Gió Trăng Chẳng Đến Kịp

Chương 2: Hắn Bất Nhân Đừng Trách Cô Bất Nghĩa



3.

Ôn Dĩ Hành vào nhà tắm,

Cô đứng dậy lấy di động từ trong áo khoác tây trang của hắn. Di động hiển thị màng hình khóa, bất quá hắn đặt mật khẩu quanh đi quẫn lại chỉ có mấy dãy số.

Trước kia cô chưa bao giờ xem qua di động của hắn.

Không phải thật sự tin tưởng hắn chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Một người nam nhân nếu muốn gạt người, hắn có thể sử dụng hai chiếc điện thoại, một cái để ngoài có thể tuỳ tiện xem, một cái giấu đi cho dù tìm thế nào cũng không thấy.

Cô nghĩ nghĩ, bấm ngày sinh nhật mình, màn hình hiển thị sai mật khẩu. Lại bấm sinh nhật hắn, vẫn không đúng.

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn ngày sinh nhật bạch nguyệt quang của hắn, màng hình hiển thị đã được mở khóa.

Thật tốt, may mắn là cô biết sinh nhật bạch nguyệt quang.

Mỗi năm vào ngày bảy tháng mười hắn đều sẽ gửi đến số điện thoại lạ một lời chúc mừng sinh nhật. Ước chừng đã gửi được 5 năm.

Ngày bảy tháng mười con số này đối với cô mà nói, còn nhớ kỹ hơn so với sinh nhật của chính mình. Mà thật trùng hợp cô lại cùng tuổi với bạch nguyệt quang của hắn, mật khẩu thật dễ đoán.

Cô bỏ qua WeChat cùng tin nhắn của hắn, hắn cùng bạch nguyệt quang có nhắn tin trò chuyện hay không cô không để ý, có tán tỉnh nhau hay không cô cũng không hứng thú muốn biết.

Ôn Dĩ Hành ngày thường rất thích dùng hộp thư để lưu trữ văn kiện, Hủ Hủ trực tiếp nhấn vào hộp thư, tìm kiếm một hồi quả nhiên tìm thấy một phần văn kiện bị ẩn giấu, là văn kiện đấu thầu của công ty bọn họ.

4.

Đây mới là mục tiêu của cô, đem văn kiện tải xuống nhanh chóng gửi tới di động của mình, sau đó xóa bỏ văn kiện đã tải. Ba cô vốn là quản lý cấp cao của một công ty đã niêm yết lương một năm mấy trăm vạn, mà Ôn Dĩ Hành còn là cấp dưới mà ông coi trọng nhất.

Hắn thông minh, lớn lên cũng tuấn tú, làm việc cẩn thận, năng lực chuyên môn xuất chúng. Ba cô nhìn trúng năng lực của hắn liền tác hợp hai người lại với nhau.

Có thể nói cô vừa gặp đã yêu Ôn Dĩ Hành, chủ yếu là nhìn trúng hắn đẹp trai nói năng lại nho nhã lễ độ.

Ôn Dĩ Hành cũng không cự tuyệt, sau hai cuộc hẹn liền hướng cô thổ lộ, hai người quen nhau được nửa năm liền cử hành hôn lễ. Bây giờ cũng đã kết hôn được ba năm.

Mà ở nữa năm trước, ba cô khám ra ưng thư phổi thời kì cuối liền lui xuống dưới tiến cử Ôn Dĩ Hành. Ôn Dĩ Hành rất quý trọng có hội này hắn liều mạng muốn hướng trước mặt Lão tổng lập được công trạng đầu tiên.

Cho nên khi Ôn Dĩ Hành biết ba cô bệnh nặng thực nhanh liền không qua khỏi hắn vẫn nhất quyết muốn đi chuyến công tác này, cô cũng không hề nghi ngờ.

Chỉ là không nghĩ tới người cuồng công tác như Ôn Dĩ Hành, vẫn có thể từ bỏ công việc đến chổ bạch nguyệt quang an ủi nàng ta.

Cô muốn bóp chặt mạch máu mạch máu của nam nhân, cô sẽ không nháo một trận lớn với hắn, cũng không khóc lóc kể lễ mình đã trả giá bao nhiêu cho hắn. Cô sẽ xem có bao nhiêu thứ hắn không buông xuống được làm tổn hại từng thứ một.

Phần văn kiện này, có thể giúp cô giải quyết một cách hoàn mỹ khó khăn hiện tại.

5.

Ngay tại lúc này tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên,

Cô vừa nhìn tên hiển thị 'Mạc Tuyết', cũng chính là bạch nguyệt quang của Ôn Dĩ Hành.

Không nghĩ tới hắn thật sự không xem cô như người ngoài, thế nhưng lại dùng cái di động này liên hệ với Mạc Tuyết.

Cô quyết đoán cúp điện thoại.

Cửa sổ cuộc trò chuyện sau đó cũng hiện lên "

[Dĩ Hành, em rất khó chịu. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại em đều sẽ nhớ đến anh ấy, anh nói xem vì sao anh ấy nhẫn tâm bỏ em rời đi như vậy? ]

[Dĩ Hành vì sao anh không trả lời? Anh đã về đến nhà chưa? ]

[Có phải em lại làm phiền đến anh không? Vợ anh sẽ không trách anh chứ? Nếu em quấy rầy cuộc sống của anh, em thật sự rất xin lỗi nhưng em khó chịu quá trong nhà lại không có ai, cảm giác thật không thở nổi.]

Khá khen cho một trà xanh cấp thấp,

Chồng nàng ta mất, nàng ta tìm chồng người khác an ủi tâm hồn bi thương, cũng thật có ý tứ.

Cô trấn định cầm di động đi đến cửa phòng tắm, nhìn vào người đang rửa mặt bên trong, cố gắng làm giọng mình trở nên thật bình thường:

" Dĩ Hành, có người gọi điện cho anh có cần em nghe giúp anh không? "

Trong phòng tắm, thân thể Ôn Dĩ Hành lập tức đờ ra một chút.

Cô nghe được hắn nhanh chóng đóng lại vòi sen. Thật nhanh mở cửa ra, trên cổ còn vương vãi bọt xà phòng chưa được rửa sạch đã vội vàng cầm lấy di động trên tay cô.

Sau khi nhìn lướt qua, sắc mặt hắn liền thay đổi:

" Là người của công ty, gần đây vì dự án đấu thầu mọi người đều rất bận rộn. Thời điểm anh gấp gáp trở về không có mở di động họ gọi không được cho anh nên khá sốt ruột. "

Cô gật gật đầu, không hỏi nhiều chỉ là vươn tay lau bọt xà phòng trên cổ hắn.

Hắn ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, bổng nhiên dò hỏi:

" Em có xem tin nhắn hiển thị không? "

" Không có nha, chuyện công việc của anh em lại không hiểu. Bất quá vất vả cho anh, ba cùng công ty đều làm anh mệt mỏi đi, đêm nay tranh thủ ngủ sớm một chút. "

Cô bình tĩnh đưa cho hắn bộ đồ ngủ, hắn lại không nhận lấy ngược lại nắm lấy tay cô đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một chút.

" Xin lỗi Hủ Hủ, công việc thực sự rất cấp bách anh hiện tại cần phải đến công ty một chuyến, có thể sẽ về trễ, em nghỉ ngơi trước được không? "

Cô nhìn bộ dáng chân thành lại thâm tình của hắn cảm thấy mười phần chướng mắt.

Ba năm, cô trả giá tất cả vẫn là không đổi được tim của hắn.

Nói dối ngay trước mặt cô, mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập mạnh.

6.

Ôn Dĩ Hành cả đêm không trở về,

Cô thông qua định vị của di dộng thấy hắn lái xe đến tiểu khu Hoa Triều, cách nhà họ khoảng 30 phút lái xe.

Tuyệt thật, đúng là đến nhà của bạch nguyệt quang, ban ngày bồi nàng ta còn chưa đủ, buổi tối còn muốn cùng cô ta túc trực bên linh cữu vị hôn phu.

Cô tắt di động nằm lên giường, hai ngày rồi chưa uống một giọt nước dẫn đến dạ dày co gút đau đớn. Hủ Hủ cuộn mình trên giường đau đến đầu đầy mồ hôi một lúc sau cơn đau cũng mãi không thuyên giảm.

Trong lúc mê mang cô ôn hi vọng cuối cùng gọi cho Ôn Dĩ Hành. Điện thoại vang lên một tiếng đã bị cúp máy. Cô gọi lại lần nữa, lần này di động trực tiếp thuê bao.

Tốt rồi, đây chính là không muốn cô quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Hủ Hủ trào phúng cười cười sau đó dựa theo trí nhớ cố gắng tìm kiếm một số điện thoại không được lưu trong nhật ký cuộc gọi.

Điện thoại lập tức được thông:

" Bác sĩ Trình chuyện lúc trước tôi nói với anh, anh suy xét như thế nào? Có thể làm nhanh nhanh giúp tôi không? "

Đối phương nghe âm thanh của cô, lo lắng hỏi:

" Cô nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn làm như vậy? "

Hủ Hủ trả lời:

" Đúng vậy, hắn bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa!"