì thấy Ngư Ngư thản nhiên từ trong góc đi ra.

Ân Từ khẽ mím môi, không biết Ngư Ngư đã nghe được bao nhiêu.

Ngư Ngư tai mắt nhạy bén đương nhiên là nghe thấy hết nhưng y không quá để ý, với y mà nói người có hơi đặc biệt duy nhất ở nơi này chỉ có Ân Từ...

Nói chuẩn xác thì chỉ có "thứ đồ" trên người Ân Từ mới đáng để y chú ý.

Chờ đến khi y làm rõ chuyện này rồi tìm ra thứ đó, y sẽ rời đi.

Y là cá trong biển nên không được ở trên đất liền khô cằn quá lâu.

Nhưng "thứ đồ" này rất xảo quyệt, cũng có lẽ là vì tên loài người trông yếu ớt nhưng thực ra xảo quyệt này mà y tìm mãi mà vẫn tìm không ra.

Ngư Ngư đắn đo một hồi, quyết định hôm nay nhân lúc Ân Từ tắm rửa sẽ tìm thử xem.

Y hạ quyết tâm, lười biếng tựa lên lan can hành lang, thấy Ân Từ đi đến thì không đầu không đuôi hỏi một câu: "Trước đây ngươi... đã từng đi biển chưa?"

Bước chân của Ân Từ thoáng chững lại.

Ngư Ngư đã từng hỏi hắn vấn đề này rồi.

Lần đầu tiên chung chăn với Ngư Ngư, y đã ghé vào cổ hắn hỏi câu này.

Có điều khi ấy hắn ngạc nhiên nên không trả lời.

Ân Từ cẩn thận đáp: "Chưa từng."

Hắn chỉ từng mơ thấy biển chứ thực tế hắn chưa đi biển bao giờ. Dù rằng hắn cũng rất nghi ngờ vì sao mình cứ có giấc mơ như vậy.

Có lẽ chấp niệm đời trước thôi. Hắn nghĩ, không nói việc này ra.

Mặt Ngư Ngư viết đầy không tin, y nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu: "Nhưng trên người ngươi có... mùi của biển cả." Y chốt hạ, "Chắc chắn là ngươi đã lén giấu đồ của biển cả rồi."

Ân Từ đáp ngay: "Đêm nào ngươi cũng ôm ta ngủ, ta giấu cái gì chẳng lẽ người không biết sao?"

Trước giờ hắn luôn xưng hô với Ngư Ngư như thế, không mở miệng tiên quân ngậm miệng ngài ơi, lúc thường Ngư Ngư phát hiện có gì đó sai sai, hôm nay nghe hắn nói vậy thì tự nhiên cảm thấy quái quái.

Hình như... tự dưng có hơi cưng chiều thì phải.

Trong khoảnh khắc nào đó, từ sâu trong ký ức hiện lên tia gợn sóng, dường như rất lâu rất lâu trước kia cũng từng có người nói vậy với y.

Nhưng người đó là ai Ngư Ngư không nhớ.

Ngư Ngư bĩu môi, nói: "Có phải ngươi muốn ngồi lên vị trí Thái Tử đúng không?"

Tiên quân ngoại trừ việc chỉ đích danh muốn phế hoàng tử đến hầu hạ không gọi cung nhân khác đến ra, Thái Tử cũng không dám kiên quyết nhét người vào nên trong cung rất yên tĩnh, chỉ có tiên quân Ngư Ngư và đày tớ nhỏ không hay nghe lời đứng đối diện nhau.

"Ta nói lý lắm, ngươi ngủ với ta thì ta sẽ giúp ngươi chữa trị linh căn. Nếu ngươi trả thứ ngươi giấu lại cho ta thì ta cũng có thể giúp ngươi lấy vị trí ngươi muốn." Ngư Ngư cường điệu, "Ngươi có thể không cần tốn quá nhiều sức đã có thể có được thứ ngươi muốn."

Ân Từ giơ tay, ngón tay thon dài khẽ cong lại.

Tuy ít nhưng quả thực có linh lực đang lưu chuyển trên đầu ngón tay hắn, lúc sau ngưng tụ thành chú cá nhỏ lắc đầu vẫy đuôi quyến luyến bơi quanh trên đầu ngón tay Ân Từ.

"Ta không muốn." Ân Từ lắc đầu, hắn vừa giơ tay chú cá nhỏ kia đã bơi đến trước mặt Ngư Ngư, Ân Từ nhẹ giọng nói: "Ta chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi."

Ngư Ngư bất lấy chú cá lắc đầu vẫy đuôi, y rủ mi im lặng.

Sự im lặng này thực sự rất giày vò người khác, trong khoảng lặng này Ân Từ chỉ cảm thấy nỗi sợ mà hắn đè nén mấy ngày nay lại lũ lượt tòi lên khiến lòng hắn rét run.

Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, sau đó hắn nghe thấy Ngư Ngư không chút để ý nói: "Sớm muộn gì ta cũng phải đi."

Chú cá nhỏ tan ra rồi hóa hư vô trên đầu ngón tay Ngư Ngư. Mà rất nhanh Ngư Ngư đã xoay người, bóng dáng y biến mất trước mặt Ân Từ.

Đối với Ngư Ngư thì đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng đối với Ân Từ đây lại tựa như sấm lớn vang giời đánh vào lòng hắn.

Có mầm băng giá rét sinh trưởng trong lòng hắn, muốn sinh trưởng thành dây leo đầy gai và độc khuấy nát trái tim nóng rực của hắn.

Nhưng Ngư Ngư lại chẳng hề hay biết đày tớ nhỏ đã sinh ra tâm tư gì với y, y đang cân nhắc kế hoạch tập kích hắn bất ngờ.

Lúc tắm rửa con người ta thường thả lỏng tâm tình, không giấu được gì chính là thời cơ tốt nhất.

Tìm được thứ mình muốn sớm hơn thì y có thể về biển rồi.

Ngư Ngư cây ngay chẳng sợ chết đứng vén mành ngọc ra, lọt vào tầm mắt y chính là Ân Từ chuẩn bị lên bờ.

Bước chân Ngư Ngư nhẹ đi, Ân Từ không nghe thấy tiếng động gì mãi đến khi bước vào, hắn vừa ngẩng đầu nhìn lên thì lập tức theo bản năng lui về sau một bước.

Ùm một tiếng, hắn lần nữa rơi xuống nước.

Trong hơi nóng, cả người Ân Từ cứng còng đứng trong hồ nước, hắn ngạc nhiên nhìn Ngư Ngư. Hắn tắm rửa rất đơn giản, không rải cánh hoa nên làn nước trong vắt, liếc mắt là đã thấy rõ thân hình cao gầy của hắn.

Nóng hơn cả nước chính là tầm mắt tuần sát của Ngư Ngư.

Lúc trước Ngư Ngư chê hắn gầy quá ôm cộm cả tay nên mấy hôm nay ra sức nuôi béo hắn.

Các cung nhân không dám làm trái lời tiên quân nên không ngừng mang đồ ngon thức tốt đến, quả đúng là Ân Từ lên cân không ít.

Ân Từ bẩm sinh đã phế linh căn, không thuốc nào cứu chữa được nên không thể tu luyện, chỉ có thể rèn luyện như người thường, nhưng trước đây bữa no bữa đói, gầy nhom nên hiệu quả rèn luyện cũng không quá rõ, gần đầy ăn uống đầy đủ, linh căn cũng từ từ khơi thông nên hiệu quả tài lược cũng hiện ra.

Nhất là lớp cơ mỏng ở eo bụng, đường cong vẫn chưa quá rõ nhưng đã có đường nét.

Tầm mắt của Ngư Ngư dừng lại ở chỗ này rất lâu, nhìn đến mức Ân Từ gần như không lửa mà cháy.

Ân Từ mím môi, giơ tay muốn lấy bộ đồ sạch bên bờ nhưng Ngư Ngư lại nhanh hơn hắn một bước, vừa giơ tay đã ném quần áo đi rất xa.

Ân Từ: "......"

Hắn nhìn Ngư Ngư chậm chạp bước xuống bậc thang đi xuống nước, hắn theo bản năng lui về sau, chân vừa nhúc nhích đã thình lình dừng lại, hắn khàn giọng hỏi: "Sao đấy?"

—— Cảm giác này lại đến nữa.

Càng đến gần Ân Từ thì Ngư Ngư càng mừng. Nhiều ngày vậy cuối cùng cũng coi như y đã tham dò rõ quy luật rồi, Ân Từ càng căng thẳng... hay nói cảm xúc dao động càng lớn thì hơi thở khiến y quyến luyến bịn rịn sẽ càng thêm rõ ràng.

Y nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ân Từ, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới, không thấy thứ mà mình cần muốn thì lập tức duỗi tay đẩy hắn về phía vách hồ, y ra lệnh: "Không được nhúc nhích."

Y cúi người về trước, ngửa đầu trán đối trán với Ân Từ.

Vì nguyên do chủng tộc nên sau khi hóa thành người Ngư Ngư rất mảnh mai, thấp hơn Ân Từ vài phần, lúc này y kiễng chân mới có thể giữ vai Ân Từ.

Y khẽ nheo mắt, hàng mi dài run rẩy.

Hô hấp nóng hầm hập giao nhau, Ân Từ nhịn không được nín thở, thoáng do dự rồi ôm lấy eo Ngư Ngư.

Vừa chạm tay vào người Ngư Ngư thì y bỗng tách ra khỏi hắn, hai mắt sáng ngời như phát hiện ra kho báu gì đó: "Quả nhiên!"

Ngư Ngư khẽ liếm môi, chắc chắn nói: "Ở ngay trong cơ thể ngươi!"

Trên trán còn lưu lại xúc cảm lành lạnh, giao nhân ở trong nước quanh năm nên nhiệt độ luôn thấp hơn một ít, yết hầu Ân Từ khẽ nhúc nhích: "Ừ, ta giấu rồi."

Ngư Ngư vẫn muốn tiếp tục tìm tòi rốt cuộc giấu ở đâu, nhưng Ân Từ nhịn không nổi nữa, ánh mắt hắn chợt sa sầm, tính xâm lược nguy hiểm lặng lẽ tràn ngập trong không khí.

Ngư Ngư nhạy bén phát giác không ổn, vừa định lui về sau thì đã bị ôm chặt.

Người đàn ông cúi đầu, chuẩn xác hôn xuống đôi môi mềm mại mà mình mơ ước đã lâu, giữa lúc răn môi quấn quýt, hắn mơ hồ đáp: "... Tại đây chứ đâu."

Ngư Ngư chỉ cảm thấy môi mình bị cắn phát đau, y chưa bao giờ thử hành vi thân mật như vậy, cũng chưa từng nghĩ rằng đày tớ nhỏ của y lại dám làm bậy thế này, y thoáng ngạc nhiên, lòng bàn tay y hiện ra ánh trắng ——

Ân Từ khẽ cười, trên đầu chữ sắc có một con dao, nhưng hắn bất chấp uy hiếp mà nửa dịu dàng nửa mạnh mẽ cạy môi răng của Ngư Ngư rồi độ cho y một hơi.

Độ một hơi này làm Ngư Ngư đến hồn vía lên mây.

Ánh trăng chợt tiêu tan, cảm giác tê dại thình lình từ xương sống truyền lên từ nơi tiếp xúc với lòng bàn tay Ân Từ rồi nhanh chóng lan đi khắp người, Ngư Ngư nháy mắt mất hết sức lực, thậm chí chân y còn mềm nhũn, phải dựa vào Ân Từ ôm mình mới không đến nỗi ngã xuống nước.

Y cắn răng, nén tiếng rên rỉ xuống, linh quang trong đầu chợt lóe lên, cuối cùng cũng biết "thứ đồ" hấp dẫn mình nhiều năm là gì.

"Vảy ngược ——" Ngư Ngư bám vào tai Ân Từ, đuôi mắt y đỏ lên, thở hồn hển gằn từng chữ: "Vảy ngược, của ta."