Gió Lộng Chân Đồi

Chương 6: Góc nhỏ đáy tâm hồn



Cơn gió lao xao đầy thách thức, nó muốn thổi bay tấm thân bé nhỏ chưa biết sự đời. Gương mặt ngây thơ mò mẫm thành lan can, đứa trẻ nhoài người xuống.

- Trời ơi!

Quân Tường tối sầm mặt, anh hoảng hốt lao đến nơi đứa trẻ có thể rơi bất kì lúc nào. Ngôi nhà chỉ một tầng lầu nhưng đối với chiều cao này không thể đùa giỡn được.

Làm sao đây?

Anh rối trí, mắt chẳng rời đứa trẻ. Con bé đang kiếm tìm gì đó, nó thậm chí chưa hiểu nguy hiểm rình rập. Miệng khóc mếu máo, trông khá sợ hãi.

- Mẹ!

Nó thét lên rồi thì...

- Bụp!

Quân Tường nhăn mặt, anh chụp được đứa trẻ ngay khoảnh khắc tử thần muốn lấy mạng nó. Mảnh sành sứ văng khắp nơi. Con bé khóc ré lên, nó giãy giụa trong tay anh.

- Ngoan nào! Ngoan nào...

Anh vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nó thoải mái hơn hẳn nhưng vẫn còn khóc nhè nhẹ.

Ngôi nhà chẳng ai khác ngoài trẻ con. Lòng anh rộ lên nỗi lo mông lung mập mờ. Anh lấy điện thoại gọi, tiếng máy chờ rất lâu. Cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nửa tiếng sau...

- Có chuyện gì vậy?

Người quản gia lái chiếc ô tô đen đậu trước nhà Vân Hy. Quân Tường đang cho đứa trẻ ăn cây kẹo mút. Người quản gia lại gần, đứa trẻ sợ sệt, nó nép sau lưng Quân Tường.

- Con...ổn chứ?

Ông ấy chỉ vào cánh tay xây xát rươm rướm máu của anh. Đứa nhỏ trông khá mệt, nó ngáp ngủ liên tục.

...

Chuông điện thoại vang hồi lâu, Tuấn Kiệt bấm bụng, vẻ mặt thất thần. Lát sau, hắn phóng xe ra khỏi nội thành.

Người quản gia loay hoay ngoài cổng, ông ấy hỏi han một lúc rồi gọi ngay cho Quân Tường.

Chiếc ô tô xám bám đuôi Tuấn Kiệt, người quản gia thoạt trông chẳng để ý. Mười lăm phút sau, Quân Tường chở đứa trẻ về trang trại ngựa.

- Chú trông nó hộ cháu!

Anh mở ngăn kéo lấy một chiếc hộp nhỏ. Người quản gia thoáng chau mày, anh vội ra xe và rời đi nhanh chóng.

Chiếc xe lao vun vút, Tuấn Kiệt phóng thật nhanh sau cú điện thoại bất ngờ. Hắn đi khá xa, khu ngoại ô gần bìa rừng. Ở đây có một nhà máy bỏ hoang nhiều năm.

Thận trọng bước vào, bên trong bụi bặm, ẩm mốc ngột ngạt. Nhìn cũ nát nhưng cũng khá quen. Thể như hắn từng đặt chân tới đây.

- Vân Hy! Anh đây!

Hắn gọi to, tình huống bất ngờ nào đó xảy ra. Cô ấy biến mất sau đêm hôn lễ! Thật khó tưởng tượng. Kẻ lạ mặt bất ngờ thông báo rằng hắn muốn gặp vợ mình thì nhanh đến đây.

Sự bắt cóc chẳng đòi tiền chuộc sao?

Tuấn Kiệt mải mê nghĩ ngợi, bên ngoài chiếc ô tô xám đang tới. Tiếng bước chân dồn dập xông vào, Tuấn Kiệt quay đầu lại thì...

...

Quân Tường mở cửa nhà Vân Hy, nó hoàn toàn không khóa! Anh rất ngạc nhiên.

Ngôi nhà ấm cúng, mấy năm trước anh và cô quây quần bên nhau. Trải qua nhiều năm gắn bó, bao tình cảm khắc sâu tận đáy lòng.

Anh chạm tay lên từng món đồ, bàn tay ấm áp của cô ấy còn lưu luyến trên đây. Bức ảnh chụp hai người đặt cạnh chiếc piano trắng. Anh nhẹ nhàng cầm lấy nó, gương mặt cô ấy hiền hậu, thanh tú biết bao.

Giở ngăn kéo ra, chỉ là hành động vô thức mà thôi. Anh đắn đo nhìn cuốn nhật ký...

Ánh đèn diễm lệ căn biệt thự nhà Ngô gia sáng rực rỡ. Chủ tịch Ngô mệt mỏi ngồi dậy, ông ấy bị sốc khi nhà xưởng gặp hỏa hoạn.

Hồi tưởng ánh mắt Lữ Vân Hy nhìn ông lúc hôn lễ, Ngô Quân Hạo cảm giác bất an.

- Ông chủ, dùng canh nóng nhé!

Người quản gia đẩy xe thức ăn vào, chủ tịch Ngô không muốn ăn nên phẩy tay bảo ông ấy ra ngoài.

- Ông uống nước nhé!

- Thôi, tôi không cần đâu!

Ngô Quân Hạo lắc đầu, định ngồi xuống ghế thì ông quản gia vẫn đem nước lại gần.

- Ông chủ...

Ngô Quân Hạo nhíu mày, đèn trong nhà đột ngột tắt hết. Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

...

Ô cửa sổ nhà Vân Hy còn sáng đèn, Quân Tường đứng yên đấy. Trái tim anh tưởng chừng chết tự bao giờ.

Cuốn nhật ký nằm ngay ngắn đó. Nó như sự thật kinh hoàng nhất mà anh đang phải đối mặt. Bám víu cạnh cây đàn piano, anh nhớ mãi bản Sonate Ánh trăng. Nơi chân đồi xanh thẳm, bản tình ca góc nhỏ chơi vơi. Hai trái tim hòa nhịp điệu vale vui vầy.

Hình ảnh ở đây nhưng em...em đang tựa nơi nào?

Đau đớn, uất hận. Quân Tường gục đầu xuống phím đàn. Anh không thể khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra. Nó bào mòn thể xác lẫn tâm hồn...

Vân Hy...

Màn đêm u ám nhuộm màu máu đỏ. Bốn bề lặng thinh, yên ắng. Tuấn Kiệt mở dần mi mắt, toàn thân hắn ướt sũng máu.

Xung quanh mờ ảo, ánh sáng vừa đủ để nhìn. Không rõ lắm, hắn nhớ lũ người kì lạ đột ngột tấn công mình. Giờ thì sao đây? Nơi chốn quái quỷ gì thế này?

Bốn bức tường độc mỗi cánh cửa, hắn hét to lên nhưng chẳng ai quan tâm. Bực tức, hắn đấm mạnh cửa.

- Rầm!

Cánh cửa mở ra, nó dội vào người Tuấn Kiệt khiến hắn té ngã. Hai gã cao to lù lù bước vào.

- Khốn kiếp!

Tuấn Kiệt nóng giận định đánh chúng thì một gã thúc ngay mạn sườn, hắn run bặt nín thở vì đau.

- Ồn ào đủ rồi đó!

Chúng đạp hắn nằm quật xuống, Tuấn Kiệt cắn răng chịu đựng.

- Khốn kiếp! Chúng mày làm gì vợ tao rồi?

Bọn người nhăn mặt cười, bộ dạng Tuấn Kiệt hết sức thảm hại. Thật sự hắn sẵn sàng liều mạng nếu lũ này dám động đến Vân Hy.

- Tự lo mạng mình thì hơn! Rầm!!!

Cánh cửa đóng sầm lại, Tuấn Kiệt thở thoi thóp. Hắn co người vì đau đớn.

Vân Hy! Anh thề sẽ giết tất cả nếu chúng động đến em!

...

- Reng! Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại khiến Quân Tường sực tỉnh. Đầu dây bên kia giọng người quản gia hốt hoảng. Mặt anh căng thẳng, anh lập tức lên xe đi ngay.

- Quân Tường!

Người quản gia rối rít gọi, anh mở cửa ô tô, tức tốc chạy ngay vào nhà mình.

- Có chuyện rồi...

Anh ngả người xuống sô pha, mặt mày trắng bệch.

- Ông chủ...ông chủ biến mất rồi! Không lẽ...

Người quản gia sốt ruột, đứng loanh quanh cạnh anh.

- Chú biết chuyện gì đó phải không? - Anh lạnh lùng hỏi.

- Chú...

Người quản gia tránh ánh mắt của anh, ông ấy co ro cố phủ nhận mọi việc. Nét mỏi mệt hiện rõ trên mặt anh, mái tóc đen mới mấy ngày đã lấm tấm bạc. Không thể hình dung nổi, người quản gia xót xa vô cùng. Quân Tường tiều tụy đến nao lòng.

- Không cần nói nữa! Quá muộn rồi...

Quân Tường đứng dậy, đầu anh choáng váng. Cái chậu cây trên sân thượng nhà Vân Hy rơi tạt sau gáy. Vì cứu đứa trẻ, anh vốn không bận tâm. Mặt người quản gia bỗng biến sắc, anh nhìn xuống sàn nhà. Máu rỉ rả từng giọt.

Mũi anh đang chảy máu!

- Quân Tường?