Gió Đông Thổi Đến Cấm Cung

Chương 18: Nàng đừng có không biết điều



Tiết trời chiều u ám, rải xuống không gian vô số những bụi mưa nhỏ lất phất. Cơn mưa xuân cuối ngày khiến lòng người càng trĩu nặng, Dung Tuấn cầm trên tay một đĩa dồi rắn bước vào tẩm điện của hoàng đế, đặt trước mặt Chúc Lăng Hiên.

Gã dồn hết đống tấu sớ sang một bên, đặt "cạch" đĩa dồi xuống bàn, lớn giọng gọi Triệu Lam.

- Mang mấy bình rượu ngon nhất lên đây.

- Việc này... - Triệu Lam chần chừ nhìn Chúc Lăng Hiên, thấy hắn phất phất tay mới dám ra ngoài lấy rượu. Chúc Lăng Hiên đâm ngang cây bút trong tay mình, Dung Tuấn không kịp phòng bị, ôm một bên eo la oai oái.

- Còn dám kêu đau cơ à? Ngoại trừ trẫm ra, cả cái kinh thành này cũng chưa có ai dám ra lệnh cho Triệu Lam như ngươi.

Dung Tuấn vừa xuýt xoa kêu đau vừa nhón vài miếng dồi rắn ăn vụng, cứ đà này e là Triệu Lam chưa mang rượu lên thì mồi nhắm đã hết.

- Ta là Dung Tuấn, đương nhiên không giống những người khác. Ngươi là hoàng đế ta còn chưa sợ, chẳng lẽ phải sợ một tên thái giám sao?

- Ồ! Không sợ ta sao?

Dung Tuấn tạm thời ngừng nhai, nhìn nụ cười mỉm thân thiết và ánh mắt lạnh như hầm băng của hắn, sống lưng bất giác lạnh toát.

- Đương nhiên... Không sợ... Hoàng đế như ngài anh minh sáng suốt, ta kính trọng ngài chứ không sợ...

Triệu Lam mang rượu lên, Dung Tuấn và Chúc Lăng Hiên ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn cơn mưa lất phất ngoài trời. Dung Tuấn hết than trời mưa nhiều khó chịu lại than quần áo ẩm bốc mùi hôi, hắn gắp một miếng dồi rắn ăn thử, gật đầu khen.

- Mùi vị không tệ.

Dung Tuấn thấy hắn khen liền được đà vỗ ngực, dương dương tự đắc.

- Đấy là đương nhiên, rắn này là ta ra bờ sông bắt, bắt được tận ba con. Đáng lẽ phải được hai đĩa, nhưng trong lúc làm ta nếm thử hơi nhiều thành ra chỉ còn một đĩa.

Chúc Lăng Hiên khinh thường nhìn gã, dốc cạn chén rượu vào miệng. Chất lỏng cay nồng lan tràn cả khoang miệng, chảy xuống cổ họng như thiêu như đốt. Dung Tuấn tự rót lấy một chén, cười ha ha nói với hắn.

- Dạo này ngươi hết thượng chiều lại phê duyệt tấu sớ, cả ngày nhốt mình trong điện Càn Khôn, đám mỹ nữ của ngươi chịu tịch mịch đến phát điên rồi.

Chúc Lăng Hiên nhướn mày, ý bảo gã nói tiếp.

- Lúc nãy ta đi qua hậu cung, thấy Hoa phi của ngươi đang đánh một cung nữ, rất thê thảm nha!

Chúc Lăng Hiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn gã.

- Đường lớn ngươi không đi, ngày ngày vòng qua hậu cung của trẫm là có ý gì?

- Ta thèm vào, so với đám phụ nữ tự cho mình là cao quý đó, ta vẫn thích con gái bên ngoài hơn, e thẹn có, phóng túng có, thú vị hơn mấy phi tần của ngươi nhiều.

Chúc Lăng Hiên đá vào chân gã một cái, có điều lần này gã nhanh nhẹn tránh được. Hắn mở miệng nói.

- Ngươi nói ai thì nói, trừ nàng ra cho trẫm.

- Chu Ngọc Dao chứ gì? - Nhắc đến Chu Ngọc Dao đột nhiên Dung Tuấn nhớ tới một chuyện.

- Vị quý phi đó của ngươi, vào hôm nàng ta chôn cất cho cha, ta tình cờ thấy nàng ta đi vào một con ngõ. Lúc ấy đang vội nên ta không đi theo, nhưng hướng mà nàng ta tới là Mỹ Thực Quán.

Chúc Lăng Hiên im lặng, Mỹ Thực Quán không phải là quán ăn bình thường. Bề ngoài thì tiếp đón đủ mọi loại khách nhưng thực chất là một nơi bí mật để trao đổi thông tin giữa các nhân vật quan trọng trong ngoài kinh thành. Hắn đoán có lẽ Chu Ngọc Dao đã bắt đầu liên lạc với bên ngoài rồi.

Dung Tuấn nhắc nhở hắn.

- Ngươi đang treo lưỡi dao trước cổ họng đấy.

Chúc Lăng Hiên mỉm cười, còn phải xem nàng có ý định và bản lĩnh cầm dao không.

Hắn sẽ không ngăn cản, chỉ là muốn biết chính xác nàng đang làm gì, nhiệm vụ này giao cho Dung Tuấn. Gã bất mãn kêu lên.

- Không phải chứ... Người của ngươi nhiều như thế, sai khiến ta làm cái gì?

Chúc Lăng Hiên không để ý đến gã, tiếp tục uống rượu.

...

Sắc trời nhạt dần, cơn mưa phùn lất phất kéo theo bóng tối bao trùm khắp mọi nơi, len lỏi vào từng khoảng trống trong lòng mỗi người.

Điện Càn Khôn thắp đèn sáng trưng, Dung Tuấn ngà ngà say tựa lưng vào thành ghế, hai mắt khép hờ, Chúc Lăng Hiên biết gã không phải ngủ, thậm chí còn có thể uống được nữa.

Hắn bước ra ngoài, Triệu Lam vội vàng giương ô che cho hắn.

- Hoàng Thượng muốn đến đâu ạ? Nô tài truyền ngự liễn.

- Không cần, đến An Dao cung.

An Dao cung vô cùng yên tĩnh, đã mấy ngày Chúc Lăng Hiên không gặp nàng, hắn ra hiệu cho cung nữ im lặng, lúc hắn bước vào liền thấy nàng đang cúi đầu đọc sách.

Không có ai nói nhưng Chu Ngọc Dao biết là hắn bước vào, nàng vẫn không ngẩng đầu rời mắt khỏi cuốn sách.

Chúc Lăng Hiên nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cười.

- Quý phi đọc sách thật chuyên tâm.

Chu Ngọc Dao gấp sách hành lễ với hắn.

- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng đại giá quang lâm nên tiếp đón chậm trễ, mong hoàng thượng không trách tội.

Hắn bước hai bước đã đến trước mặt nàng, thân hình cao lớn sừng sững trước mặt khiến Chu Ngọc Dao bất giác ngộp thở.

- Quý phi chăm chỉ đọc sách là chuyện tốt.

Chu Ngọc Dao lùi lại hai bước, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng nặn ra một nụ cười.

- Chẳng hay hoàng thượng đến An Dao cung của thần thiếp là có gì muốn phân phó?

Chúc Lăng Hiên cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn kề gần sát gò má mịn màng.

- Không có việc gì, trẫm chỉ muốn đến thăm nàng.

Nàng nhếch môi lạnh lùng cười, hắn quay người bảo Triệu Lam dọn cơm lên, Chu Ngọc Dao liền nói.

- Thần thiếp đã dùng bữa rồi.

- Nàng ăn rồi nhưng ta chưa ăn.

- Vậy mời bệ hạ về điện Càn Khôn dùng bữa, nơi này không thể sánh với điện Càn Khôn, e là sẽ ảnh hưởng đến hoàng thượng ngự thiện.

Chúc Lăng Hiên híp mắt nhìn nàng.

- Đuổi trẫm sao?

Giọng nói rất bình thường nhưng ẩn chứa cơn thịnh nộ khó tả, Chu Ngọc Dao không dám khiêu khích đến giới hạn của hắn, im lặng không đáp.

Nhưng nàng không biết rằng sự im lặng còn có sức mạnh kích thích hơn cả, Chúc Lăng Hiên bước lại gần nàng, vươn tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh.

- Chu Ngọc Dao, nàng đừng có không biết điều.