Giống Như Mùa Thu

Chương 2



Quán cơm khá gần trường, không gian rộng rãi thoải mái với hai tầng. Chúng tôi chọn ngồi ở tầng trên, mới có hơn mười giờ nên không đông khách lắm.

Trong khi tôi mải lật menu thì Dương Ánh Chúc miệng rap không nghỉ, nói chuyện mà cứ như điều tra người ta. Nhìn mặt thằng bé tái xanh cùng nụ cười gượng tôi ngại giùm nhỏ bạn. Thực đơn của quán khá đa dạng, tôi chọn trà chanh và bánh mì chảo, mấy bạn còn lại thì chọn cơm rang dưa bò.

Nếu không gặp Đào Thùy Anh ở đây tôi sẽ không nghĩ trái đất này bé thế.

Chúng tôi ngồi gần cửa sổ nên nhìn xuống dưới là thấy đám Thùy Anh đang cất xe sau đó kéo nhau vào. Chắc chúng nó không lên tầng hai đâu nhỉ.

Vừa niệm chú trong lòng thì chỗ cầu thang đã nghe thấy tiếng của Thùy Anh lanh lảnh, "Lên tầng hai cho đỡ đông."

Tôi cặm cụi ăn như không quen biết, thế nào vẫn nghe thấy giọng Đào Thùy Anh mỗi lúc một gần: "Ơ, người quen này."

Nhưng mà câu nói đó lại không dành cho tôi, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt hơi ngạc nhiên của Phúc, tiếp đó là tiếng của Thùy Anh: "Ủa Phúc, đi ăn cơm à?"

"Ai đây, ủa Thy, ơ các cậu biết nhau à?"

Tôi ngẩng đầu cười gượng, nhìn qua Vũ Hoàng Phúc đang vui vẻ nói chuyện với Thùy Anh, bọn họ trông có vẻ khá thân thiết.

"Mấy tháng hè không gặp cậu cao thật ấy."

"Bình thường thôi, Thùy Anh đi với bạn à?"

"Ừ, đi với lớp Văn." Đến đây cô ấy đánh mắt về phía tôi, vẻ mặt tiếc nuối không biết là thật hay giả: "Tớ cứ tưởng sẽ học cùng Anh Thy cơ, tiếc thế, sao cậu lại thi Tin vậy."

"Anh Thy thi Tin để học cùng với tớ." Dương Ánh Chúc vòng qua vai ôm chầm lấy tôi, ánh mắt vui sướng nhìn Thùy Anh. Ít nhiều con bé đã giúp tôi giải vây, tảng đá đè nặng trong lòng như được bỏ xuống.

Cũng may là đám bạn gọi Thùy Anh về bàn, nếu không tôi chắc ăn không xong bữa cơm này. Mà không, từ khoảnh khắc bạn ấy xuất hiện tôi đã nuốt không trôi. Nuốt xuống miếng bánh mì, tôi chảy cả nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì nghẹn.

Miếng bánh mì to tướng nghẹn ở cổ họng, tôi không sao nuốt xuống cũng không sao nói được, chỉ có thể nắm chặt tay đấm đấm vào ngực. Người nhận ra sự bất thường của tôi không phải con bạn thân ngồi cạnh, mà là Vũ Hoàng Phúc.

Tôi lúc đó nhắm chặt mắt cố gắng nuốt xuống, một tay đập đập bàn tay còn lại đấm đấm vào ngực, muốn tắc thở tại chỗ. Tình huống này của tôi chẳng khác nào cá mắc cạn, lúc còn đang nhắm tịt mắt cố nuốt xuống, cổ họng phát ra những âm thanh cực kì ba chấm thì lưng có một bàn tay vỗ vào.

"Hoàng Anh Thy, nếu không nuốt xuống được hay là cậu nôn ra đi." Giọng nói dễ chịu nhưng thập phần lo lắng vang lên trên đỉnh đầu, mà lúc này tôi mới nghe thấy tiếng con bạn thân sốt sắng: "Mày sao thế."

Tôi làm sao có thể nôn ra được trong tình cảnh này chứ. Bỗng chốc Hoàng Phúc đưa đến trước mặt một ly nước cẩn thận giúp tôi kề lên miệng, phải uống ngụm nước to tôi mới miễn cưỡng nuốt được xuống dạ dày.

Mặt tôi hơi phiếm hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mi mắt khẽ từ từ mở ra, lúc này mới nhìn thấy hai tay mình vẫn nắm chặt cổ tay của Vũ Hoàng Phúc, nước mắt vẫn còn dính một chút ở khóe mi. Tôi đờ người vì mệt lử, Phúc còn tận tâm lấy giấy ăn lau nước mắt cho tôi, khẽ vuốt lưng vài cái rồi mới về chỗ.

"Hoàng Anh Thy, mày ăn có miếng bánh cũng để bị nghẹn là sao?" Chúc quay sang nhìn tôi dở khóc dở cười.

Tôi còn nói được gì chứ, bạn thân tôi mải buôn chuyện với trai, còn chẳng biết tôi đang ngồi cạnh nó.

"Bạn còn hỏi nữa à, Thy ngồi cạnh bạn đấy."

Hay quá Vũ Hoàng Phúc, cậu nói lên tiếng lòng của tôi rồi đấy.

Ánh Chúc gọi phục vụ lấy cho tôi cốc nước chanh dây, giờ thì tôi chẳng có tâm trạng đâu mà ăn với chả uống.

Còn Hoàng Phúc, cậu ấy gọi giúp tôi một phần mỳ sốt bò bằm, cẩn thận nhắc nhở: "Cậu đừng uống nước không, đói sẽ đau dạ dày."

"Cảm ơn cậu." Bạn ấy thực sự quá là tinh tế, ngược lại là tôi, ngay lần đầu gặp đã ăn ngấu ăn nghiến sau đó bị nghẹn, còn để người ta phải dỗ mình. Tôi không tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu không có bạn ấy.

Mắt thấy cổ tay trái của cậu ấy hằn lên dấu tay đỏ ửng, tôi mới nhớ ra vừa nãy hình như mình nắm chặt lắm. Vươn người lên trước nhìn cho rõ, tôi lo lắng hỏi: "Cậu có đau lắm không, xin lỗi nhé."

"Không sao đâu." Phúc nhìn qua cổ tay nhưng chẳng mấy quan tâm, vẫn giữ thái độ vui vẻ như cũ.

Dương Ánh Chúc lúc không cần nói thì nó lại nói: "Gớm nhờ.", lúc này con bé quay sang tôi cười nhạt: "Vừa nãy tao mà là mày, nó sẽ bảo" cho mày chừa cái tội ăn uống tục tĩu "đấy."

"Kinh nhờ, người Úc dạy ga lăng thế à Phúc."

"Ê Phúc, người Úc có ăn cơm rang dưa bò không?"

Mặc dù tôi không biết người Úc mà Dương Ánh Chúc đang nói đến là ai, nhưng tôi cảm nhận được sự biến hóa không ngừng trên gương mặt đẹp trai kia. Vũ Hoàng Phúc không vui.

Như cảm nhận được không khí kì quặc trên bàn, Tuấn Khải đã hòa giải: "Chúc có muốn ăn thêm không?"

"Được đấy, cậu ăn với tớ nhé."

Lúc về ngồi sau xe của Ánh Chúc, tôi buột miệng hỏi "người Úc" mà nó nhắc đến là ai, Dương Ánh Chúc vừa đèo tôi vừa cười, giọng có vẻ không ưa: "Người yêu cũ của Phúc Hoàng, con bé đấy tên là Vy. Mày biết mà, con bé trong đội tuyển Anh mà tao kể ý. Nó sang Úc du học rồi, nó đá thằng bạn tao trong phút mốt đấy."

Thấy tôi không nói gì Chúc lại tiếp tục, "Tao thấy thằng bạn tao có vẻ ấn tượng với mày đấy. Lần đầu gặp mà nó cứu mày một mạng còn gì."

Nghe đến đây tôi liền tức giận đánh mấy cái vào lưng Chúc, "Tại mày ý, ngồi bên cạnh mà tâm trí ở tận đâu."

Chúc cười tôi, còn tôi thì chửi Chúc.

Sau một hồi nói chuyện con bé lại ra vẻ nghiêm túc: "Anh Thy, hay mày cứu vớt thằng bạn tao đi, nó mới chia tay được mấy tháng."

"Điên, vớ vẩn."

Sau bữa ăn hôm đó, một tháng trời tôi không gặp lại Vũ Hoàng Phúc. Vốn dĩ chương trình học của lớp chuyên khá nặng, Tin lại là môn tôi chẳng biết gì thế nên thời gian chính của tôi chủ yếu học và học. Bên cạnh đó còn có thêm một nỗi sợ mang tên quái vật trường C.

Đó là những người học hành chăm chỉ, gọi là mọt sách cũng không ngoa. Tôi xếp những người đó vào một hội, hội còn lại là học vừa vừa, và hội thứ ba là Dương Ánh Chúc và những người bạn. Và trong hội cuối cùng có tôi.

Học quen với áp lực ở cấp hai nên lên cấp ba tôi không bị sốc văn hóa, và một tin nữa Dương Ánh Chúc nghiễm nhiên trở thành lớp phó đời sống được yêu thích của lớp Tin mười.

Sáng đi học trên lớp, chiều Chúc kéo tôi đến tham gia hoạt động chào học sinh lớp mười của các câu lạc bộ trong trường. Tôi không có hứng thú với mấy câu lạc bộ của trường cho lắm, nhưng phải công nhận là buổi đón học sinh mới khá chỉn chu và đông đúc.

Chúc kéo tôi lách qua những bạn nam nữ đi trong hội trường, chen chúc mãi mới vào đến điểm đăng kí hoạt động của clb Dance. Chúc hướng ngoại cả ngày, thế nên những hoạt động nhảy múa ca hát không thể thiếu Chúc. Tôi thì hướng ngoại nửa mùa, hát thì không hay nhưng bù lại biết chơi piano dạo.

"Mày đứng đây đợi tao, tao đi lên xếp hàng đăng kí, không tí nữa là không còn slot nào." Chúc nhét vội vào trong tay tôi cái điện thoại, xong xuôi chạy ngay vào đám học sinh đang xếp hàng.

Xung quanh hội trường là các câu lạc bộ bày biện thành từng gian vô cùng đẹp mắt, các anh chị cũng đón tiếp học sinh mới rất nhiệt tình. Điển hình là mấy câu lạc bộ ngoại ngữ, tiếng Trung, tiếng Nga, tiếng Anh các anh chị siêu nhiệt tình.

Tôi nhìn sang gian hàng của câu lạc bộ Tranh biện, lại nhìn tiếp đến gian hàng của câu lạc bộ Báo chí trang trí bằng những tờ báo đủ hình dạng, kèm theo máy ảnh phụ kiện đẹp mắt. Điểm dừng tiếp theo là một gian hàng nhỏ đơn sơ nhưng đầy màu sắc, trang trí bằng những cuốn sách dày trên kệ và những tấm áp phích in chữ viết vô cùng đẹp. Là câu lạc bộ Văn học.

Chậm rãi tiến bước về phía của gian hàng, thấy tôi đứng ngó nghiêng một chị gái lớp trên đi lên đặt vào trong tay tôi tờ giấy nhỏ như tấm thiệp đẹp đẽ. Thái độ niềm nở thân thiện của chị khiến tôi đỡ lạc lõng hơn nhiều.

"Em xem qua câu lạc bộ Văn học nhé."

"Vâng ạ. Em cảm ơn."

Nhìn cách trang trí độc đáo của tấm thiệp tôi khẽ cười, cho dù không vào được lớp Văn thì tình yêu của tôi dành cho Văn học cũng chẳng cạn bớt.

"Hoàng Anh Thy!"

Nghe giọng nói gọi giật đằng sau tôi quay lại nhìn, là Thùy Anh.

"Cậu cũng đến à?" Thùy Anh nở một nụ cười thân thiện, ngó nghiêng không thấy ai mắt nó sáng lên: "Cậu đi một mình à?"

Tôi vo tờ giấy trong tay khẽ giấu sau lưng, gật đầu cười mỉm, "Ừm. Cậu đến lâu chưa?"

"Lâu rồi, tớ đang định đi xem mấy câu lạc bộ nữa, cậu đi chung không?"

Tôi xua xua tay, nét mặt bày ra khó xử: "Để lần sau nhé, tớ phải đi rồi. Hẹn cậu dịp khác."

Nở một nụ cười tươi tôi quay lưng chạy về phía vừa nãy đứng cùng Chúc, hiện tại tôi vẫn chưa đủ can đảm để có thể đối diện với Đào Thùy Anh, chưa đủ can đảm để trả lời nhưng câu hỏi tuy ngây thơ nhưng thực chất lại rất đau của nó.

Khoảnh khắc trốn tránh Thùy Anh tôi chợt phát hiện bản thân hèn mọn đến lạ kì, tôi chỉ là trượt thôi mà, chưa kể tôi cũng đỗ chuyên Tin, điều gì khiến tôi tự ti đến vậy nhỉ. Có lẽ là do trước đây cùng học chung với nó, trước đây từng cạnh tranh với nó nên giờ không còn là đối thủ nữa bất giác khó có thể ngẩng cao đầu.