Giữ Lại Gió Xuân

Chương 4



4.

Hình như ta đã bị thất sủng rồi.

Vì là một tức phụ được mua tới nên ta cũng không có tư cách để phàn nàn điều gì cả.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Đoàn Kinh đi ngang qua ta mà không hề chớp mắt, trong lòng ta lại nổi lên từng đợt chua xót.

Hôm nay ta gặp Xuân Sinh, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta rồi hỏi: "Cô nương bị bệnh à? Sao trông bơ phờ thế?".

Ngày nào ta cũng nhớ Đoàn Kinh hết, kể cả nằm mơ cũng nhớ, ngủ không đủ giấc nên khí sắc trông rất tệ cũng không có gì là khó hiểu cả.

"Ờ...". Ta mặt ủ mày chau mà đáp một tiếng: "Xuân Sinh đại ca, ta không có bị gì đâu, ta vào nhà nằm một lát đây, có việc gì thì cứ gọi ta nhé".

Trước kia, khi ta ở quê, quanh năm ta cũng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy hết, nhưng bây giờ ta thật sự đã được nuôi thành một cô nương mỏng manh mất rồi, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.

Xuân Sinh gật đầu: "Ừ, được rồi, không có chuyện gì thì được rồi. Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé".

Ta trở vào phòng, đá bay giày xuống, chui vào chăn rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Sau đó, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói của Xuân Sinh vang lên: "Ta thấy không ổn rồi, phải tìm đại phu xem qua mới được... Tâm bệnh sao? Tâm bệnh cũng không thể như thế này được...".

Tiếp đó là tiếng bước chân hỗn loạn lúc gần lúc xa.

Mí mắt ta nặng trĩu, cố mở ra nhưng lại không mở được, chỉ cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình: “Tỉnh dậy đi”.

Ta lẩm bẩm một câu, nhưng ta vẫn không thể sử dụng bất kỳ sức lực nào trên ngón tay của mình.

Sau đó hắn bế ta ra khỏi giường, ôm ta vào trong lòng, nắm lấy tay ta ra khỏi chăn: “Đại phu, ngài nhìn xem, đây là bệnh gì vậy?”.

Có người đặt ngón tay lên mạch của ta, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Mạch tượng của cô nương này yếu nhược, hình như là...". Im lặng một lúc lâu: "Có thể cho lão hủ (*) xem đồ ăn thức uống của cô nương này được không?".

(*): 老朽 [lǎoxiǔ] 1. lão già cổ hủ này (lời nói khiêm tốn); 2. cổ hủ; già yếu; hom hem; lụ khụ.

"Nàng ấy ăn giống như ta. Chỉ có trà là do hạ nhân trong phủ chuẩn bị và đưa tới".

Ta giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng mở được mí mắt nặng trĩu, Đoàn Kinh ngồi ở bên giường ôm ta vào lòng, sắc mặt nặng nề.

Một lão gia gia râu trắng bưng tách trà ngửi ngửi, nhúng đầu ngón tay vào nước rồi nếm thử một ít, căn phòng chìm vào im lặng.

Một lúc sau, trên trán của đại phu toát ra đầy mồ hôi, nói: “Ngũ thạch tán (*)”.

(*): 五石散 Thuốc độc mãn tính để tăng ham muốn.

Ta chưa từng nghe qua, nhưng sắc mặt Đoàn Kinh đã thay đổi.

Đại phu nói: “Một lượng nhỏ trộn lẫn với nước trà trước mắt sẽ bồi bổ cơ thể nhưng về lâu dài thì là độc dược, khiến cơ thể suy kiệt đến tận gốc rễ, sau sẽ dẫn đến t.ử v.ong. Thân thể của cô nương gần đây có gì khác lạ không?".

Nhìn qua sắc mặt của Đoàn Kinh, ta biết chuyện này rất quan trọng, nên đầu đuôi gốc ngọn gì ta cũng đều kể ra hết: “Tinh thần thì không có gì lạ cả, ban đêm ra mồ hôi rất nhiều, còn có…”, ta liếc nhìn Đoàn Kinh một cái, mím môi ngậm miệng lại.

Ban đêm, mỗi khi ta nhớ hắn thì những hình ảnh đó lại hiện ra, khó mà diễn tả được.

Đại phu gật đầu: “Vậy thì không sai rồi, sau khi uống thuốc này, chuyện nam nữ kia quả thực sẽ càng thêm mạnh mẽ…”.

Vành tai của Đoàn Kinh chợt đỏ lên, hắn ho nhẹ một tiếng: “Có biện pháp nào không?”.

Đại phu cười nói: “Cô nương dùng lượng rất ít, cho nên chỉ cần ngưng lại rồi dưỡng sức từ từ là được”.

Sau đó ông ấy kê thêm một số loại thuốc bổ và đưa cho Xuân Sinh.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại ta và Đoàn Kinh.

"Tướng công, chuyện ta chảy m.áu mũi cũng là vì ngũ thạch tán đó".

Đoàn Kinh ôm ta: "Ngũ thạch tán không phải là loại thuốc cực mạnh đâu nhé, Trương Vãn Ý, nàng thèm muốn ta thì cứ nói là thèm muốn ta đi, đừng lấy ngũ thạch tán ra làm cái cớ".

"Ồ…".

"Nàng vừa nói ban đêm ra nhiều mồ hôi, còn có chuyện gì nữa?".

Ta đoán là Đoàn Kinh sẽ không dễ dàng để ta đi mà.

"Không có gì hết á".

"Nói hay không đây?". Tay hắn vẫn đặt trên eo ta, hắn còn biết chính xác t.ử huyệt của ta ở đâu nữa chứ, chỉ cần một cái chọc nhẹ thì ta sẽ phải ai oán cầu xin hắn bỏ qua.

Ta vùi đầu vào trong lòng hắn, ấp úng: “Chỉ là nhớ ngài thôi à”.

"Nói to lên, làm sao?".

Tai ta đỏ bừng, bèn giận dữ nói: "Ta nhớ ngài! Ngay cả trong giấc mơ cũng nhớ nữa!".

"Giấc mơ gì?".

Ta không thể chống lại nỗ lực đào tận ngọn nguồn gốc rễ của Đoàn Kinh, trong đầu ta hiện ra hình ảnh: Giống như đêm hôm đó, trong ánh trăng trải dài trên đất, dưới tàng cây là sự dịu dàng đầy ấm áp và trái tim hòa chung nhịp đập, rõ ràng chỉ là một nụ hôn mà thôi, nhưng mỗi đêm đều khiến ta phải nhớ đến, còn khiến cho nhịp tim của ta không ngừng đập mạnh vì nó.

Ta không sạch sẽ nữa rồi.

Mà đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này là Đoàn Kinh.

Hắn thế mà còn dám xét hỏi ta nữa chứ.

Ta ra sức đánh vào người hắn.

Đoàn Kinh nheo mắt lại: “Bản lĩnh cũng lớn quá rồi nhỉ, nàng còn dám đánh ta nữa à?”.

Dáng vẻ kiêu ngạo mà ta vất vả lắm mới tạo ra được chợt tắt ngấm, ta rụt cổ ủ rũ nói: “Nếu ngài không hôn ta thì ta đâu có suy nghĩ lung tung như vậy đâu chứ”.

“Vẫn là lỗi của ta à?”. Vẻ hung ác của Đoàn Kinh lại nổi lên, hắn khóa hai tay ta ra sau lưng, nhưng lại không giấu được ý cười trong mắt: “Có thích ta hôn nàng không?”.

Da mặt ta vốn đã mỏng, làm sao mà chịu được những lời hổ lang của hắn kia chứ, ta né tránh ánh mắt của hắn, nói: “Thích…”.

"Vậy là được rồi”. Đoàn Kinh kéo ta lại gần, ghé sát vào tai ta, bật cười thành tiếng: “Hôn thôi à, chỉ là hôn thôi sao? Nàng có thích trẻ con không?”.

Giọng ta run run: “Ta đang bị bệnh đó… ngài… ngài kiềm chế chút đi”.

Đoàn Kinh ôm ta rồi lăn trở lại giường, tiện tay đắp chăn cho ta: “Yên tâm, ta sẽ không chạm vào nàng đâu, đợi ta điều tra rõ xem là ai...”.

Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng sắc bén, hiện ra sự tàn độc thật sâu: “Để cho hắn phải tự đào phần mộ tổ tiên lên”.

Bệnh của ta giằng co tận mấy ngày liền, đêm nào Đoàn Kinh cũng nằm ngủ trên giường ta.

Đối với chuyện này ta đều úp mở phê phán.

Ta cảm thấy mình vẫn chưa thành thân mà lại như thế này thì quá mức càn rỡ rồi.

Đoàn Kinh nghe xong, miệng lưỡi khéo léo như lò xo mà lừa dối ta: “Bây giờ ta ôm nàng, ta hôn nàng rồi, từ nay về sau nàng mới không còn ý định đi tìm dã nam nhân nào khác nữa”.

Ta cho rằng Đoàn Kinh thiếu cảm giác an toàn, nên trịnh trọng bày tỏ lòng trung thành: “Ta là một nữ nhân biết tuân theo bổn phận của mình, lấy gà thì theo gà lấy c.hó thì theo c.hó (*), ngài ch.ết thì ta sẽ thủ tiết vì ngài, sẽ không bao giờ đi tìm một dã nam nhân nào hết đâu".

(*): Kết hôn với người nào thì sẽ trung thành với người đó, dù là xấu hay là tốt.

Đoàn Kinh phun ra một ngụm trà, vò nát góc áo ướt của hắn: "Vậy là nàng đang ngóng trông ta ch.ết lắm à?".

Ta tự biết mình đã lỡ miệng, lại lần nữa trịnh trọng nói: “Vậy thì ta sẽ không làm góa phụ nữa, ta sẽ ch.ết vì tình yêu mà ta dành cho ngài”.

Đoàn Kinh càng ho dữ dội hơn, lau đi vết nước vừa đọng lại trên vạt áo, thở hổn hển ngoắc tay bảo ta: “Lại đây”.

Ta bước tới, bị hắn khóa chặt bằng hai tay, tiếp theo đó là tiếng hét chói tai của ta.

Đoàn Kinh thế mà lại cắn ta.

Đôi mắt đen láy sáng ngời của hắn khi chuyển động lại khiến cho không gian đầy đen tối như thế này cũng phải phát ra chút ánh sáng như những vì sao nhỏ: “Trương Vãn Ý, hai chúng ta còn sống lẽ nào không tốt hơn sao?”.

Người khác thích gọi nam nhân của mình bằng nhũ danh, nhưng ta chỉ thích cách Đoàn Kinh gọi ta là Trương Vãn Ý, mỗi một lần hắn gọi ta như thế, tim ta lại chậm đi nửa nhịp.

Có lẽ ta đã thực sự chìm đắm vào hắn rồi, ta che mặt lại, rầu rĩ nói: "Ta phải đi rồi... ngài buông ta ra đi...".

Đoàn Kinh véo vành tai đã đỏ bừng của ta nói: “Hôn tướng công một cái đi, ta sẽ buông nàng ra”.

Hôm đó ta đỏ mặt chạy ra khỏi phòng, tiếng cười của Đoàn Kinh kéo dài không dứt, Xuân Sinh thấy bộ dạng như bị bắt nạt của ta, không nhịn được mà phì cười: "Ta đã nói mà, công tử chúng ta biết yêu người ta mà".

Xí!

Chỗ nào mà yêu thương ta đâu chứ, rõ ràng là hắn muốn mạng của ta mà.

Khoa khảo ngày càng đến gần, ta nghe nói nhị công tử cũng tham gia, vả lại trong bữa tối Đoàn phu nhân lời trong lời ngoài đã sai người nhờ cậy Đoan vương, chắc chắn sẽ mưu cầu cho nhị công tử một tiền đồ tốt đẹp.

Sau khi ăn trưa xong, ta theo Đoàn Kinh từ tiền sảnh đi về.

Đi được nửa đường thì Xuân Sinh vội vàng chạy tới, thì thầm vài câu với Đoàn Kinh, hình như là có chuyện gì gấp gáp lắm.

Đoàn Kinh quay lại nhéo má của ta, nói: “Nàng đi về nghỉ ngơi trước đi, buổi tối ta sẽ quay lại dùng cơm”.

"Dạ, được ạ".

Ta trở về, lấy trong bếp ra một giỏ quả óc chó tươi, dời một chiếc ghế nhỏ rồi ngồi trong góc phòng, đập quả óc chó để lấy phần thịt bên trong.

Khi ta ngước mắt lên lần nữa, bầu trời đã tối sầm như đổ mực, ta định đứng dậy thắp đèn thì có người đã bước vào sân, nhìn thấy ta liền hô lên: “Cô nương, công tử lệnh cho ta đón cô ra ngoài phủ".

Nương theo ánh sáng của ngọn đèn, ta thấy rõ là Xuân Sinh, liền lau tay rồi đi ra ngoài: “Ngài ấy không về sao?”.

Xuân Sinh vội vàng bước lại đây: "Chưa về ạ, công tử còn có việc gì đó ngáng chân lại, mới vừa xong việc, công tử đã đặt chỗ trước ở tửu lâu và gọi ta mời cô nương đến đó đấy ạ".

Trên người ta có dính chút bụi bặm nên ta bảo Xuân Sinh đợi ta một lát, sau đó ta trở về phòng mở tủ quần áo ra.

Những xiêm y này đều là do Đoàn Kinh sai người may ra, là những mẫu thịnh hành ở kinh thành, chất liệu vải đều là loại thượng hạng, một thước cũng đủ cho người bình thường ăn trong nửa năm. Ta ngại mặc trên người lại lãng phí nên ngày thường cũng không mặc, tối nay ta chợt nảy ra ý nghĩ chọn một chiếc váy màu xanh kín đáo nhất mặc vào.

Khi ta bước ra ngoài, đôi mắt Xuân Sinh sáng lên, nở một nụ cười rạng rỡ: "Cô nương, nhanh đi thôi, chắc là công tử đang sốt ruột chờ rồi đấy".

Hương thơm phảng phất trong gió, chiếc vòng cổ được đính những hạt ngọc châu phát ra tiếng leng keng, trên người ta đeo thật nhiều trang sức mà Đoàn Kinh mua cho.

Ta luôn cảm thấy ăn mặc như thế này quá mức khoa trương, nhưng Đoàn Kinh lại cực kỳ thích, hắn còn nói nếu cầm tiền nuôi ta, càng nuôi thì sẽ càng có nhiều may mắn.

Vừa rồi nhìn thấy thiếu nữ trong gương với khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt sáng ngời, vậy mà ta lại không dám tin đó là chính mình.

Xuân Sinh cũng đã từng nói rằng ta là một tiểu mỹ nhân, nói rằng công tử cũng rất thích ta, ngay cả những hạ nhân trong phủ khi gặp ta cũng đều thích nhìn thêm lần nữa.

Chẳng nhẽ đây mới là nguyên nhân Đoàn Kinh gò bó ta, không cho ta ra ngoài sao?

Ta xấu hổ cười cười, theo Xuân Sinh đi ra ngoài, khi đến cửa phủ thì lại đụng phải tiểu thư Nguyệt Hoa.

Nàng ấy là vị hôn thê của nhị công tử, lần trước chúng ta đã gặp nhau, tối nay nàng ấy tới đây chắc là để bàn chuyện hôn sự.

Tiểu thư Nguyệt Hoa cầm theo làn váy bước lên bậc thềm, khi nhìn thấy ta thì giật mình, ánh mắt quan sát từ đầu đến chân một lần, sau đó thì đứng yên tĩnh trước mặt ta, mỉm cười yếu ớt: “Trương cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô đi ra ngoài à?”.

"Nhị công tử đang ở trong phủ, trời cũng sắp tối rồi, tiểu thư Nguyệt Hoa cẩn thận". Ta sợ Đoàn Kinh đợi lâu nên không muốn nói nhiều với nàng nữa, vội vàng bước xuống bậc thềm.

"Trương cô nương". Tiểu thư Nguyệt Hoa gọi ta, nàng trịnh trọng quay đầu, từ trên cao nhìn xuống ta: "Nghe nói Ký Minh cũng muốn thi khoa khảo? Trước đây huynh ấy ở trường tư thục cũng không phải là người có tố chất yêu thích nghiên cứu học thuật gì cả".

Ta dừng bước, ngẩng đầu lên: “Tướng công ta có làm gì thì ta đều sẽ ủng hộ chàng ấy”.

Thấy ta chưa thông suốt, Thôi Nguyệt Hoa đành phải đi thẳng vào vấn đề (*): “Người nên liệu sức mà đi, nếu Ký Minh bằng lòng, ta có thể đề cập với Hoài Thâm ca ca một câu, Đoan vương chỉ là giúp nhiều thêm một người nữa mà thôi”.

(*): 开门见山 [kāiménjiànshān] khai môn kiến sơ: hành văn gãy gọn; hành văn dứt khoát/ to get right to the point (idiom).

Sẽ là giả dối nếu nói rằng ta chưa từng nghĩ đến điều đó.

Ta đã từng nhìn thấy cảnh Đoàn Kinh treo đèn đọc sách vào ban đêm, hắn không giống như nhị công tử, không có mẫu thân giúp đỡ, cũng không có sự nâng đỡ của nhạc phụ, hắn chỉ đơn độc chiến đấu mà thôi.

Thấy ta im lặng, Thôi Nguyệt Hoa nhẹ nhàng mỉm cười: "Trương cô nương có thể bàn bạc với Ký Minh một phen, huynh ấy trọng mặt mũi nên chắc chắn sẽ không mở miệng, Trương cô nương chớ để mắc sai lầm trong chuyện này".

Nói xong, cửa son của Đoàn phủ đóng lại, nhốt ta ở ngoài cửa.

"Cô nương, đã đến lúc phải đi rồi". Xuân Sinh nhắc nhở.

"Được rồi! Đi thôi!".

Khi chúng ta vội vàng chạy tới, mặt trăng đã lên cao, người tụ người tan, Đoàn Kinh nghiêng người tựa vào cửa, vẻ mặt ủ dột, lúc này có thể thấy rõ ba phần tính nết.

Ta bước nhanh mấy bước, tỏ rõ thái độ hối lỗi của mình: “Tướng công, đã đợi ta lâu rồi ạ!”.

Đoàn Kinh kìm lại một bụng quở mắng, khi nhìn rõ trang phục của ta, vẻ mặt u ám đột nhiên tan biến, lông mày giãn ra: "Hôm nay nàng đã mở mang đầu óc rồi sao? Còn biết ăn diện trước khi ra ngoài nữa cơ à!".

Giọng nói vang dội của Đoàn Kinh thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh đây.

Ta xấu hổ đỏ bừng mặt, trốn vào cái bóng của Đoàn Kinh rồi kéo hắn vào: “Ngài đừng ồn ào nữa mà, mau vào nhanh đi thôi”.

Đoàn Kinh cười khúc khích không dứt, bộ dạng lười biếng bị ta lôi kéo vào gian phòng.

"Đồ ăn cũng đã nguội hết rồi, ai ngờ nữ nhân các nàng lại ăn mặc cầu kỳ như vậy, nhưng mà nhìn rất đẹp, gia (爷) rất thích nhìn".

Ta cảm thấy xấu hổ khi hắn khen ta thẳng thừng như vậy.

Đoàn Kinh gọi người hâm nóng đồ ăn lại lần nữa, gắp cho ta một chén đầy: “Ăn nhanh đi”.

Nói xong, hắn thản nhiên đùa nghịch với chén rượu, thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn trong chén của ta cho vào miệng mình, thật giống như đồ ăn trong chén của ta mới là thứ rất ngon vậy.

Ta cau mày muốn dời chén đi, nhưng Đoàn Kinh lại xụ mặt răn dạy ta: "Không được di chuyển! Chỉ có cún con mới bảo vệ thức ăn của của chúng thôi!".

Hắn là một đại thiếu gia, vậy mà lại chuyên đi ăn cướp đồ ăn của người ta, cũng không thấy mất mặt luôn sao.

Lòng ta chất chứa đầy chuyện ngổn ngang, có ăn cũng chẳng biết vị gì nữa, nên ta lặng lẽ quan sát Đoàn Kinh.

Hắn ngẩng đầu lên, nhạy bén mà tóm được ánh mắt của ta, hỏi: "Sao vậy?".

Từ trước đến nay ta luôn không kìm được lời nói, liền đi thẳng vào vấn đề: “Khi ta đi ra ngoài đã tình cờ gặp được Thôi Nguyệt Hoa, nàng ấy có nhắc đến Đoan vương với ta đó ạ”.

“Ừ”. Đoàn Kinh mặt không đổi sắc, cẩn thận lấy hết xương cá ra rồi gắp phần thịt vào chén của ta: “Ăn cá đi”.

Ta vẫn không động đũa: “Tướng công, ngài hiểu ý ta mà”.

“Ta biết rõ”. Đoàn Kinh gật đầu.

"Vậy thì tốt rồi". Ta thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu miệt mài ăn cơm.

Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, Đoàn Kinh tự rót cho mình một chén rượu, đột nhiên hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”.

Ta phun ra một miếng xương gà, chớp chớp mắt: “Ta nghe lời ngài”.

Đoàn Kinh bật cười: “Nàng tin tưởng ta như vậy sao?”.

Ta cân nhắc một hồi lâu: “Đoàn bá phụ đã đạt đến quan tam phẩm, là một chức quan rất lớn phải không?”.

Đoàn Kinh gật đầu: “Đúng vậy”.

“Ngày hôm kia trong gia yến, Đoàn phu nhân có nhắc đến Đoan vương, bá phụ không đồng ý cũng không phản đối, ngay cả bá phụ cũng không rõ chuyện này thì ta cũng sẽ không nhúng tay vào”.

Ta không có kiến ​​thức nhưng đi theo người khôn ngoan thì chắc chắn sẽ không sai.

Đoàn Kinh uống một chút rượu, mặt mày trông cũng đã ngà ngà say, đôi mắt phượng tựa như sóng nước mùa thu, say sưa nhìn chằm chằm ta, lại như biến thành một nam hồ tiên quyến rũ con người, đẹp đến ngất ngây.

Hai gò má ta nóng bừng, ánh mắt lảng tránh: "Ngài... ngài đang làm gì vậy?".

Nam hồ tiên cũng rót cho ta một chén, nhẹ nhàng dỗ dành ta: “Nàng uống một chút đi”.

"Ta không thể uống rượu được đâu".

Hắn nhướng mày: "Sợ cái gì chứ? Tướng công nàng đang ở đây mà".

Hắn thật sự rất xảo quyệt, biết rõ ta không thể cưỡng lại sự cám dỗ...

Vậy thì một chén thôi...

Cha ta có thể uống được một vại lớn cơ đấy, chén này thì tính là gì đâu.

Ta cầm lên, nhấp một ngụm dưới đôi mắt đen láy của Đoàn Kinh, trong lòng đột nhiên cảm thấy có dòng nước ngọt ngào chảy ra: “Thật ngọt ngào!”.

Đoàn Kinh híp mắt cười, chạm chén với ta: “Rượu cũng không mạnh lắm, nàng cứ uống tùy thích”.

Uống xong một chén, thân thể ta thật ấm áp, ta úp hai tay lên mặt, tựa vào chiếc chén nhỏ, cảm thấy ngây ngất lay động, tưởng chừng như khoảnh khắc tiếp theo ta sẽ hóa thành nữ hồ tiên tự do tự tại.

Đoàn Kinh đối xử với ta rất tốt, hắn không bao giờ để ta bị đói, hiện tại ta còn có rượu để uống nữa.

Nếu ta và hắn là một đôi phu thê thật sự thì chẳng phải là một cuộc sống đầy hạnh phúc sao...

Bộp!

Ta vỗ một cái lên trán và cứ thế mà choáng váng.

Ta không ổn rồi!

Đoàn Kinh bị ta hù dọa đến mức không cầm chắc chiếc đũa, đánh rơi cái chén xuống đất, ngạc nhiên hỏi: “Nàng làm sao vậy?”.

"Ta say rồi".

Đoàn Kinh sờ cái trán chảy đầy mồ hôi của ta: “Mới có một chén thôi mà, làm sao có thể. Nàng uống ít quá, lại thêm một chén nữa nhé”.

Nhìn chén rượu tràn đầy trước mặt, ta không chịu được mê hoặc mà đưa tay nhận lấy, híp mắt từ từ nếm thử.

Ngon thật.

Nhưng mà Đoàn Kinh ở trước mặt ta lại đang lảo đảo.

Mặt mày hắn như ngọc, môi đỏ răng trắng, một thân hồng y, dáng người kiều diễm mê hoặc chúng sinh.

Ta giơ tay nắm lấy mái tóc đen của Đoàn Kinh, tựa như đang ôm một báu vật.

Hắn bị ta lôi kéo đến đau nhức, rít lên một tiếng: "Trương Vãn Ý, nàng đang làm gì vậy?".

Ta dùng hết sức lực kéo hắn lại gần: “Chàng lại gần đây chút đi”.

Hắn cười giận dữ nhưng cũng theo lời ta mà đến gần hơn: "Làm sao nào?".

Làm sao cái gì?

Đương nhiên là muốn lợi dụng nam hồ tiên rồi!

Ta chớp đúng thời cơ, vội chồm tới hôn lên môi hắn một cái, đắc thắng mà cười thành tiếng.

Đoàn Kinh sửng sốt một lát, khóe môi dần nhếch lên, ánh mắt tối sầm, hắn đột nhiên tóm lấy kẻ đang định chạy trốn là ta, rồi kéo ta trở lại: “Vừa rồi nàng làm gì vậy?”.

Ta rất phấn khích, trong lòng có cái gì đó đang đập thình thịch, ta nở nụ cười ngọt ngào: “Là quyến rũ người ta á”.

Đoàn Kinh đã dạy ta từ này cơ mà.

Đoàn Kinh xoa bóp gò má ta: “Trương Vãn Ý, nàng say thật rồi à?”.

Ta chống khuỷu tay lên bàn, nằm trước mặt Đoàn Kinh, cười ngốc nghếch.

Hắn cũng cười theo ta, vỗ vào đùi vài cái: “Nào, đến đây, ngồi lên đùi tướng công đi”.

Ta không cảm thấy có gì không đúng nên cứ thản nhiên loạng choạng bước tới, vô cùng thân mật mà dán sát vào người hắn, nghịch nghịch mái tóc đen của hắn.

"Ký Minh, ta cảm thấy chàng có thể làm được, cho dù không có Đoan vương, chàng cũng có thể làm được".

Ta vỗ lưng Đoàn Kinh như đang dỗ dành một đứa trẻ, lười biếng tựa cằm lên vai hắn, nheo nheo mắt.

Đoàn Kinh mặc kệ ta ôm hắn, sau một hồi lâu mới khàn giọng nói: “Trương Vãn Ý, người lần trước nói chuyện này vẫn chỉ có nương ta mà thôi”.

“Dạ”. Ta thấp giọng đáp lại, trong lòng buồn bực: “Nhưng mà ta không muốn chàng làm con trai ta đâu…”.

Đoàn Kinh là người tốt như vậy, vì sao Đoàn lão gia lại không thiên về hắn hơn chứ? Ở quê nhà chúng ta, ai cũng sẽ thương xót cho bé cún con đã mất mẹ, sao không ai thương xót cho Đoàn Kinh vậy chứ?

Nghĩ tới đoạn cuối, ta không cầm được mà bật khóc thành tiếng.

Đoàn Kinh trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nàng đừng nói, nàng khóc là bởi vì không muốn nhận ta làm con trai đấy nhé”.

Ta lại càng khóc dữ dội hơn.

Đoàn Kinh hít một hơi thật sâu, cắn vào hai má ẩm ướt của ta: “Thừa dịp chưa thành thân, nên nàng đang bắt nạt ta phải không? Còn muốn lợi dụng ta nữa à?”.

Hắn hung dữ đến mức trên má ta có một hàng dấu răng ngay ngắn.

Ta vùi mình vào lòng hắn để ngăn không cho hắn cắn ta nữa, lẩm bẩm: “Ta thật vô dụng mà, không giúp được gì cho chàng hết. Người khác có hai ngàn lượng là có thể mua nhà, mua ruộng, còn chàng có hai ngàn lượng thì lại mua phải một gánh nặng".

Đoàn Kinh kéo ta ra khỏi người hắn, nghiêm túc nói với ta: “Ta đã nói rồi mà, trong phòng Đoàn Ký Minh ta không có thứ gì là không đáng giá cả, kể cả người và đồ đạc, tất cả đều là bảo bối”.

Ta mở đôi mắt ngấn nước mơ hồ của mình ra, mặc hắn dùng ngón tay cái lau nước mắt cho ta, gằn từng chữ: “Trong nhà chúng ta, Trương Vãn Ý chính là tâm phúc của ta. Trước đây ta không đấu tranh là vì ta không biết đấu tranh cho ai. Còn bây giờ ta đã biết rồi, chủ mẫu tương lai của Đoàn phủ chỉ có thể là Vãn Ý của ta mà thôi”.

Một khắc đó ta mới nhận ra rằng nhịp tim của ta cũng có âm thanh.

Trái tim đập dữ dội vào xương sườn, phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc: thùng thùng… thùng thùng…

Lúc ta trở về phủ đã là đêm khuya.

Đoàn Kinh xuống xe trước, quay lưng về phía ta, cúi xuống rồi vỗ nhẹ vào chính mình: "Lên đây nào".

Ta đi một bước thì ba bước tiếp đã lảo đảo, gắng gượng từ bên trong xe chui ra rồi leo lên lưng Đoàn Kinh.

Thị vệ canh cổng nhìn ta, hỏi: "Cô nương, đây là... đã say rồi sao?".

Đoàn Kinh cười nhẹ: "Tửu lượng kém, chỉ biết dính người thôi".

Tiếng cười trầm thấp xung quanh lan tỏa trong làn gió đêm, ta tựa đầu vào vai Đoàn Kinh, hiếm hoi có được sự yên bình như thế này.

"Trương Vãn Ý, tỉnh dậy nào, trở về rồi lại ngủ tiếp".

Ta không nói gì, bắt đầu chìm vào một giấc mơ ngọt ngào.

Trong mộng, ta trở thành một tiểu thư xuất thân từ một gia đình danh giá, trải qua tam thư lục lễ (*), kiệu lớn tám người khiêng, ta gả cho Đoàn Kinh trong khung cảnh đầy náo nhiệt, vẻ vang. Ngày đó, trên người hắn tỏa ra muôn vàn ánh sáng, cưỡi một con ngựa cao lớn đến đón ta, giá y rực rỡ, tiếng chiêng trống vang khắp trời. Mẫu thân hắn ngồi ở cao đường (hội trường lớn) tặng cho ta một chiếc vòng ngọc được chạm trổ đầy tinh xảo. Khuôn mặt Đoàn Kinh tràn ngập niềm vui, hắn nắm chặt lấy tay ta rồi hôn lên trán ta.

(*) 三书六礼 Tam thư lục lễ/Tam môi lục sính.

Tam thư: Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. Sính thư: Nhà trai viết một tờ giấy nhờ người làm mai đưa sang nhà gái với hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn sự; Lễ thư: Sau lễ dạm ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết tờ giấy xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nhờ người làm mai đưa sang; Nghênh thân thư là giấy họ nhà trai ghi ngày, giờ đón dâu muốn nhà gái tham khảo.

Lục lễ: Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ; Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế; Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn; Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật; Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới; Thân nghênh: Lễ rước dâu.

(Nguồn: https://dembuon.vn/threads/tam-thu-luc-le-la-gi.44875/)

Tuy nhiên, ngay sau đó, có người sờ vào tai ta, nói: “Vãn Ý, ngồi dậy lau mặt nào”.

Giấc mơ thật đẹp quá đi thôi, ta rên rỉ một lúc lâu, quay người qua rồi bịt tai lại.

Giọng nói kia hình như còn cười mắng vài câu rồi cũng thuận theo mà mặc ta chìm vào giấc ngủ.

Ta ngủ thẳng giấc đến khi mặt trời lên cao thì chợt ngồi dậy rồi đi tìm kiếm dấu vết của Đoàn Kinh.

Khi gặp Xuân Sinh ở trong sân, ta mới biết Đoàn Kinh đã đi thư phòng rồi.

Dạo gần đây Đoàn Kinh đều bận rộn với khoa khảo, bận đến mức học cả ngày lẫn đêm, nhưng như thế thì rất có hại cho sức khỏe.

Ta tự mình vào bếp, giã hạt óc chó thành bột nhão sau đó trộn với sữa, đun sôi rồi mang đến cho Đoàn Kinh.

Hắn xoa xoa đầu ta, bưng lên, uống một hơi hết sạch rồi đuổi ta ra khỏi thư phòng.

Ngày hôm sau, ta đến gặp đại phu nhờ ông kê cho ta mấy phương thuốc bổ não, nâng cao tinh thần, làm thành dược thiện (những món ăn mang tính chất trị liệu) để cho hắn bồi bổ.

Hắn vẫn như thường lệ.

Mãi đến nửa tháng sau, Đoàn Kinh giữ chặt ta lại, đẩy cái chén tới trước mặt ta, vẻ mặt kỳ quái: “Hôm nay ta không uống nữa”.

"Tại sao chứ?".

Hắn không trả lời mà tiếp tục nói: “Tối nay ta sẽ ngủ trong thư phòng”.

Từ lúc ta bị ngộ độc lần trước, Đoàn Kinh vẫn khăng khăng muốn cùng ăn cùng ở với ta, bây giờ hắn đột nhiên muốn ngủ trong thư phòng, ta rất đỗi kinh ngạc: "Là ngài muốn nỗ lực học tập à? Ta sẽ cố gắng cùng ngài".

“Không cần”. Đoàn Kinh rất kiên quyết, mặt cứng đờ xua đuổi ta ra khỏi thư phòng.

Xuân Sinh thấy ta bưng cái chén vẫn còn nguyên dược thiện đi ra thì rất tò mò: "Công tử không vui sao?".

Ta lắc đầu nghi ngờ: “Hình như không phải vậy, có lẽ là mệt mỏi thôi”.

Trước khi chuẩn bị đi ngủ, ta làm sao cũng không thể yên lòng nên vội mặc quần áo vào rồi đi đến thư phòng.

Đi ngang qua cửa sổ, ta chợt dừng lại.

Hình như có âm thanh nào đó phát ra từ bên kia cửa sổ.

Nghe kỹ lại thì đúng là giọng nói của Đoàn Kinh.

“Vãn Ý...". Hắn trầm giọng gọi ta, nghe vừa thân mật lại vừa quyến luyến, giọng nói cứ liên tục phát ra.

Chợt có gió từ đâu nổi lên, thổi qua dưới mái hiên, tinh tế và dịu dàng, như là lời âu yếm nỉ non giữa đôi tình nhân.

Ta giơ tay muốn gõ vào cửa sổ.

"Vãn Ý... Vãn Ý... Vãn Ý...".

Đoàn Kinh nhẹ nhàng mà phát ra giai điệu trầm thấp, mang theo sự tùy ý hoà cùng với lưu luyến, khảm vào ánh trăng vô tận, âm thanh kia quá mức êm tai khiến ta không nỡ ngắt lời.

Chẳng mấy chốc, gió càng lúc càng mạnh, hai tai ta không thể phân biệt được thứ khiến ta sợ hãi là đến từ trong phòng hay là đến từ những ngõ ngách ngoài kia.

Gió xuyên qua những ngõ nhỏ, rồi len lỏi ra khỏi con ngõ hẹp, nó tranh giành, nó hò hét, nó sung sướng mà rong chơi dưới bóng đêm.

Khi đêm đen trở lại sự yên tĩnh vốn thuộc về nó thì ta lại vô tình va vào cánh cửa sổ.

Thật lâu sau, giọng điệu khản đặc lại có chút mệt mỏi của Đoàn Kinh phát ra ở phía bên kia cửa sổ: “Ai?”.

Ta che trái tim đang nhảy lên điên cuồng của mình, khe khẽ trả lời: “Tướng công, là ta”.