Gió Đông Thổi Đến Cấm Cung

Chương 19: Ta chỉ ngủ bên cạnh nàng



- Có phải rất ghét trẫm không?

Cánh tay đang siết chặt lấy eo nàng nóng rực như lửa, Chu Ngọc Dao đè nén sự hoảng hốt trong lòng lại, cố gắng duy trì nét mặt bình tình.

- Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi.

- Là ta nghĩ nhiều hay nàng thực sự nghĩ như vậy, bản thân nàng hiểu rõ nhất.

Chúc Lăng Hiên nhìn xoáy vào con ngươi đen thẫm như mặt hồ phẳng lặng của nàng, phát hiện ra sâu thẳm dưới đáy mắt đang cuồn cuộn sóng trào, không hề bình tĩnh ung dung như vẻ bề ngoài. Hắn bỗng nổi lên ý muốn khuấy động, khiến hồ nước sâu kia đảo loạn từ trên xuống dưới.

Cơ thể nàng mềm mại như nước, Chúc Lăng Hiên kéo eo nhỏ lại gần khiến nàng dán sát lên thân thể cao lớn của hắn, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng nõn nà.

Môi lưỡi nóng rực mút lấy từng tấc da thịt non mịn, hơi thở của hắn cũng nóng đến bỏng rát. Chu Ngọc Dao bất giác rùng mình đẩy hắn ra, thế nhưng càng đẩy hắn lại càng ôm chặt nàng, tựa như muốn khảm sâu cơ thể nhỏ bé vào chính mình, vĩnh viễn không tách rời.

Chu Ngọc Dao nói vài câu mắng hắn cũng vô ích, bị hắn trực tiếp đè xuống bàn trà ngay bên cạnh ngấu nghiến hôn. Nàng chưa bao giờ thấy hắn điên cuồng đến mức này, môi lưỡi quấn quýt triền miên, dây dưa không dứt, bàn tay mạnh mẽ trút bỏ từng lớp quần áo của nàng.

Chu Ngọc Dao quơ tay khắp mặt bàn, may mắn vơ được ấm trà mới pha nóng rực. Nàng hít một hơi thật sâu, dùng lực mạnh nhắm vào sau gáy hắn.

Cổ tay nàng bị Chúc Lăng Hiên túm chặt, Chu Ngọc Dao cố tình thả ấm trà xuống, nước trà nóng đổ cả lên vai hắn.

Hắn giống như không hề hấn gì, Chu Ngọc Dao cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thì ra Chúc Lăng Hiên bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Trên người nàng chỉ còn lại lớp quần áo bên trong, chính hắn cũng tự trút bộ long bào vàng rực chói mắt xuống.

Chu Ngọc Dao thấy vai hắn đỏ rực, chắc chắn bị bỏng rồi. Dưới vết đỏ ấy là một vết sẹo mới còn chưa lành hẳn, nàng nhớ đến lần bị hắn cưỡng ép đã giả vờ hùa theo, nhân lúc hắn không để ý, không chút do dự đâm hắn một nhát.

Vết đâm kia đáng lẽ phải trúng tim, nhưng hắn lại né được nên chỉ đâm vào vai.

Chu Ngọc Dao không khỏi tiếc hận.

Chúc Lăng Hiên dịu dàng vuốt ve gò má xinh đẹp.

- Ngọc Dao, đừng sợ.

Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng vì sợ nên mới làm hắn bị thương?

Chúc Lăng Hiên xé mở cổ áo nàng, dùng môi lưỡi trơn mớn da thịt trắng như tuyết.

Môi hắn dừng ở nơi căng tròn mềm mại, bàn tay không tự chủ kéo quần nàng xuống. Chu Ngọc Dao vội vàng túm chặt tay hắn, mặt mày xanh mét nói.

- Hoàng Thượng... Hôm nay thần thiếp đến kỳ kinh nguyệt, e rằng không tiện hầu hạ người.

Dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của nàng khiến trái tim Chúc Lăng Hiên mềm nhũn. Hắn hít một hơi thật sâu, chỉnh lại cổ áo hơi mở của nàng, che đi cảnh xuân vô hạn, nghiêng người nằm bên cạnh ôm nàng vào lòng.

- Hoàng Thượng...

Giọng nói của hắn trầm ấm, dịu dàng gấp bội lần nước hồ xuân.

- Ta sẽ không làm gì, chỉ ngủ bên cạnh nàng.

- Không được.

Chu Ngọc Dao vội vàng đến mức dứt khoát, trong giọng nói lại không kịp giấu vẻ chán ghét.

Tim hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến tức thở. Chúc Lăng Hiên nghiến răng.

- Chu Ngọc Dao, nàng đừng khiêu khích đến giới hạn của trẫm.

- Hoàng thượng thân thể tôn quý, để thần thiếp đang đến kỳ hầu hạ bên cạnh sẽ làm ô uế người... Ưm...

Chúc Lăng Hiên nâng cằm nàng lên, dùng đôi môi phủ kín cái miệng nhỏ đang nói không ngừng. Hắn mút lấy cánh môi mềm mại mà gặm nhấm, dùng lưỡi vươn vào cạy mở hàm răng trắng, quấn lấy chiếc lưỡi trơn mềm của nàng dây dưa, tựa như muốn hút lấy tất cả ngọt ngào trong khoang miệng bé nhỏ.

Chu Ngọc Dao bị hắn hôn đến mức không thở nổi.

Trong tẩm điện yên lặng đến mức chỉ nghe thấy âm thanh môi lưỡi quấn quýt cùng tiếng hơi thở gấp gáp.

Bên ngoài vang lên giọng nói của Triệu Lam.

- Bẩm hoàng thượng, đồ ăn đã được chuẩn bị, có mang lên ngay không ạ?

Chúc Lăng Hiên dời môi nàng, mặc lại quần áo cẩn thận cho nàng rồi mặc long bào của chính mình lại, lưu luyến hôn thêm một cái lên đôi môi mọng nước sưng đỏ.

Triệu Lam chờ hồi lâu vẫn chưa thấy hắn đáp lại, giọng nói thoáng vẻ ngập ngừng.

- Hoàng thượng...

- Mang đồ ăn lên được rồi.

Cung nữ thái giám lần lượt bê đồ ăn lên chật kín cả mặt bàn. Chúc Lăng Hiên ra hiệu cho tất cả bọn họ lui xuống, vẫy tay gọi nàng đến.

Chu Ngọc Dao hơi mím đôi môi bỏng rát, môi nàng nhất định đã bị hôn đến sưng vều lên rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi đến bên hắn.

- Ngồi xuống đây, ăn cùng trẫm.

- Tạ ơn hoàng thượng, có điều thần thiếp đã dùng bữa rồi.

Chúc Lăng Hiên vươn tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, gắp vài miếng bào ngư vào bát nàng.

- Ăn tiếp đi, nàng gầy đến như vậy nên ăn nhiều một chút.

Chu Ngọc Dao miễn cưỡng ngồi xuống gắp qua loa vài miếng lấy lệ, ai ngờ chưa kịp ăn xong hắn lại gắp thêm vào bát nàng. Chu Ngọc Dao thấy hắn chưa ăn miếng nào mà từ đầu tới cuối đều gắp cho nàng liền nói.

- Mời hoàng thượng dùng bữa, thần thiếp không ăn nổi nữa.

Chúc Lăng Hiên mở miệng đang định nói gì đó thì Triệu Lam từ bên ngoài vào bẩm báo.

- Hoàng thượng, Hoa phi đau bụng.

Hắn xua xua tay.

- Nàng ấy bảy ngày thì đến năm ngày đau ốm, bảo nàng rằng trẫm nghỉ ngơi rồi.

Triệu Lam cúi đầu nói.

- Bẩm hoàng thượng, thái y nói nàng có thai rồi.