Giống Như Mùa Thu

Chương 3



ao nó lại có mặt ở đây được.

"Trông xinh phết đúng không mày, tao nhắm rồi kiểu gì cũng đổ, yên tâm."

"Mày đừng làm khổ con nhà người ta."

"Điên à, làm khổ gì, mày vớ vẩn."

Tôi không quay đầu lại, nghe một câu thì có thể sai, chứ nghe vài câu liên tiếp thì không sai được. Chính xác là nó, người tôi không muốn gặp lại nhất.

Dù đã đi lên trước vài bước để không có dịp "vô tình" gặp người quen, nhưng dường như duyên số là thứ gì đó rất hiệu nghiệm, đặc biệt với tôi thì rất linh.

"Hoàng Anh Thy!"

Tôi mím môi nghiến răng, biết ngay mà. Bây giờ hoặc là đi thẳng xem như chưa nghe thấy gì, hoặc là quay lại chào một câu. Tôi không đấu lại được với cái mồm nghiệp của nó đâu, tốt nhất cứ giả ngu đi thẳng đi.

Nhưng Mai Minh Việt nào có thể dễ dàng tha cho tôi như thế, với đôi chân dài trời phú vài bước là đã chắn trước mặt ngăn tôi đi tiếp.

"Mày không nghe tao gọi à?" Việt đang rất vui, còn tôi thì trong lòng đang chửi Việt nhưng cũng không dám thể hiện.

"Tao không nghe thấy." Tôi thẳng thừng đáp, thực ra việc thể hiện ghét ra mặt với tôi không khó nhưng mà với thằng này thì không xi nhê.

"Ơ, Anh Thy phải không?"

Là Vũ Hoàng Phúc, hôm nay đi ra đường quên không xem ngày hay sao ấy. Qua vừa suýt chết nghẹn nay thì lại gặp phải cái thằng Mai Minh Việt hãm tài. Phúc đi đến bên cạnh nhìn Việt tò mò hỏi, "Hai cậu quen nhau à?"

"Không. Xưa học cùng trường thôi chứ không nói chuyện mấy." Nghe tôi nói thế Việt chẳng phản bác, chỉ tủm tỉm cười.

"Sao chúng mày tập trung ở đây đông thế?"

Tiếng gọi của Chúc thu hút sự chú ý của cả ba đứa, nhìn thấy hai thằng bạn con bé có hơi bất ngờ, nhưng nó hình như không cảm thấy xa lạ lắm.

Chúc đá vào chân Việt, hất cằm mắng: "Mày đi đâu giờ mới thấy mặt?"

Tôi đúng kiểu sốc ngang, chúng nó quen nhau à?

Không, chúng nó không chỉ quen, mà chúng nó còn là hội bạn chơi thân từ bé. Sao tôi chơi với Dương Ánh Chúc lâu thế rồi mà lại không hay biết hả trời.

Lúc về ngồi sau xe Chúc có hỏi tôi, "Cái thằng bạn cùng bàn giấu tên mà mày suốt ngày nói xấu là Mai Minh Việt à?"

Tôi không tình nguyện trả lời Chúc: "Tao nói đúng chứ đâu có xấu."

Dương Ánh Chúc là kiểu người cuồng môn Tin từ năm cấp hai, nó siêu thích môn này nhưng chẳng hiểu sao lại chung lớp đội tuyển Văn với tôi. Con bé này thi nhiều, nhưng giải lần nào cũng cao hết.

Tôi khá ngưỡng mộ Chúc, những gì nó thích nó sẽ liều mạng để làm, phải làm cho bằng được. Còn những gì nó không thích nó vẫn sẽ cố gắng làm tốt nhất trong khả năng, việc thi học sinh giỏi là một ví dụ.

Cứ ngỡ Chúc sẽ tạt qua ngã tư đưa tôi về nhà nhưng không, ngay khi nó phóng xe vào phía đối diện tôi lập tức nhảy dựng lên: "Mày đưa tao đi đâu đấy, về nhà cơ mà?"

Chúc chẹp miệng, ung dung đáp lời: "Về sớm làm gì, máy tính của tao còn đang sửa, ra net ngồi lúc đi tao làm nốt bài tập."

Dương Ánh Chúc bị điên rồi, bây giờ là năm giờ chiều, về nhà muộn tôi biết nói với bố mẹ thế nào. Chúc mặc kệ sự ngăn cản của tôi, thậm chí tôi còn định nhảy xuống xe nhưng con bé đấy vẫn không quan tâm. Nó dừng trước cửa một quán nét khá lớn, trông có vẻ thân thuộc lắm.

Lúc vào trong nó còn nhiệt tình chào hỏi anh chị chủ quán, chưa kể là mấy bạn nam trong đó thỉnh thoảng quay qua liếc nhìn chúng tôi, đột nhiên có cảm giác mình bị phán xét.

"Tao phải làm bài, mày ngồi chơi gì giết thời gian đi." Chúc vừa bật máy vừa nói giọng nhẹ tênh, sau đó tiếp tục gõ gõ cái gì trên bàn phím. Tôi tiếc tiền thay bạn nên là cũng chơi vớ va vớ vẩn giết thời gian, tranh thủ đọc mấy chương sách mới ra trên mạng.

Ngồi một lúc thì cơn buồn ngủ kéo đến, khi đang chuẩn bị ngà ngà vào giấc thì một giọng nói trời giáng khiến tôi tỉnh cả người: "Ái dà, nay học sinh giỏi đi nét cơ à?"

What the f*ck cái gì vậy, ngửa cổ lên nhìn thấy Việt tự nhiên bám hai tay vào ghế của tôi, nó cúi người nhìn vào màn hình toàn chữ.

"Mày làm cái gì thế Thy?"

Tôi nghiêng người sang bên tránh đụng phải nó, khẽ chẹp miệng: "Giết thời gian."

Tiếng kéo ghế bên cạnh làm tôi giật mình, Phúc Hoàng bật máy. Cậu ấy ngồi xuống ở máy ngay bên cạnh, có vẻ là đi cùng với thằng kia. Việt gõ gõ vào đầu tôi vài phát sau đó ung dung vào chỗ chơi game.

Thằng điên, tôi khẽ liếc nó âm thầm chửi thề.

Uể oải trên ghế một lúc thì tiếng cười khúc khích của nam sinh bên cạnh khiến tôi phân tâm, lỡ ấn nhầm chữ "Báo sâm".

"Cậu chơi sâm lốc à. Chơi cùng tớ không?" Phúc rất tự nhiên, cũng không cười tôi vì ra quán để làm cái trò vô bổ này, hay phết.

Mười phút sau, tôi không nhớ mười triệu tiền trong ví mình bay mất bằng cách nào, chỉ thấy Vũ Hoàng Phúc thắng liên tiếp, từ một tên chỉ có năm trăm đã hốt được mười mấy triệu mà không cần xem quảng cáo. Hoàng Anh Thy ơi mày gặp đối thủ rồi, đã thế lại còn bị vét sạch.

Giờ thì tôi còn đúng cái nịt.

Trong khi chúng tôi ngồi chơi bài online như những đứa vô tri thì Dương Ánh Chúc đang làm bài tập cực nhiệt tình. Khẽ vươn người dậy khỏi cái ghế đã dính lấy mình hơn một tiếng, tôi vặn vẹo người để dãn gân cốt.

"Hoàng Anh Thy, cơm rang dưa bò không?"

Việt ngẩng đầu nói về phía tôi, cũng cảm thấy hơi đói đói nên liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Phúc ngồi kế bên cũng quay sang vỗ vai Minh Việt, giọng cười vang rõ ràng: "Cho tao một bánh mì."

Tôi thích những món khô, ví dụ cơm rang, bánh mì, và đặc biệt thích bún. Có điều lại cực ghét miến và phở, ăn được bún bò nhưng không ăn được phở bò. Phở khiến tôi nhớ về quãng thời gian ăn phở gói thay cơm suốt một tháng trời, đến giờ tôi vẫn chưa hết ám ảnh món đó.

Dạo gần đây chúng tôi học ngôn ngữ lập trình, ngồi trên lớp đúng kiểu cưỡi ngựa xem hoa, nghe tai này chữ trôi qua tai kia hết. Thú thực là tôi cũng không biết mình thi đỗ bằng cách nào, bây giờ ngồi học trên lớp có chút hối hận.

Dương Ánh Chúc thì ngược lại, nó giỏi đến mức khiến tôi phải ngưỡng mộ, và độ tập trung khi học của nó gọi là đỉnh của đỉnh, đừng mong ai có thể làm phiền.

Tôi không cố ý nghe trộm người khác nói chuyện đâu nhưng mà Mai Minh Việt giọng vang bốn phía, nó kể chuyện thầm kín mà như là cho cả xóm nghe.

"Con bé đấy tên là Diệu Thương khối Văn mười, mày yên tâm tao mà ra tay là chỉ có gạo nấu thành cơm."

Phúc cười nhẹ, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính cùng tôi chơi game hai người vô bổ. Cậu ấy nghe Mai Minh Việt nói xong đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ: "Diệu Thương? Nghe quen nhỉ, em này mấy ngày đây?"

"Hai tuần, tin tao." Giọng Việt gõ phím đầy tự tin, còn Phúc bên cạnh lại cười, nụ cười như đã biết trước kết quả.

Diệu Thương là người đã đạt giải nhất môn Văn năm ngoái, tôi với bạn ấy cùng phòng thi nên khá có ấn tượng, từ lúc thi học sinh giỏi văn chúng tôi vẫn luôn cùng phòng.

Việc tình cảm của Mai Minh Việt tôi không quan tâm lắm, nhưng nếu như nó tán đổ bạn nữ đó thì đúng là nó giỏi. Diệu Thương là con nhà giàu, tính tình nóng lạnh thất thường, tôi không nghĩ thằng kia có cửa với con nhà người ta.