Gió Lộng Chân Đồi

Chương 4: Man mác gió thu qua



Ánh sáng le lói cuối con đường tăm tối, không khí ngột ngạt như lạc bước xuống đường hầm thăm thẳm. Tiếng trẻ con cười đùa to nhỏ, giọng người con gái thánh thót trong trẻo tựa khúc nhạc dịu êm.

Bản Sonate Ánh trăng bên chân đồi yên ả, từng phím đàn lả lướt theo nhịp đập trái tim. Thứ cảm giác đè nặng tâm trí hao mòn, mặt trời bỗng vụt tắt.

Ánh sáng biến mất cùng nốt nhạc cuối cùng.

- Vân Hy!!!

Quân Tường bật dậy, xung quanh tĩnh mịt, ngoài chiếc đèn ngủ lờ mờ chiếu rõ các ngón tay mình. Không ai cả! Anh biết, mọi thứ là một giấc mơ. Có thể hình ảnh xa mờ ấy khó phôi pha nhưng giờ đây tâm hồn anh là chuỗi ngày dài chìm đắm trong kí ức nhạt nhòa.

Vết thương trên cánh tay không là gì cả, dù người quản gia đã mời bác sĩ đến khâu vài mũi. Cha anh lại đến, ông ta khá kiên nhẫn trong việc thỏa hiệp cùng anh. Rõ ràng ông ấy hiểu trang trại này quan trọng biết nhường nào, tại sao cứ một mực khuyên anh bán đi?

Ôm mái đầu nặng trĩu, Quân Tường mệt mỏi lấy trong ngăn kéo ra một tấm ảnh. Hình anh ấy chụp cùng Vân Hy tại trung tâm thương mại. Ba năm rồi, nó hơi ngả màu nhưng tình yêu của anh chẳng hề thay đổi.

Cô ấy biến mất đột ngột rồi bất ngờ trở về cùng một đứa trẻ. Mọi thứ trở nên phức tạp, bản thân anh còn chưa tường tận nổi sự việc đang diễn ra. Gã họ Lưu kia có vẻ biết điều gì đó nhưng tại sao hắn chen ngang vào câu chuyện này?

Đầu anh đau buốt, ngôi sao băng bất chợt lướt qua cửa sổ. Ánh nhìn ngày xưa lại hiện về trong đáy mắt.

...

Sương sớm lạnh lẽo dưới chân đồi, Quân Tường tha thẩn gần trang trại ngựa. Nắng ban mai len lỏi qua tán cây, cơn gió nhẹ thoang thoảng đưa mùi hương quen thuộc. Mùi ngựa, cỏ khô, cả chất gỗ cay nồng của nhựa thông, nó như hòa quyện cùng ngọn đồi yên bình này.

Nhắm mắt thật lâu, anh cố nghiền ngẫm câu hỏi lớn bao ngày. Chuông điện thoại khẽ reo lên, Quân Tường ngỡ ngàng. Là Vân Hy gọi, cô ấy làm anh thoáng hồi tỉnh sau cơn mê dài.

Ánh nắng dịu nhẹ nơi công viên, thảm cỏ êm dịu dưới chân. Mấy chiếc lá phong úa màu đỏ thẫm, chốc chốc rơi rụng theo ngọn gió cuối thu. Cái lạnh se se bên băng ghế đá, cô chờ anh ở đó một mình.

Chiếc váy đen dài chấm gối, cô khoác bộ áo len ấm áp màu trắng ngọc. Quanh cổ choàng chiếc khăn vàng nhạt anh tặng năm nào, đôi má lạnh buốt và ánh mắt xa xăm nơi phương trời kí ức.

- Em à...

Anh khẽ khàng, bàn tay ấm áp chợt chạm lên má cô. Thứ cảm giác ngập tràn tình yêu nhưng cũng thật chua xót. Cô muốn ôm anh thật chặt nhưng vì lý do nào đó Vân Hy do dự, cô nhìn thẳng vào mắt Quân Tường.

- Nếu em không trở lại, anh vẫn sẽ yêu Lữ Vân Hy chứ?

Câu hỏi chân thật đang dò sâu vào ngóc ngách tâm hồn anh. Quân Tường im lặng giây lát, cô ấy hỏi mà đủ khiến anh phải tổn thương. Bản thân Vân Hy hiểu rõ tình yêu anh dành cho cô nhiều thế nào, phút chốc cô bỏ anh đi không lời từ biệt. Quân Tường tựa hồ cảm giác mình bị trêu chọc, đùa giỡn.

Em bóp nát trái tim anh rồi hỏi anh có đau hay không.

Ánh mắt em xa lạ quá, nó chẳng giống em chút nào.

- Em có thể trả lời anh không?

- Về việc đứa trẻ sao? - Vân Hy lạnh lùng đáp, cô không quan tâm nét ngạc nhiên trên mặt anh.

- Anh...muốn biết mọi việc!

Cô khoanh tay trước ngực, Quân Tường vẫn đợi câu trả lời. Nụ cười trên môi cô ấy tắt hẳn, nó pha lẫn sự khinh khi cay đắng.

- Em sẽ lấy Lưu Tuấn Kiệt...

Vân Hy nói giọng bình thản, cô chẳng cần biết lòng Quân Tường nghĩ gì. Con người trở nên khác lạ, xa cách và vô tâm.

Anh bấu chặt đầu gối, có thể anh sắp điên lên nếu cô cứ đùa giỡn kiểu này. Vân Hy mắt ráo hoảnh, cô ấy thậm chí phớt lờ cảm xúc trên mặt anh.

- Vậy còn anh?

Quân Tường giữ lấy hai bờ vai bé nhỏ, khi mặt họ suýt chạm sát nhau. Hơi thở nồng ấm hòa trong thứ không khí se lạnh, tim cô rộn rã tràn đầy thích thú. Vân Hy thật phấn khích bởi nét giận dữ đáng yêu của Quân Tường. Cô dần luồn tay lên cổ anh, những chiếc móng thanh mảnh cọ xát lớp da mềm sau tóc. Hơi thở dồn dập phả lên mặt, đôi tai Quân Tường nóng bừng. Khoảnh khắc bé nhỏ, anh chợt nhận ra điều gì không đúng. Vội nới lỏng tay, anh thoát khỏi cô ấy khi Vân Hy sắp trao nụ hôn nồng đượm cháy bỏng.

Không nói và im lặng, Vân Hy hụt hẫng. Cô ấy đứng dậy, nụ cười nhạt như cách nói lời từ biệt. Quân Tường mím môi, anh cố tỉnh táo để lắng nghe cô nói. Harry Potter fanfic

- Chúng ta kết thúc rồi...

Vân Hy nói khẽ tựa cơn gió thoáng qua. Quân Tường ngây người bởi thái độ chưa từng thấy từ người con gái anh yêu.

- Tại sao chứ? Em trả lời anh đi!

Giọng Quân Tường run run, anh cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh nhưng nỗi đau đang len lỏi sâu tận trái tim. Nó khiến anh sắp vượt mất giới hạn.

- Em thấy quá chán nản mọi thứ! Anh không phải người em thật sự yêu!

- Và em chọn Lưu Tuấn Kiệt! - Anh nói rồi bóp mạnh cạnh ghế.

- Phải!

- Tại sao em bỏ đi? - Anh kìm nén hỏi thêm câu cuối cùng.

Vân Hy tránh cái nhìn ấy, cô lần từng bước nhỏ đạp lên chiếc lá khô trước mặt. Chiều thu buồn ảm đạm, mái tóc Vân Hy phất phơ từng lọn, Quân Tường chết lặng nhìn người yêu quay gót một cách vô tình.

- Đứa trẻ...nó không phải con anh!

...

Tầng mây rẽ lối, chiếc máy bay lướt ngang bầu trời để lại vệt khói dài bao la. Tuấn Kiệt đậu chiếc ô tô màu trắng cạnh biệt thự. Hắn đâu ngờ dễ dàng mời Vân Hy đến đây.

Đứa trẻ khá vui vẻ, con bé chạy tung tăng khắp sân vườn. Nhà Tuấn Kiệt rất rộng, nếu so sánh biệt phủ Ngô gia thì dinh cơ này chẳng thua kém gì.

Vân Hy ngồi xuống bộ bàn ghế xinh xắn ngoài vườn. Xung quanh hoa trồng khắp nơi, thảm cỏ xanh dịu mát dù tiết thu hãy còn lạnh buốt. Nắng nhạt nhưng vẫn ấm áp, cầm tách trà nóng trên tay, mùa thu trở nên tươi đẹp hẳn.

- Em thích chứ?

Tuấn Kiệt hỏi, hắn cười bởi nét mặt rạng rỡ từ Vân Hy. Cô ấy quá đẹp, từ gương mặt, mái tóc đến cả tâm hồn. Kẻ lưu manh như hắn còn yêu nói chi tên thư sinh Ngô Quân Tường.

Vân Hy bỏ mặc Quân Tường, hắn ngỡ mình nằm mơ. Mà có lẽ hắn mơ thật! Trái tim người đẹp bất ngờ hướng về hắn. Ngay trong tâm tưởng, hắn chưa bao giờ nghĩ vậy.

- Em cần sự bình yên...

Vân Hy nheo mắt lại, Tuấn Kiệt nhướng mày. Hắn chà hai ngón tay vào nhau. Bao lời tốt đẹp nói ra cả, chỉ là trong trái tim còn trống trải quá. Nỗi cô đơn bộc phát đằng sau ánh mắt gã lưu manh kia, hắn hồi tưởng giây phút dưới chân đồi, khi Vân Hy và Quân Tường quấn quýt bên nhau. Cảm giác sâu thẳm quặn thắt đáy lòng.

Hắn chờ đợi em, anh cũng vậy! Nhưng tình yêu không hề thua kém hắn! Có thật em yêu anh hay đùa giỡn kẻ cô độc này?