Gió Trăng Chẳng Đến Kịp

Chương 1: Tang Lễ



1.

Cô quay đầu nhìn di ảnh trắng đen của ba mình, lại nghĩ ngày hôm qua gọi điện cho Ôn Dĩ Hành nói với hắn ba cô qua đời, bảo hắn trở về một chuyến.

Hắn nói hắn công tác ở nơi khác không đặt được vé máy bay trở về, trước khi cúp điện thoại cũng chỉ nói với cô hai chữ:

"Nén bi thương"

Cô còn cho rằng, hắn thật sự không thể phân thân. Không nghĩ tới, đúng là không thể phân thân nhưng không phải vì bận công việc mà bởi vì vội vàng đi an ủi bạch nguyệt quang đáng thương của hắn.

Cô cho rằng chính mình sẽ trực tiếp tức giận xong lên, đối chất với hắn cùng bạch nguyệt quang của hắn. Tốt nhất là cho bọn họ bẽ mặt, đem tro cốt vị hôn phu trên tay nàng ta đoạt đi, rãi ở trước mặt bọn họ.

Chất vấn bọn họ, người mất không được bao lâu tro cốt còn chưa lạnh, hai người liền cấu kết làm bậy không sợ anh ta dưới suối vàng khó lòng yên nghỉ.

Kết quả mẹ đi ra từ tang lễ tìm cô đánh vỡ ảo tưởng của cô:

"Hủ Hủ, mẹ như thế nào nhìn thấy Dĩ Hành là nó gấp gáp trở về tham dự tang lễ sao?"

Cô chắn ngang tầm mắt của mẹ, miễn cưỡng nói cho có:

"Không phải, mẹ nhìn lầm rồi anh ấy còn đang ở nơi khác, phỏng chừng rạng sáng hôm nay mới về đến chúng ta trở về túc trực bên linh cửu ba ba thôi."

Nói xong liền tiến lên phía trước còn nhìn thấy ánh mắt Ôn Dĩ Hành nhìn lướt ngang bên này.

Cô quay đầu trở về túc trực bên linh cửu phụ thân.

2.

Tang lễ kết thúc vào ngày hôm sau, cô sắp xếp mọi việc ổn thỏa cho mẹ rồi ôm di ảnh của ba ngồi trong phòng ngủ phát ngốc.

Ba chết vì ung thu phổi nửa năm trước xét nghiệm ra kết quả đã là thời kì cuối, bác sĩ bảo cằm cự được nửa năm đã là cực hạn.

Thời gian chính là mấy ngày này, Ôn Dĩ Hành rõ ràng biết đây là mấy ngày yếu đuối nhất của cô kết quả hắn vẫn như cũ không thay đổi sắc mặt nói với cô:

"Anh muốn đi công tác hai ngày"

Thậm chí tại tang lễ ba cô cũng chưa đến một lần.

Lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng động, phòng ngủ bị người đẩy ra Ôn Dĩ Hành vừa đi vừa giai giai huyệt thái dương sau đó đem áo khoác tây trang treo ở bên cạnh.

Hắn đi đến ngồi xổm xuống cạnh cô cả khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tràn ngập vẻ mệt mỏi nói

"Xin lỗi, anh lái xe mười mấy tiếng suốt đêm gấp gáp trở về nhưng vẫn không kịp dự tang lễ của ba."

"Hủ Hủ, em có thể tha thứ cho anh không?"

Cô nhìn vành mắt thâm đen của hắn suy nghĩ, nếu không phải ở nhà tang lễ tận mắt nhìn thấy hắn ôm bạch nguyệt quang cẩn thận che chở cô còn tưởng rằng chính mình gặp quỷ.

Từ khi gặp hắn lần đầu tiên cô liền biết Ôn Dĩ Hành thật là ảnh đế.

Nhưng cô không vạch trần hắn ngược lại còn rất tri kỉ hỏi hắn:

"Đã ăn cơm chưa? Em nấu cháo cho anh, anh lái xe mười mấy giờ hẳn là còn chưa ăn gì đi."

Cô vứt bỏ suy nghĩ muốn đúng dậy nhưng hai ngày rồi chưa uống qua một giọt nước cả người suy yếu, có chút không chịu đựng nổi.

Kết quả hắn đè lại bả vai cô nói:

"Không cần, anh đã ăn chút bánh mì ở của hàng tiện lợi, em hiện tại nghỉ ngơi cho tốt đừng quá thương tâm."

Hắn đưa tay xoa xoa đầu cô cổ tay lây dính mùi thịt nướng bay vào mũi cô.

Giỏi thật, cửa hàng tiện lợi còn phục vụ thịt nướng xem ra bạch nguyệt quang còn ăn uống ổn lắm. Vị hôn phu vừa mới chết đã có thể ăn thịt nướng.