Giáo Phục Thân Sĩ

Chương 2: Biến thái à



Điền Học Khiêm nhíu mày nhìn sang, “Tưởng em bùng tiết nữa chứ. Giới thiệu với các em, đây là Tạ Lê, người đã vinh hạnh giành hạng nhất đếm ngược của khối chúng ta, mọi người vỗ tay chào mừng nào.”

Cả lớp cười rộ lên.

Úc Duệ ngồi đờ người trên ghế.

Khoảng cách giữa bàn trước và bàn sau có hạn, nên cậu nghe thấy rất rõ tiếng tặc lưỡi bất mãn của người phía sau. Giọng nói như vọng thẳng vào màng nhĩ, dư âm chưa tan.

Chẳng mấy chốc, những ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đều tập trung lại đây.

“Mẹ ơi, là Tạ Lê thật kìa?”

“Hèn gì mình không thấy cậu ấy vào đây, hóa ra nãy giờ luôn ở cuối lớp, Úc Duệ còn ngồi phía trước cậu ấy nữa!”

“Hai đại thần của khối tề tụ ở đây, lớp chúng ta sắp lên đời rồi sao.”

“Mà phải công nhận Tạ Lê kinh thật, cuối kỳ cũng dám bỏ thi. Nếu mình mà ôm trứng ngỗng về, chắc bố sẽ bóp cổ mình chết mất…”

Cảm thấy sự chú ý dần chuyển lên người mình, Úc Duệ vẫn cười ôn hòa, xoay người ra phía sau.

“Chào cậu, mình là Úc…”

Tiếng nói ngưng bặt.

Chẳng biết từ khi nào, người mặc áo dưa chua nhăn nhúm đã gục lại xuống bàn.

Một cảm xúc nhoáng lên trong con ngươi Úc Duệ, rồi cậu bình tĩnh xoay người về.

Lớp học chú ý đến diễn biến ở góc này, thế là bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.

“Không hổ là Tạ Lê, cả Úc Duệ cũng không thèm nể luôn.”

“Ha ha ha, thường ngày Tạ Lê không quan tâm ai, có đặt kẻ nào vào mắt đâu? Chắc còn chẳng biết Úc Duệ là ai nữa kìa.”

“Nghe nói học kỳ trước có đàn chị hoa khôi trường bên khối Mười hai đến tỏ tình với Tạ Lê, đứng ngay trước mặt gọi tên mà Tạ Lê chẳng thèm nhấc mí mắt, xách cặp đi một nước luôn.”

“Đỉnh thật. Học hành lại giỏi, giáo viên cũng không dám xen vào.”

“Thì đó.”

Bầu không khí xa lạ trong lớp học mới đã nhanh chóng bị xua tan bởi những tiếng nghị luận của mọi người.

Điền Học Khiêm cất danh sách, “Hôm nay không có tiết, theo yêu cầu của trưởng khối, các em có hai lựa chọn. Một là mỗi người tự giới thiệu sau đó tự học tại lớp; hai là xuống sân tổ chức hoạt động tập thể.”

“2222222!”

Chưa chờ Điền Học Khiêm nói xong, các bạn trong lớp đã nóng lòng hô to lựa chọn của mình.

“Vậy thì tập trung ở sân dưới lầu.”

“Thầy ơi, chúng ta chưa bầu cán bộ lớp mà. Ai sẽ dẫn mọi người xuống ạ.”

“À quên mất chuyện này.” Điền Học Khiêm đã xoay người đi, nghe thế dừng lại, “Trước đây có ai làm lớp trưởng chưa?”

“…”

Cả lớp im lặng.

Sau đó chẳng biết là ai lên tiếng, “Anh Duệ đó, trước đây lần nào cậu ấy cũng làm đại diện học sinh khối Mười mà.”

Điền Học Khiêm không hề bất ngờ, “Được, vậy chọn Úc Duệ làm lớp trưởng, cán bộ khác để sau. Úc Duệ, em không vấn đề chứ?”

Ánh mắt cả lớp đều dời sang người Úc Duệ sau khi Điền Học Khiêm nói xong.

“Vâng.”

Điền Học Khiêm hài lòng, bước xuống bục giảng.

Giáo viên vừa đi, lớp học lần nữa sôi nổi hẳn lên, ai nấy đều nói cười rôm rả đứng dậy rời chỗ, túm năm tụm ba ra khỏi lớp.

Chờ đến khi tiếng ồn xa dần, Úc Duệ khép quyển đề ôn trước mặt, ngẩng đầu nhìn quanh. Bấy giờ trong lớp ngoài cậu và người đang nằm im không hề nhổm dậy lần nào sau lưng, thì chỉ còn mỗi Kiều Thịnh Vũ.

Dường như Kiều Thịnh Vũ đang suy tư điều gì.

Nên biết rằng “suy tư” không hề tồn tại ở một người có thần kinh thô như động vật đơn bào, trong đầu chỉ toàn cơ bắp và vũ lực như Kiều Thịnh Vũ.

Càng khỏi nói vẻ mặt Kiều Thịnh Vũ bây giờ còn mang đôi chút kiêng kỵ và sợ hãi.

Trong trường có học sinh nào khiến tên lưu manh này phải sợ sao?

Thuận theo tầm mắt của Kiều Thịnh Vũ, Úc Duệ quay đầu nhìn Tạ Lê đang nằm nhoài người trên cái bàn sau lưng.

Úc Duệ híp mắt.

Vài giây sau, cậu ra khỏi lớp, vờ như chưa từng có gì xảy ra.

Tập họp các bạn trong lớp lại là một trong những việc Úc Duệ khá sở trường.

Cậu có ngoại hình điển trai, thành tích vượt trội, tính tình lại tốt, đến lớp nào cũng hòa hợp cả. Và lớp A10 này cũng chẳng ngoại lệ. Chưa đến năm phút sau, Úc Duệ đã dẫn các học sinh A10 xếp hàng đến sân.

Thầy chủ nhiệm Điền Học Khiêm đứng ngay cổng sân, ánh mắt nhìn Úc Duệ không hề che giấu sự khen ngợi.

Úc Duệ quen quá rồi.

Đội ngũ xếp tạm thời được đưa đến trước mặt Điền Học Khiêm.

Điền Học Khiêm nhìn vài giây, nhíu mày, “Tạ Lê không xuống à?”

“Không ạ.”

“Lớp Mười một rồi mà còn thiếu tinh thần kỷ luật tập thể. Úc Duệ, em là lớp trưởng, còn là bạn ngồi phía trước trò ấy, sau này phải quan tâm trò ấy nhiều hơn.”

“Vâng, em sẽ cố gắng.”

Gương mặt vốn đã xuất sắc của thiếu niên bấy giờ trông càng thêm ưa nhìn dưới ánh mặt trời, thế nên dù câu trả lời có vẻ qua loa lấy lệ, nhưng Điền Học Khiêm cũng không so đo.

“Rồi, vậy em dẫn lớp vào sân bên kia đi. Các em tự bàn bạc tổ chức hoạt động tập thể, an toàn hàng đầu, đừng để xảy ra sự cố.”

“Vâng.”

Trung học Đức Tái đã dành hẳn một khu vực để tổ chức các hoạt động tập thể, nơi đó có đủ loại dụng cụ dành cho nhiều hoạt động khác nhau.

Các bạn trong lớp hăng hái hội ý cả buổi trời mà vẫn chưa có kết quả. Thế là Úc Duệ buộc phải đứng ra. 60 học sinh bao gồm cả cậu được chia làm 6 nhóm, năm phút sau mỗi nhóm sẽ đề xuất hai phương án.

Sau đó Úc Duệ lùi khỏi nhóm đang thảo luận của mình, đứng một bên ngẩn người.

Trời xanh quá, trong trẻo và…

“Lớp, lớp trưởng.”

Úc Duệ rời mắt về.

Nữ sinh đứng trước mặt cậu đang cúi đầu, lí nhí rằng: “Mình muốn xin đi vệ sinh.”

“Không sao, cậu cứ đi đi.”

“Cảm ơn lớp trưởng.”

“Đừng khách sáo.”

Hai phút sau, cũng là cô gái đó chạy đến trước mặt Úc Duệ: “Lớp, lớp trưởng…”

Úc Duệ buồn cười cúi đầu, “Xin đi vệ sinh nữa à?”

“Hả? À không phải.” Nữ sinh đỏ mặt, quay đầu chỉ vào con đường mình vừa tới, “Lúc về mình thấy hình như Tạ Lê bị thầy giám thị trường tóm được, thầy ấy đang hỏi họ tên mã lớp của cậu ấy!”

“… Ở đâu?”

“Ngay cổng sân.”

“Ừm. Cậu về nhóm đi, để mình qua đó xem thử.”

“Đ… được.”

Úc Duệ băng qua con đường tắt rợp bóng râm và bụi cỏ để ra cổng sân, cách tận mấy mét đã nghe thấy tiếng răn dạy của thầy giám thị.

“Tạ Lê tôi cho cậu biết, đừng tưởng thành tích tốt là ta đây giỏi! Đang trong giờ học, ai cho phép cậu một mình đi lung tung trong trường hả? Còn không mặc đồng phục!”

“…”

Chẳng ai trả lời.

Từ góc độ của Úc Duệ nhìn sang, bóng lưng nghe mắng của người nọ trông biếng nhác vô cùng, chắc chỉ thiếu điều há mồm ngáp thôi.

Cũng khó trách thầy giám thị giận sôi người như thế.

Úc Duệ bước nhanh ra khỏi con đường nhỏ.

Thầy giám thị vừa định tiếp tục răn dạy, nghe tiếng thì nhíu mày nhìn sang, “Em học lớp nào đây… Úc Duệ?”

“Chào thầy ạ. Em học A10, chung lớp với bạn Tạ Lê.”

“Ồ thầy biết.” Vẻ mặt thầy giáo dịu hẳn đi, nhưng vẫn không vui, “Lớp các em sao vậy hả, ai cũng ra ngoài à?”

“Xin lỗi thầy, tiết này bọn em tổ chức hoạt động tập thể trong sân.”

Úc Duệ đi đến, dừng bước.

Dường như người bên cạnh có ngước đầu nhìn lướt qua cậu đã rời mắt đi. Nhưng chỉ vài giây sau, Úc Duệ nhác thấy người nọ đột nhiên quay phắt sang nhìn mình.

Lần này, ánh mắt đó khóa chặt trên người cậu.

Úc Duệ cũng chẳng hơi đâu nhìn lại, cậu nở nụ cười ôn hòa với thầy giám thị đang đứng trước mặt.

Thầy giám thị hỏi: “Vậy sao Tạ Lê lại ra đây?”

“Ban nãy bạn Tạ Lê xin đi vệ sinh nên đến muộn vài phút.”

“Vậy à?” Thầy giám thị đanh mặt, “Lần này cho qua, không được có lần sau biết chưa?”

“Em biết rồi, cảm ơn thầy.”

“Ừm, các em về học đi.”

“Vâng.”

Dõi mắt nhìn thầy rời đi, nụ cười trên môi Úc Duệ cũng nhạt dần.

Cậu quay đầu nhìn Tạ Lê.

Úc Duệ những tưởng Tạ Lê sẽ hời hợt bỏ đi như lúc ở trong lớp, nào ngờ quay đầu lại mới phát hiện bấy giờ đối phương đang đứng im đó nhìn cậu chằm chằm.

Bằng đôi mắt âm u sâu thẳm, chẳng hề có ánh sáng.

Bầu không khí hừng hực suốt mười giây.

“Cậu là Úc Duệ à?”

Dù trông người nọ có vẻ bất bình thường, Úc Duệ vẫn nhẫn nại cười dịu dàng, “Đúng vậy, chào cậu, mình…”

“Thì ra…”

Hắn dài giọng, ngữ điệu khàn khàn lười nhác vang lên dưới ánh nắng nghe vào như vờn như trêu, lại như đang che giấu một mũi dao đang rướm máu.

“Cậu chính là Úc Duệ.”

Dứt lời, Tạ Lê bỗng bật cười.

Trên mặt đã chẳng còn vẻ biếng nhác và hờ hững nữa.

“…”

Không hiểu sao Úc Duệ chợt thấy lạnh sống lưng.

Nụ cười này, cả ánh mắt này nữa, trông không thiện chí chút nào, đã vậy hắn còn chẳng thèm che giấu.

Cứ như muốn nuốt trọn da thịt cậu, nhai nát từng thớ xương của cậu.

Nếu buộc phải hình dung bằng một từ, chắc sẽ là…

Biến thái à.