Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 1: Tạ Lê, Úc Duệ



Giữa tháng Tám, làn gió hanh khô cuối hè nô đùa cùng bầy ve đang kêu râm ran dưới tán lá. Trung học phổ thông Đức Tái tựu trường vào những ngày tiết trời cuối hè còn oi bức này.

Xếp lớp Tự nhiên và Xã hội, lớp Mười một may mắn phải đến sớm hơn khai giảng một ngày.

“Trường ác quá đi, một ngày mà cũng không cho nghỉ nốt.”

“Đm, đừng nói hôm nay thu vở bài tập nhé?”

“Mày làm xong chưa?”

“Nhảm nhí! Chẳng lẽ mày làm xong rồi à??”

“Tất nhiên.”

“… Chép của Úc Duệ hả?”

“He he, học sinh giỏi nhất khối học chung lớp, không xài uổng lắm.”

“Thằng chó này! Mỗi lần có chuyện tốt là chưa bao giờ nhớ đến tao, chờ tao với…”

Cửa trước mở ra, gió lùa vào từng ngõ ngách làm loãng đi những tiếng cười nói.

Thiếu niên mặc sơ mi trắng đeo cặp nghiêng, đeo tai nghe dây nhỏ bước từ bên ngoài vào.

Hai mắt người đang ngồi xổm trên ghế sáng lên, hò hét xông tới: “Anh Úc, thần Úc, ông nội Úc của con, cứu với! Cho mượn bài tập chép đi mà!”

Đôi chân dài dừng bước, thiếu niên sơ mi trắng vừa ngẩng đầu vừa gỡ tai nghe, dưới những sợi tóc con đen rũ trước trán, đuôi mắt cậu hơi xếch lên lên tạo ra một đường cong xinh đẹp.

“Hửm? Mình nghe không rõ.” Úc Duệ nhìn thoáng qua khuôn mặt lấy lòng của đối phương, sau khi hiểu ra thì nở nụ cười ôn hòa. “Cậu đang nói về bài tập hè à? Có bạn mượn rồi, chưa trả nữa.”

Nụ cười rạng rỡ đầy nịnh nọt của Kiều Thịnh Vũ sượng lại, vặn vẹo một lúc rồi quay đầu hô to với cả lớp: “Ai mượn vở bài tập của anh Úc mau trả cho người ta! Khai giảng tới nơi rồi, có khái niệm thời gian không hả?”

Cả lớp im ắng vài giây, một người giơ tay lên, “Ở, ở chỗ mình.”

Kiều Thịnh Vũ lắc đầu đầy bực dọc, “Mau mang tới cho người ta kìa.”

“Mình chưa…”

“Ép tôi ra tay phải không?”

“…”

Kiều Thịnh Vũ khét tiếng lưu manh trong trung học Đức Tái, ngoài giáo viên ra, chẳng ai dám làm trái lời cậu ta để tự chuốc họa vào thân cả. Người nọ tức lắm nhưng chẳng dám hó hé gì, chỉ đành ủ rũ mang vở bài tập của Úc Duệ sang trả.

Kiều Thịnh Vũ nhận lấy trước khi Úc Duệ kịp phản ứng. “Anh Úc, tôi mượn vở bài tập chép trước nhé.” Cũng chẳng chờ Úc Duệ đồng ý, Kiều Thịnh Vũ đã nhe răng quay đầu đi mất.

Úc Duệ cười dịu dàng, cũng bước về chỗ mình.

Vừa đặt cặp xuống, nữ sinh ngồi phía trước lập tức xoay người sang, hạ giọng thật khẽ.

“Kiều Thịnh Vũ thật là, mắng người khác không có khái niệm thời gian mà lại lấy vở bài tập của cậu, chắc chắn cậu ấy chưa làm xong môn nào, không biết đến bao giờ mới trả cho cậu nữa.”

“Không sao.” Úc Duệ nhét cặp vào hộc bàn, “Mình không cần gấp.”

“Cũng vì cậu dễ tính với mọi người nên Kiều Thịnh Vũ mới dám làm vậy đó.” Nữ sinh chịu thua luôn, “Đúng rồi, cậu xem danh sách xếp lớp mới chưa?”

“Chưa xem.”

“Hả? Mình tưởng lớp trưởng sẽ được xem đầu tiên chứ. Vậy chỉ đành chờ chủ nhiệm đến thôi.”

“Ừm.” Úc Duệ đáp. Dù chỉ là một thán từ, nhưng ánh mắt và biểu cảm của cậu vẫn rất chăm chú và ôn hòa. Nữ sinh ngồi phía trước bất giác đỏ mặt, lí nhí bảo “Hôm nay hơi nóng” rồi xoay người về.

Lớp học ầm ĩ thêm một lúc, tận khi thầy chủ nhiệm vào mới yên ắng lại. Thầy chủ nhiệm đứng trên bục nói vài câu hình thức, sau đó lấy một danh sách đặt lên bàn trước những ánh nhìn hoặc mong đợi hoặc bất an của các cô cậu học sinh.

“Danh sách phân ban Tự nhiên và Xã hội đã được xếp theo nguyện vọng mà các em điền trong học kỳ trước. Tình trạng năm nay cũng khá đặc biệt, à, đây là khóa đầu tiên chúng ta áp dụng hình thức “lớp di động”.”

Cả lớp im lặng vài giây rồi bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm.

Kiều Thịnh Vũ chép bài lia lịa nhưng vẫn không quên ngước đầu lên nhìn, cười tươi rói hỏi: “Thầy, hình thức lớp di động là sao?”

“Nói nôm na là mỗi học sinh có hai lớp. Một lớp sẽ là lớp chúng ta bây giờ, gọi là lớp hành chính, chuyên giải quyết những vấn đề hành chính. Lớp thứ hai là lớp học, cũng là lớp mới được xếp theo ban Tự nhiên và Xã hội, chủ yếu đến học.”

Dứt lời, thầy chủ nhiệm nhìn xuống cả lớp, hỏi: “Các em rõ chưa?”

“Rõ rồi ạ!”

Tiếng đáp kéo dài vang lên trong lớp thể hiện rõ sự nô nức trong lòng mỗi học sinh, những bạn ngây thơ đã bắt đầu ngồi tại chỗ xoay trái xoay phải như chong chóng vậy.

“Trật tự, thầy sẽ đọc danh sách xếp lớp. Các em tự vào lớp mới điểm danh nhé.”

Úc Duệ được xếp vào lớp học 11A10. Cậu rời đi một cách rất thoải mái trước những đôi mắt quyến luyến của đại đa số nữ sinh không học A10.

Có một nữ sinh và một nam sinh đi cùng cậu.

Nữ sinh tên Bùi An An, đeo cặp kính gọng tròn, vóc người cao gầy, mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trông khá thanh tú và yếu ớt, không hay nói chuyện.

Nam sinh là Kiều Thịnh Vũ, tiếng ác đồn xa trong đám học sinh trung học Đức Tái, đi đường mà cằm với mắt không bao giờ hướng xuống đất, toàn chỉa lên trần nhà thôi, ngông nghênh đỏng đảnh, khí chất lắm cơ. Bạn học đi trên hành lang gặp phải đều né sang hai bên, Úc Duệ dẫn cậu ta cứ như đang dắt theo một nhóm tuần tra vậy.

Nhóm tuần tra ba người nhanh chân đi tới cửa lớp học 11A10. Lúc họ vào, bên trong đang sôi nổi làm quen với nhau.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa lớp, nhiều học sinh quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là chàng thiếu niên sơ mi trắng với nụ cười ôn hòa tỏa nắng đi phía trước.

“Là Úc Duệ đó, hotboy trường 10A3, cậu ấy được xếp vào cùng lớp với chúng ta kìa!”

“Thật không?”

“Hai năm kế chúng ta đều sẽ chung lớp với cậu ấy sao? Hạnh phúc quá đi thôi!”

“Khoan, đừng nói người đi sau là Kiều…”

Thấy rõ mặt Kiều Thịnh Vũ phía sau Úc Duệ, lớp học đang phấn khởi vì có hotboy trường bỗng như bị tạt gáo nước lạnh, khiến nhiệt độ giảm xuống âm.

Trong trung học Đức Tái, học sinh chăm chỉ hiếu học cách mấy cũng biết Kiều Thịnh Vũ “hơi côn đồ”, sự tồn tại của cậu ta đồng nghĩa với thị phi. Nhìn hai người họ bước vào, các bạn trong lớp chợt chẳng biết nên cười hay nên khóc đây.

Kiều Thịnh Vũ chẳng những không chú ý tới ánh mắt quái lạ của họ, ngược lại còn khá đắc chí. Cậu ta đảo mắt nhìn khắp lớp như vị vua tuần tra lãnh thổ của mình, sau khi chọn ra vị trí ngồi tốt nhất, bèn hất chiếc cặp một quai của mình ra sau dợm bước tới.

Trước khi đi mới sực nhớ đến Úc Duệ, bèn dừng lại quay đầu hỏi: “Anh Úc, tôi còn nhớ ơn mượn bài tập chép của cậu đây, cậu cứ chọn chỗ trước, khỏi khách sáo với tôi!”

Úc Duệ ngẩng đầu cười ôn hòa, “Mình sao cũng được, cậu ngồi trước đi.”

“Được! Vậy tôi ngồi hàng cuối, có gì gọi một tiếng.”

Úc Duệ nhìn khắp lớp. Những nơi cậu nhìn đều có vài nữ sinh cố ý tránh đi, bên cạnh đó cũng có người mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt cậu, cười rất tươi.

Đứng đó vài giây, cậu cũng đi xuống dãy bàn phía sau.

Vóc người Úc Duệ thuộc kiểu trung bình trong các nam sinh, khoảng 178cm, nhưng do hơi gầy nên trông thon thả vô cùng, không chỉ một hai lần bị người khác chặn lại trên phố hỏi “Hứng thú làm người mẫu không”.

Với chiều cao của cậu, ngồi hàng trước sẽ khiến những bạn ngồi sau không thấy bảng, cậu bèn tự giác đến một chỗ chưa ai ngồi ở phía sau, là một chiếc bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên tựa sát vào bức tường phía bắc.

Năm nay trung học Đức Tái vẫn dùng bàn hai người kiểu cũ, bàn Úc Duệ chọn là bàn trống, phía sau là bàn đơn có một người ngồi.

Có lẽ…

Là người nhỉ.

Úc Duệ nhìn thoáng qua vài lần, không chắc chắn lắm.

Bấy giờ người nọ đang nằm nhoài lên bàn ngủ, không biết vì chê ánh sáng lóa mắt quá hay vì sợ lạnh mà kéo mũ đồng phục lên trùm kín. Ngoài phần eo bụng nhỏ lộ ra sau bàn thì toàn thân người nọ đều bị đồng phục che phủ.

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, đồng phục của mọi người đều mới toanh thẳng thớm vì đã cất trong tủ suốt kỳ nghỉ hè, nay mới lấy ra. Ấy vậy mà người nọ lại khác, áo đồng phục nhăn nhúm cứ như miếng dưa chua được trải thẳng vậy.

Úc Duệ lúc này chỉ muốn quay đầu bỏ đi ngay.

Nhưng vô số đôi mắt trong lớp đang nhìn cậu chằm chằm, Úc Duệ đành nhẫn nhịn. Cậu đặt cặp lên bàn, khom người định kéo ghế thì khựng lại.

Dưới bàn, vì không gian bàn đơn quá nhỏ nên đôi chân dài không chỗ để xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Đúng là dài thật. Lại thẳng nữa, chiếc quần dài kiểu dáng bình thường khoác trên nó trông cứ như mẫu nam trên sàn catwalk vậy… nhưng đúng là dài đến chướng mắt.

Úc Duệ rũ mi xuống.

Trong giây phút thoáng qua đó, vẻ mặt cậu chợt trở nên lạnh lùng vô cảm, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kìm nén.

Có những bạn học sinh nhạy bén cảm nhận được bèn tập trung nhìn kỹ lại, đều cho rằng chắc ban nãy mình hoa mắt thôi: Người phía trước vẫn là chàng hotboy sáng sủa ôn hòa, còn nở nụ cười tươi tắn nữa.

Có lẽ được nụ cười của cậu lan tỏa, nữ sinh ngồi cách đường đi do dự thật lâu mới lấy hết can đảm nhìn sang.

“Cậu là Úc Duệ của 10A3 à?”

“Ừ, chào cậu.”

“Chào… chào cậu. Mình nghe nói về cậu lâu rồi, thành tích tốt, lại xuất sắc, luôn đứng nhất khối, giỏi thật đó… mỗi lần chủ nhiệm mình đứng lớp cứ khen cậu suốt thôi.” Nữ sinh càng nói, mặt càng đỏ.

Úc Duệ ngồi xuống, nụ cười ôn hòa vẫn chẳng hề biến chất, “Cảm ơn.”

“Đừng, đừng khách sáo…”

“Nhưng không phải lúc nào mình cũng nhất khối.”

“Hả?” Nữ sinh hoang mang ngước đầu.

Giọng Úc Duệ thấp hơn, đôi mắt với đường cong xinh đẹp vô thức híp lại, “Lớp A10 năm ngoái có người tên Tạ Lê, cậu ấy giỏi hơn mình.”

Nữ sinh ngơ ngác, hé môi định phản bác nhưng sau đó lại lặng thinh.

Vì lời Úc Duệ nói là thật.

Úc Duệ xuất sắc nổi tiếng cả khối, còn Tạ Lê lớp 10A10 thì toàn trường ai cũng biết. Tạ Lê bỏ thi hầu hết các đợt, nhưng mỗi lần hắn tham gia, ngôi vị hạng nhất toàn khối sẽ không bao giờ thuộc về người khác, bao gồm Úc Duệ.

Cũng chính vì điểm này, từ năm lớp Mười, Úc Duệ chỉ được gọi là học sinh giỏi đầu khối, chứ chẳng ai gọi cậu là nhất khối cả.

Biết điều này, nữ sinh lúng túng dừng đề tài. Bấy giờ giáo viên chủ nhiệm mới đã bước vào trước khi cô nàng kịp lên tiếng bắt chuyện tiếp.

Đó là một thầy giáo, vóc dáng không cao, hơi mập, trên sống mũi có một cặp kính, gương mặt khá nghiêm khắc. Thầy đứng trên bục giảng viết ba chữ lên bảng đen, sau đó cầm phấn đỏ gõ cộc cộc bên cạnh.

“Thầy tên Điền Học Khiêm, là giáo viên chủ nhiệm lớp dạy học của các em.”

“Chào thầy Điền ạ!”

Dưới lớp nhanh chóng phản ứng, từng câu trả lời chào hỏi thay phiên nhau vang lên.

“Ừm.” Điền Học Khiêm cầm danh sách trong tay, “Thầy vừa nhận danh sách lớp, bây giờ sẽ điểm danh trước. Thứ tự được xếp theo thành tích những môn Tự nhiên trong đợt thi cuối kỳ của các em, khi thầy đọc các em cũng sẽ biết thứ hạng của mình trong lớp.”

Bầu không khí tươi vui nhẹ nhàng chợt trở nên căng thẳng bởi câu nói này.

Nhưng dường như Điền Học Khiêm không nhận ra, hé môi đọc tên đầu tiên, “Úc Duệ.”

“Có.”

Úc Duệ giơ tay đáp.

Dù đã biết trước, nhưng lúc này vẫn có nhiều ánh nhìn phức tạp đến từ đủ mọi phương hướng.

“Ừ.” Điền Học Khiêm gật đầu, “Nhất khối cuối kỳ trước năm nay học lớp chúng ta, mọi người phải học hỏi bạn Úc Duệ thêm đấy.”

“…”

Úc Duệ khá nổi tiếng trong các học sinh cùng khối, Điền Học Khiêm vừa dứt lời đã khơi dậy tràng pháo tay nồng nhiệt trong lớp.

Mỗi lớp học có khoảng 60 học sinh, 30 người một trang, chẳng bao lâu sau Điền Học Khiêm đã lật sang trang thứ ba.

Dù ngồi cuối lớp, Úc Duệ vẫn có thể trông thấy cả mảng trắng xóa, trên tờ thứ ba chỉ có một dòng mực in màu đen.

Úc Duệ nhìn thoáng qua chứ không để ý lắm, vừa định cúi đầu.

“Em cuối cùng, Tạ Lê.”

Lớp học im thin thít.

Vài ba giây sau, tiếng xì xào bàn tán phá vỡ bầu không khí lắng đọng.

Úc Duệ kinh ngạc ngẩng đầu. Người tên Tạ Lê kia cũng học lớp A10 sao?

“Rầm rầm.” Tiếng vỗ bảng đen đi cùng với giọng nói khó chịu của Điền Học Khiêm, “Tạ Lê đâu, Tạ Lê không ở đây à?”

Lớp học yên tĩnh trở lại, chẳng ai trả lời.

Chắc không đến rồi.

Úc Duệ cụp mắt xuống.

Đúng lúc này, chiếc áo đồng phục dưa chua ở bàn phía sau cậu động đậy.

Vài giây sau, một giọng nói ngái ngủ lười nhác vang lên trong không gian tĩnh lặng.

“Có.”