Giọng Nói Của Anh

Chương 25: Kẹo Thỏ trắng(*)



Edit: windchime

(*) White Rabbit - Thỏ trắng là loại kẹo mềm vô cùng phổ biến ở Trung Quốc. Ra đời ởThượng Hải vào khoảng năm 1940, loại kẹo này đã trở thành món quà thơ ấu của rất nhiều người Trung Quốc. Tuy nhiên vào năm 2008, Thỏ trắng trải qua khủng hoảng khi bị cáo buộc có dùng sữa bẩn trong thành phần kẹo.

Dưới ánh mặt trời, gặp người đã nhiều năm chưa nhìn thấy, nhưng không khí giữa hai người như đang giương cung bạt kiếm.

Noãn Noãn nói chuyện không để lại mặt mũi cho ai, còn trên mặt Trần Nhuận lại mang chút lúng túng, thêm vào đó là sự luống cuống khi đối mặt với con gái mình.

Trần Nhuận khẽ khựng lại, há miệng như muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp lên tiếng, Noãn Noãn đã lướt qua người Trần Nhuận, đi vào bên trong đài truyền hình.

Noãn Noãn cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân.

Trên sàn, gạch hoa sáng ngời, có thể nhìn thấy được hình ảnh bản thân, bóng hình in trên sàn lúc này, là gương mặt của người đó, cô khẽ cười tự giễu.

Thật ra thì Noãn Noãn rất giống Trần Nhuận, điểm giống nhất có lẽ là khuôn mặt.

Nhưng mà, Noãn Noãn tình nguyện mình không giống bất cứ ai, cũng không muốn giống người đang đứng ở bên ngoài kia, cha của cô.

Phó Bác Ngôn đi theo phía sau Noãn Noãn, ra hiệu với Trần Nhuận như chào hỏi.

Anh và Trần Nhuận cũng không được xem là thân thiết, dù sao thì anh cũng là người dẫn chương trình đặc biệt của kênh tin tức. Còn Trần Nhuận trước nay đều là đạo diễn chương trình giải trí. Nước sông không phạm nước giếng, Trần Nhuận và anh, mặc dù có chút ấn tượng, nhưng không quen biết.

Phó Bác Ngôn và Noãn Noãn cứ thế một trước một sau mà đi vào đài, không coi ai ra gì.

Còn người đang đứng bên cạnh Trần Nhuận, sau khi nghe cái tên quen thuộc kia, cũng đang kinh ngạc.

Lâm Lâm rất hiểu chuyện, chuyện gì cũng không hỏi, chỉ nhanh chóng đi theo.

Cho đến lúc vào phòng họp, Noãn Noãn vẫn cảm thấy không thoải mái, như có gì đó đang nghẹn lại trong cổ muốn trào ra.

Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn cô, từ trong túi, anh lấy ra một cái kẹo thỏ trắng, đưa tới trước mặt cô, nhíu mày hỏi: "Ăn kẹo không?"

Noãn Noãn sững sờ, nhìn chằm chằm vào cái kẹo thỏ trắng đang nằm trong bàn tay to, ánh mắt như thất thần. Cô không động đậy, Phó Bác Ngôn cũng không có động tác nào khác, chỉ đứng yên chờ phản ứng của cô.

Noãn Noãn vẫn đang kinh ngạc, lực chú ý của cô chuyển từ cái kẹo đến đường chỉ tay trên lòng bàn tay của Phó Bác Ngôn.

Những đường chỉ tay quanh co, nhưng so với cô mà nói, vẫn tương đối thuận lợi.

Thời đại học, ở phía sau cổng trường học của Noãn Noãn có một quầy coi bói. Cô từng xem thử, cũng loáng thoáng nhớ rõ người kia nói rằng lòng bàn tay cũng thể hiện vận mệnh.

Bây giờ, nhìn đường chỉ tay của Phó Bác Ngôn, không ý thức được, cô lại nhìn từ đường công danh sang nhìn đường tình duyên phía trên bàn tay.

Đường chỉ tay kia, hình như vẫn thoải mái, không quá nhiều quanh co, cho dù có chút chia nhánh, nhưng cũng nhanh chóng quay lại đường chỉ chính.

Điểm này hình như vô cùng giống của bản thân cô.

Chỉ trừ đường tình duyên, còn lại những đường chỉ trong lòng bàn tay cô, đều quanh co, mà Phó Bác Ngôn thì ngược lại, đường chỉ rõ ràng.

Noãn Noãn không khỏi có chút hâm mộ.

Chăm chú nhìn hồi lâu, cô cũng không ý thức được, cứ vậy đứng nhìn.

Cho đến khi, giọng nói trầm thấp quyến rũ của Phó Bác Ngôn vang lên bên tai, cô mới hồi thần.

"A." Noãn Noãn kinh ngạc đưa mắt nhìn Phó Bác Ngôn , mím môi nói: "Phó lão sư."

Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Sao vậy, có ăn kẹo Phó lão sư cho không?"

Noãn Noãn khẽ khựng, đưa tay lấy viên kẹo Thỏ trắng kia.

Bây giờ là vào cuối mùa xuân, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay anh, nơi đường chỉ tay về tình duyên, dường như nóng lên, như đang phát nhiệt.

Sau khi Noãn Noãn nhận lấy kẹo, bắt đầu bóc từng lớp vỏ, ngoài lớp bao giấy bọc ngoài, bên trong còn một lớp bóng trong suốt, nghe bảo có thể ăn được. Chỉ là từ trước đến nay, Noãn Noãn không thích ăn lớp này, nên cô lột sạch sẽ, chỉ còn lại là một viên kẹo trắng sữa.

Dưới cái nhìn của Phó Bác Ngôn, cô bỏ viên kẹo vào miệng, thưởng thức vị ngọt ngào từ viên kẹo.

Đột nhiên, Noãn Noãn khẽ cười, nhìn về phía Phó Bác Ngôn: "Phó lão sư."

"Hả?"

"Tại sao đột nhiên anh lại mua kẹo?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Lúc đi siêu thị thì nhìn thấy."

Lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng lúc nào đó sẽ có ích, nhưng không ngờ, nhanh như vậy, viên kẹo đã có chỗ dùng.

Noãn Noãn khẽ cười, cong môi, những gì không thoải mái trong lòng, trong nháy mắt chợt như đã biến mất.

Cô khẽ cười: "Thì ra lúc tâm tình không tốt, ăn kẹo cũng rất hữu dụng."

Ngọt ngào, như xóa nhòa những chua xót hay khổ đau.

Phó Bác Ngôn trả lời: "Nếu thích, lần sau sẽ cho cô nhiều hơn."

Nghe vậy, Noãn Noãn cười, cô nhíu mày, thu lại tâm trạng không tốt, nói đùa với Phó Bác Ngôn: "Vậy không cần đâu, tôi đâu đến nỗi ngày nào tâm trạng cũng không tốt."

Phó Bác Ngôn cũng cười theo cô, hai người nhìn nhau cười.

Ánh mặt trời từ sau lưng hai người xuất hiện dần, chiếu vào bên trong phòng họp.

Lần lượt có những nhân viên tiến vào. Ngày làm việc mới chính thức bắt đầu. Buổi họp cũng được bắt đầu. Sau buổi họp ngày hôm nay, việc chuẩn bị sơ bộ cho chương trình hoàn tất, mấy người họ sẽ ở thêm vài ngày rồi lên đường ghi hình.

Chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽ đảm bảo cho lúc ghi hình có thể nhanh chóng giải quyết được những vấn đề phát sinh.

Sau khi hoàn thành các khâu chuẩn bị, mọi người sẽ liên lạc với địa điểm ghi hình trước, tiến hành khảo sát, sau đó khơi thông các công việc với nhân dân địa phương.

Để một chương trình được ghi hình thuận lợi, cần có sự phối hợp của toàn thể nhân viên công tác, khách quý cùng sự hỗ trợ nhiệt tình của quần chúng.

Công việc chuẩn bị sơ bộ khá nhiều, tất cả những nhân viên công tác đều cần tăng ca để có thể hoàn thành đúng hạn.

Kể từ lúc Trần Nhuận tiến vào phòng họp, Noãn Noãn liền cúi đầu, thỉnh thoảng nâng bút viết, toàn bộ quá trình không hề có bất cứ trao đổi gì với Trần Nhuận, cũng không hề ngẩng đầu nhìn người ta một cái.

Trần Nhuận lại ngược lại, vẫn luôn chú ý đến con gái mình, chỉ tiếc rằng Noãn Noãn chưa từng để ý đến.

Trần Nhuận cảm thấy khó chịu, cũng cảm thấy áy náy.

Nhưng dù có áy náy nhiều hơn, cũng không có cách nào đền bù cho những thiếu hụt tình thân trong quá khứ cho Noãn Noãn, càng không có cách nào đền bù những tổn thương do tình thân tan vỡ từ thưở nhỏ cho cô.

Cuộc họp khô khan vẫn đang được tiến hành, Noãn Noãn cúi đầu viết, Phó Bác Ngôn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người cô, nhưng không hề lên tiếng quấy rầy.

Anh không chủ động hỏi han, càng không quấy rầy tâm trạng lúc này của cô.

*

Buổi sáng rồi cũng trôi qua.

Đến trưa, buổi họp kết thúc, Noãn Noãn dẫn Lâm Lâm nhanh chóng di chuyển đến căn tin, sau khi tìm được chỗ ngồi tại nơi vắng vẻ, Noãn Noãn mới thở ra một hơi.

"Chị Noãn Noãn."

"Ừ." Noãn Noãn đưa mắt nhìn về phía Lâm Lâm: "Muốn hỏi gì, hỏi đi." Cô vừa dùng đũa gẩy bát cơm, vừa nói. Noãn Noãn biết những điều này Lâm Lâm muốn hỏi nhưng vẫn cố kìm nén.

Lúc họp, Lâm Lâm của nhìn Noãn Noãn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Lâm khẽ đảo mắt, tò mò nhìn về phía Noãn Noãn: "Quan hệ của chị và Trần đạo diễn không tốt sao?"

Nghe vậy, Noãn Noãn khẽ cười, ngẩng đầu liếc Lâm Lâm: "Ừ, đoán được sao?"

Lâm Lâm lắc đầu: "Không phải, sáng nay chị nói chuyện với Trần đạo diễn không hề lễ phép. Còn nữa, khi vào họp, lúc mọi người vỗ tay chào đón đạo diễn, chỉ có mình chị không vỗ tay, cứ cúi đầu nhìn vào sổ." Lâm Lâm nói ra những gì bản thân quan sát được.

Mặc dù Lâm Lâm mới vừa tốt nghiệp đại học, nhưng khi đối mặt với để nói những chuyện như vậy vẫn có thể làm rất tốt, nếu không Noãn Noãn  cũng đã không chọn cô làm trợ lý.

Chỉ là, cho dù có thể quan sát được cũng không chống lại được sự tò mò mãnh liệt trong lòng người trẻ tuổi.

Noãn Noãn khẽ hắng giọng, gật đầu một cái: "Đúng là không tốt." Cô mím môi nói: "Muốn biệt tại sao ư?"

Lâm Lâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Noãn Noãn , sau một lúc suy nghĩ thì nói: "Nếu chị Noãn Noãn cảm thấy không biết phải nói như thế nào thì đừng nói, dù sao em cũng chỉ là có chút tò mò, quan trọng nhất là chị vui vẻ."

Noãn Noãn bật cười, tâm trạng không tốt của buổi sáng hôm nay, được Phó Bác Ngôn cho kẹo, cùng với lời nói của Lâm Lâm khiến cho tất cả những gì không tốt biến mất.

"Không có việc gì." Cô khẽ im lặng: "Ăn đi."

"Sao ạ?" Lòng hiếu kỳ của Lâm Lâm bị kích thích, trợn tròn mắt nhìn Noãn Noãn, mong đợi cô nói gì đó.

Noãn Noãn cong môi: "Tạm thời chưa nói cho em biết."

Lâm Lâm: ....

Chu môi, Lâm Lâm đưa tay gắp món ăn, tỏ vẻ tổn thương: "Chị Noãn Noãn, chị không được trêu em như vậy,"

Noãn Noãn khẽ cười, gắp một miếng cánh gà vào chén cô ấy: "Được rồi, để chị Noãn Noãn dùng thức ăn an ủi em, được chưa?"

Nhìn miếng cánh gà, ánh mắt Lâm Lâm sáng lên, gật đầu liên tục, không ngừng trả lời: "Có thể."

Noãn Noãn: "..." Được rồi, trợ lý nhỏ của cô quả nhiên thật đáng yêu.

Chỉ cần một miếng cánh gà đã an ủi được.

Cô im lặng suy nghĩ, khẽ cười không tiếng động.

Mặt mày Noãn Noãn đã giãn ra, Phó Bác Ngôn ngồi ở phía xa xa nhìn thấy, thấy mặt cô không mang nhiều tâm sự, trong lòng anh cũng cảm thấy thoải mái hơi.

Tiêu Viễn quay đầu nhìn về phía Noãn Noãn đang ngồi, rồi lại nhìn về Phó Bác Ngôn, có chút nghi ngờ: "Tại sao cậu chỉ nhìn về Noãn Noãn mà không sang đó ngồi, lại chọn một nơi để nhìn như vậy?"

Phó Bác Ngôn nghe vậy, nhẹ nhàng trả lời: "Tâm trạng của cô ấy không tốt."

"À?" Tiêu Viễn kinh ngạc, "Tâm trạng không tốt, rồi sao, không muốn nhìn thấy cậu sao?"

Phó Bác Ngôn khẽ liếc Tiêu Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

" Không phải."

"Vậy thì tại sao?" Tiêu Viễn có chút không sờn lòng, hỏi, "Logic của cậu, tớ thật không hiểu được."

Phó Bác Ngôn: "..."

Đối với sự bất đắc dĩ của Tiêu Viễn, Phó Bác Ngôn suy nghĩ, tìm một cách giải thích tương đối hợp lý, nói: "Khi tâm trạng cô ấy không tốt, thích ở một mình."

Tiêu Viễn làm ra vẻ hộc máu: "Làm sao cậu biết khi tâm trạng của cô ấy không tốt thì thích ở một mình?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn ngẩn ra, trong đầu chẳng biết tại sao, lại nhớ về thời gian trở vể trường học tham gia khai giảng.

Ngày hôm đó, cảnh tượng diễn ra trước mắt, cũng như hiện tại, anh vẫn nhớ rất rõ.

Cô gái ngồi khóc trong góc, ai tay vòng ôm lấy chân mình, khóc trong im lặng.

Cô nói, cô muốn được ở một mình yên tĩnh, không muốn nhìn thấy người khác.

"Này, này, cậu đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Viễn đưa tay vẫy trước mặt Phó Bác Ngôn.

Sau khi hồi thần, Phó Bác Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Viễn một lúc, mới mím môi lắc đầu một cái. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Noãn Noãn. Đột nhiên vẻ mặt anh cứng lại, để đũa xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Viễn, Phó Bác Ngôn chạy về phía Noãn Noãn.