Giọng Nói Của Anh

Chương 26: Tức giận



Edit: windchime

Ánh mặt trời bên ngoài thật ấm áp, vị trí mà Noãn Noãn và Lâm Lâm đang ngồi ngay bên cạnh bức tường thủy tinh.

Ánh mặt trời xuyên qua bức thủy tinh, chiếu lên bàn của hai người.

Hai người đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện, việc này khiến cho tâm trạng không tốt của Noãn Noãn được xoa dịu.

Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, bỗng cảm thấy có người đang đứng bên cạnh. Cô khẽ khựng lại, đưa mắt nhìn. Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện thì vẻ mặt Noãn Noãn vô cùng khó coi.

Noãn Noãn không lên tiếng, Lâm Lâm cũng ngưng nụ cười trên mặt, cực kỳ kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt.

Đó là người phụ nữ trung niên đã gặp trước cửa đài truyền hình sáng nay.

Trương Ngọc Trân cúi đầu nhìn người đang ngồi trước mặt. Chuyện xuất hiện ở đây là việc Trương Ngọc Trân đã lấy hết dũng khí mới quyết tâm làm.

"Noãn Noãn."

Noãn Noãn không có bất kỳ động thái gì.

"Có thể nói chuyện với nhau một lát không?"

Noãn Noãn không hề nâng mắt, chỉ nhìn về phía Lâm Lâm đang ngồi đối diện: "Tiếp tục ăn cơm."

Lâm Lâm đáp lời, tiếp tục im lặng ăn cơm.

Noãn Noãn cũng vậy, ăn từ tốn từng miếng một. Lúc trước còn có thể nghe được mùi vị của thức ăn, giờ lại thật vô vị.

Trên mặt Trương Ngọc Trân có chút lúng túng và tức giận. Lúc còn bé, Noãn Noãn thường xuyên không nể mặt bà ta, không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, cũng không hề cho bà ta mặt mũi.

Cho dù ở bất cứ nơi nào, Noãn Noãn này, với bất cứ thứ gì bà ta làm, cũng làm như không thấy.

"Trình Noãn Noãn." Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Lần này, Noãn Noãn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa tới.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói không lạnh không nhạt, khiến cho người nghe không nắm được cảm xúc.

Chỉ có Lâm Lâm ngồi đối diện, trái tim nhỏ bé nhẹ run. Bình thường, khi Noãn Noãn nói chuyện với giọng điệu như vậy, chứng tỏ không muốn quan tâm tới người này.

Nếu như người nọ cứ dây dưa không nói rõ ràng, chị Noãn Noãn, nhất định sẽ nổi giận.

Quả nhiên, khi Trương Ngọc Trân nói xong câu 'chúng ta nói chuyện một chút', Noãn Noãn liền đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Trương Ngọc Trân.

Cô cao hơn bà ta không ít, cho nên cứ thế nhìn, cũng có khí thế.

"Bà nghĩ bà là ai, muốn trò chuyện thì sẽ trò chuyện? " Noãn Noãn cười giễu cợt, nhìn bà ta từ trên xuống, "Bà có tư cách sao?"

Sắc mặt Trương Ngọc Trân cứng đờ, trong nháy mắt, vẻ mặt bà ta thật khó coi.

Bà ta gận dữ trợn mắt, nhìn Noãn Noãn nói: "A, ta không là ai cả, nhưng ít ra, ta và cha cô..." Câu tiếp theo còn chưa nói hết, Noãn Noãn đã hét lớn một tiếng: "Câm miệng."

Hai tay đang đặt bên người đã nắm thành đấm.

Vừa lúc chuẩn bị ra tay, Phó Bác Ngôn tiến đến phía sau lưng Noãn Noãn , anh đưa tay nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, Tiêu Viễn tìm cô có chút việc."

Noãn Noãn sững sờ, cúi đầu nhìn cổ tay đang bị Phó Bác Ngôn nắm, khẽ nheo mắt.

Khi mà Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Phó Bác Ngôn, Phó Bác Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh, Noãn Noãn nhìn theo ánh mắt anh. Trong phòng ăn, mọi người đều đang chú ý đến động tĩnh ở nơi này, tò mò nhìn về phía bọn họ.

Hơi sững sờ, Noãn Noãn mím môi nhìn về phía Phó Bác Ngôn: "Được thôi, qua đó luôn sao?"

"Đúng vậy."

Noãn Noãn gật đầu một cái, nhìn về phía Lâm Lâm nói: "Chị qua đấy trước, em cứ ăn đi."

"Vâng." Lâm Lâm kinh ngạc đáp.

Còn về Trương Ngọc Trân, khi chứng kiến ánh mắt lạnh giá của Phó Bác Ngôn, bà ta không tự chủ lùi về sau một bước.

Cho đến khi nhìn hai người nắm cổ tay rời đi, Trương Ngọc Trân mới đứng tại chỗ, khẽ vỗ ngực, tại sao mình lại liên tiếp bị hai người trẻ tuổi dọa sợ vậy.

Nhưng bà ta không thể không thừa nhận, khi Phó Bác Ngôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, quả thực rất đáng sợ.

Hơn nữa, bà ta không dám đắc tội với Phó Bác Ngôn.

Mặc dù bà ta không thường xuyên ở lại đài truyền hình, nhưng những lời đồn về người dẫn chương trình này thì bà ta cũng có nghe thấy.

Trương Ngọc Trân đứng tại chỗ một lúc mới giận dữ rời đi.

Nhìn bà ta biến mất, Noãn Noãn mới cúi đầu xuống, trong mắt chứa đầy sự giận dữ.

Bình thường cô luôn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân.

Mặc dù bình thường luôn tự nhắc nhở mình, nhưng khi đụng mặt với những người đó, Noãn Noãn vẫn không cách nào khống chế bản thân, chỉ một thay đổi rất nhỏ, cũng khiến người ta nhìn thấy được.

Cô mím môi, trong nháy mắt bỗng cảm thấy thật lo lắng.

*

Đến cuộc họp buổi chiều, bao quanh Noãn Noãn vẫn là áp suất thấp.

Không ai dám đến gần cô, trừ Phó Bác Ngôn.

Phó Bác Ngôn cúi đầu ghi, đạo diễn ở trên đang sắp xếp những nhân viên khác chuẩn bị một số vấn đề.

Sau khi anh viết xong thì đẩy đến trước mặt Noãn Noãn.

Noãn Noãn kinh ngạc, cúi đầu nhìn tờ giấy Phó Bác Ngôn đưa đến.

Chữ của Phó Bác Ngôn mạnh mẽ có lực, nhìn qua rất đẹp, khi nhìn nội dung, khiến cho Noãn Noãn vui vẻ hơn không ít.

Khi nhìn nội dung trên tờ giấy, Noãn Noãn muốn kìm chế nụ cười của mình, nhưng làm thế nào cũng không được.

Thứ Phó Bác Ngôn đưa cho cô là một hình mặt cười đểu, mà còn dùng cách vẽ manga, nhìn rất giống.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Noãn Noãn đưa mắt nhìn Phó Bác Ngôn, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Cô mím môi, cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, nâng bút, vẽ lên tờ giấy.

Thật ra thì Noãn Noãn cũng biết một chút về vẽ manga, cô vẽ cũng không tệ lắm.

Khi còn bé, vì muốn được bố mẹ chú ý, Noãn Noãn dường như đã cố gắng học tất cả mọi thứ, hơn nữa, từng môn cũng không tệ lắm.

Chỉ là, đến cuối cùng, khi còn bé học những thứ này, thì khi lớn lên cô không hề đụng vào, thế mà, khi vào đại học, cô lại chọn chuyên ngành phát thanh viên.

Thực sự là đi ngược lại với những suy nghĩ ban đầu.

Cô vẽ vẽ một lúc, mới đẩy lại về trước mặt Phó Bác Ngôn.

Phó Bác Ngôn nhìn, cong môi.

Hai người đẩy giấy qua về ngay tầm nhìn của đạo diễm.

Trần Nhuận nhìn hai người đã lâu, trong lòng âm thầm cảm thán, liếc mắt nhìn Trần Trạch, Trần Trạch lại không tiếng động mà lắc đầu.

Cho đến cuối buổi chiều, sau khi cuộc họp kết thúc, Noãn Noãn  và Phó Bác Ngôn đều không tập trung tham gia cuộc họp, cứ như vậy đẩy qua đẩy về tờ giấy trong yên lặng.

Cũng giống như tâm trạng của cô hôm nay, chợt cao chợt thấp.

Cũng bởi vì những người đang ở bên cạnh cô đây.

"Phó lão sư, cám ơn." cô nhìn về phía Phó Bác Ngôn , nói khẽ, lúc này tất cả mọi người đang thu dọn đồ, không ai  chú ý đến phía của hai người.

Phó Bác Ngôn nhíu mày: "Chỉ vậy thôi?"

Noãn Noãn khẽ cười, hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn tôi cám ơn anh như thế nào?"

Nghe vậy, Phó Bác Ngôn làm ra vẻ tự hỏi: "Cái này, chắc phải suy nghĩ thật kỹ."

"Được thôi, Phó lão sư hãy nghĩ cho kỹ rồi cho tôi biết."

"Được." Phó Bác Ngôn đồng ý. "Giờ về nhà sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy đi chung thôi."

"Được."

Sau khi hai người thu dọn đồ dùng xong thì đi ra ngoài. Trên đường đi ra, có không ít người chào hỏi với Phó Bác Ngôn, cũng có người chào Noãn Noãn, hai ngày nay cô ở đài truyền hình cũng quen biết vài người.

Tất cả mọi người đều tươi cười chào hỏi. Nhưng với Noãn Noãn thì mọi người cũng rất hiếu kỳ.

Dù sao thì, ở đài truyền hình này, tin đồn về Phó Bác Ngôn có rất nhiều. Nhưng trước kia, dù cho có chuyện gì, thì thái độ của Phó Bác Ngôn đối với mọi người cũng gần như giống nhau. Duy chỉ có vị dẫn chương trình của đài truyền hình Strawberry này thì có thể cười nói với anh. Chỉ cần người có chút tinh tế là có thể nhìn ra sự khác biệt.

Vào mùa này, vào năm giờ chiều, ánh nắng bên ngoài vẫn sáng rọi, chiếu những tia nắng chiều ấm áp, Noãn Noãn cúi đầu đi ra ngoài, đi song song bên cạnh Phó Bác Ngôn, còn chưa đi hết cầu thang đã có người gọi lại.

"Trình Noãn Noãn." Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà lại đáng ghét ấy, sắc mặt Noãn Noãn cứng lại, nhìn về phía Phó Bác Ngôn.

Sau khi liếc mắt nhìn Phó Bác Ngôn, Noãn Noãn đưa mắt nhìn về phía người vừa tới.

Người vừa gọi tên cô.

Lúc này, đứng hai bên cửa ra vào của đài truyền hình là không ít người hôm mộ. Noãn Noãn không nhìn thấy được. Lần này không biết họ đến đây vì ngôi sao nam hay ngôi sao nữ nào, chỉ có thể biết rằng có rất nhiều người, những tiếng hét chói tai và kích động không ngừng vang lên.

Noãn Noãn mím môi, nhìn về phía Trương Ngọc Trân: "Tìm tôi có việc?"

Trương Ngọc Trân nâng cằm, mặt đầy tự tin: "Tất nhiên, muốn trò chuyện một chút không?" Bà ta dừng lại, đứng trước mặt Noãn Noãn mở miệng nói: "Nói chuyện mà cô sẽ có hứng thú."

Nghe vậy, thân thể Noãn Noãn cứng đờ, hai tay đang buông lỏng bên người, không tự giác mà năm chặt, sắc mặt rõ ràng có chút trở nên khó coi, chân mày nhíu chặt, cô nhìn vào khuôn mặt của Trương Ngọc Trân.

"Được thôi."

Noãn Noãn khẽ cười: "Đi đâu?"

"Không xa, gần đài truyền hình."

Noãn Noãn cười, nhưng tiếng cười này khiến cho người nghe không hiểu được ý gì.

"Được."

Noãn Noãn đồng ý, nhìn về Phó Bác Ngôn, cong môi nói: "Phó lão sư, hôm nay không về cùng anh được."

Phó Bác Ngôn nhíu mày, liếc nhìn Noãn Noãn  rồi mới nhìn về phía Trương Ngọc Trân: "Có cần tôi đi cùng không?"

"Không cần." Noãn Noãn kiên quyết từ chối, "Không có việc gì đâu. Phó lão sư, gặp sau nhé."

Sau khi nói xong, Noãn Noãn liền đi về phía Trương Ngọc Trân, hai người thực sự đối mặt, không khí xung quanh hai người trở nên căng thẳng.

"Đi thôi."

"Được."

Hai người, một trước một sau, bước chân không nhanh không chậm, trong thời gian di chuyển không hề có bất kỳ trao đổi gì.

Dần dần, ánh mắt trời trốn sau áng mây chiều, khoảng sau 20 phút, Trương Ngọc Trân đưa Noãn Noãn đến nói.

Noãn Noãn nhìn cửa hàng trước mặt. Đây là một quán cafe, trong quán trang trí thanh nhã, vào bên trong còn có âm nhạc êm dịu, tạo cảm xúc.

Chỉ là, khi đến đây, Noãn Noãn không có tâm tư thưởng thức.

Hai người nối nhau đi vào, cứ vậy ngồi ở gần cửa sổ.

Vào thời điểm này, quán cafe cũng không đông khách, chỉ có hai bàn có khách.

"Uống gì không?"

"Không cần."

Noãn Noãn trực tiếp từ chối, nhìn về phía người phục vụ đang đứng bên cạnh: "Cho tôi một cố nước ấm là được rồi, cám ơn."

Trương Ngọc Trân nhếch khóe miệng nhìn Noãn Noãn, vẻ mặt châm chọc.

"Cho tôi ly cafe đen."

"Được, xin đợi một lát."

Thứ mà hai người cần, rất nhanh được đưa tới.

Vẻ mặt của Noãn Noãn không rõ, cứ vậy nâng ly lên uống, sau đó vắt chéo hai chân, tay đặt trên chân, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Ngọc Trân.

"Nói đi."

Trương Ngọc Trân nhìn theo thế ngồi của Noãn Noãn, cũng thẳng lưng lên, khuôn mặt tự tin, trong mắt mang theo sự hận thù.

Thứ bà ta ghét nhất chính là dáng vẻ đầy tự tin này, giống người kia như đúc.

"Nói gì?" Giọng nói của bà ta cũng không hề mang chút vội vàng.

Nghe vậy, Noãn Noãn không hề thay đổi sắc mặt, chỉ nâng cao giọng nói, hỏi ngược lại: "Không muốn nói nữa?"

Noãn Noãn khẽ cười: "Bà quả nhiên vẫn giống y như trước kia, lời nói thật không thể tin tưởng."

Sắc mặt Trương Ngọc Trân trở nên khó chịu, nhìn Noãn Noãn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng vô lễ."

Noãn Noãn giễu cợt: "Nếu tôi nói, nhiều năm không gặp như vậy, bà cái gì cũng thay đổi, chỉ có sự tự tin mù quáng là không có gì khác."

Cô dừng lại, nhẹ cười, nhắc nhở: "Bà có biết không, người càng thể hiện sự tự tin mù quáng, chính là đang thể hiện rằng bản thân đã tự ti đến cùng cực rồi."

Noãn Noãn cong môi, trong mắt mang theo sự châm chọc, khẽ đè thấp giọng nói, nhắc nhở từng câu với bà ta: "Giống như lúc ban đầu, bà là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."