Giữ Lại Gió Xuân

Chương 5



5.

Sự im lặng đan xen với màn đêm.

Bóng người trước cửa sổ vẫn đứng bất động ở đó, hắn thấp giọng nói: “Nàng trở về đi”.

Lòng ta thắt lại, ta lo lắng mở cửa sổ ra: "Tướng công, để ta xem xem, chỉ xem một chút thôi".

Trong phòng vang lên những tiếng chửi mắng trầm thấp, Đoàn Kinh gằn giọng: “Lăn đi ngủ đi”.

Ta cảm thấy càng ngày càng không ổn rồi, chắc chắn là hắn đang giấu ta điều gì đó, chẳng lẽ hắn bị bệnh rồi sao?

Ta sốt ruột đến mức nước mắt cũng trào ra, cũng không còn tâm trí nào mà để ý đến ý muốn của Đoàn Kinh nữa, liền đẩy cửa trước rồi chạy vào phòng.

Đêm cuối hè thường khá mát mẻ, nhất là sau cơn mưa mấy ngày trước, nhưng trong phòng bây giờ cực kỳ nóng bức, còn thoang thoảng một mùi hương như có như không nào đó.

Ta không thể nói rõ nó là cái gì, không phải là mùi dễ chịu nhưng cũng chẳng phải là mùi khó chịu.

Ta nhìn đến chiếc giường nhỏ êm ái cạnh cửa sổ, vạt áo của Đoàn Kinh nửa kín nửa hở, lộ ra bộ ngực rắn chắc ở bên trong.

Hắn gác một chân lên chiếc giường nhỏ mềm mại, cánh tay trái buông thõng nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, còn tay phải thì giấu dưới lớp áo choàng rộng thùng thình, đầu có hơi cúi xuống, cả người trông vừa lười biếng lại vừa uể oải.

Không biết có phải là do bị bệnh hay không mà ráng hồng đã nhuộm khắp làn da của hắn, như lớp men mờ nhạt thẩm thấu vào lớp sứ trắng thuần, tinh tế lại mông lung.

Hắn tùy ý đến gần chiếc bàn nhỏ, khi nghe thấy bước chân ta đi vào, đôi mắt lạnh lùng hơi nhướng lên, khóe mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào ta không động đậy.

Tướng công của ta đêm nay đẹp đến rung động lòng người (*) khiến trái tim ta càng trở nên hỗn loạn.

(*): 惊心动魄 [jīngxīndòngpò] kinh tâm động phách, rung động lòng người/ shaking one to the core (idiom).

“Lại đây”. Khi hắn mở miệng, giọng nói vẫn khàn khàn như thế.

Ta do dự một lúc, chỉ là một cái liếc nhìn thoáng qua đó đã khiến đầu óc ta xẹt lên một tia sáng, ta chợt hiểu ra, hét lên rồi quay người muốn chạy trốn.

Ta mới đi được mấy bước đã bị Đoàn Kinh bắt lại, hắn không thèm để ý đến sự vùng vẫy và sợ hãi của ta, chỉ nói: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”.

Suy nghĩ của ta trong nháy mắt càng thêm hỗn loạn, tựa như một cái nồi bột nhão vậy đó, khuôn mặt đỏ bừng: "Ngài... ngài không sao thì tốt rồi...".

Hắn không có chuyện gì, còn ta thì sắp có chuyện rồi đây này!

Đoàn Kinh nở nụ cười, một nụ cười đầy nham hiểm và xấu xa: “Sao cô mụ của nàng biết ta có bệnh? Nàng nhìn rõ hơn xem, ta có bị bệnh gì không đây?”.

Ta nhắm mắt lại, run rẩy co rút người lại, nghẹn ngào nói: “Không có bệnh… Tướng công khỏe lắm, là ta bị bệnh… là do ta bị bệnh thôi…”.

"Khà khà...". Đoàn Kinh cười gằn một tiếng, đột nhiên kéo rèm xuống, không gian chật hẹp đầy mơ hồ chợt lan ra, rèm giường bay phấp phới một hồi, chiếc vòng trên cổ tay ta phát ra tiếng leng keng như muốn chạm vào ánh trăng vô tận, sắc xuân nồng đượm.

Đoàn Kinh hỏi: “Con cá lần trước ta tặng cho nàng đâu rồi?”.

Ta hít nhẹ một hơi: “Nuôi… nuôi ở trong sân ạ…”.

Hắn không nhanh không chậm nói: “Ngoan, nghe lời, tướng công dạy nàng cách nuôi nhé”.

"Ta không muốn!". Trước kia ta rất thích nó, đuôi cá rất linh hoạt, nó ở trong nước ló đầu ra nhìn, đỏ au trông cực kỳ đẹp. Nhưng bây giờ ta thậm chí không thể nghe được từ 'cá' này nữa, chỉ cần chạm vào nó cũng khiến ta mặt đỏ tai hồng.

Ta không ngờ rằng nam hồ tiên này lại thâm độc đến như vậy, hắn dụ dỗ ta đến mức mơ hồ ngây ngốc để đạt được mục đích của mình.

Sau đó, Đoàn Kinh hiếm khi nhượng bộ, sau khi rửa sạch tay cho ta, chàng mở lọ dầu hoa quế ra bôi đều một cách cẩn thận, thở dài: “Sao lại không kìm chế được vậy chứ, nhìn này, đỏ thành như này rồi, thật đáng thương mà”.

Ta tức giận đến mức cắn vào cổ tay Đoàn Kinh, ý bảo chàng buông ra nhưng chàng vẫn bất động, lại còn trông rất vui vẻ nữa cơ, chuyện gì cũng đều làm theo ý ta cả.

Đêm đã khuya, một làn gió nhẹ nhàng khoan khoái tràn vào từ cửa sổ đang hé mở, hơi nóng trong phòng dần dần tản đi, ta cảm thấy lạnh nên rúc vào trong ngực Đoàn Kinh, mệt mỏi gục đầu muốn ngủ.

Chàng vỗ nhẹ vào ta, nói: “Nàng trở về ngủ đi”.

Ta dụi dụi đôi mắt lim dim của mình: “Chàng không buồn ngủ sao?”.

Đoàn Kinh nói: “Từ nay về sau ta sẽ ngủ ở thư phòng thôi”.

"Tại sao chứ ạ?".

Đoàn Kinh nheo mắt thì thầm vào tai ta: “Con sói trước khi nếm thịt cũng không nghĩ là thịt ngon, nhưng một khi đã thử được chút hương vị thịt, thì…”.

Đoàn Kinh cười lớn, ta rụt đầu lại, hoảng sợ chạy thục mạng ra khỏi phòng...

Ngày thi khoa khảo đang ngày càng đến gần.

Thật ra ta còn căng thẳng hơn cả Đoàn Kinh nữa, mỗi ngày đều ngơ ngác ngồi xổm trước bếp lò, cơm cũng khét hết mấy lần.

Đoàn lão gia nhiều lần sai người đến thăm hỏi nhưng đều bị từ chối ngoài cửa, Đoàn phu nhân ngược lại càng im ắng hơn, nghe nói bà ta đang dốc sức để bồi bổ cho nhị công tử, thậm chí còn mời một đại nho có tiếng đến giảng dạy.

Vào ngày khoa khảo hôm đó, ta tự tay thắt chiếc thắt lưng mà ta đã làm mấy đêm cho Đoàn Kinh, đôi mắt hóng chờ nhìn chàng: “Chừng nào thì chàng mới đi thế?”.

Đoàn Kinh ôm ta, lại xoa xoa tóc ta: “Nhanh thôi”.

Khoa thí kéo dài mấy ngày, ngày nào ta cũng ngồi vào bàn nghe Đoàn phu nhân khen ngợi nhị công tử thiên tư thông tuệ, vốn hiểu biết phong phú, lại còn được thái phó của tiền thái tử giảng dạy, chắc chắn sẽ đạt được thành công rất lớn.

Ta vì thế mà càng sinh ra lo lắng, có nuốt thức ăn cũng không trôi, Xuân Sinh nói ta đã gầy đi thấy rõ, ta đếm từng ngày một, mắt thấy Đoàn Kinh sắp được trở về nên trong lòng cũng dần cảm thấy có hy vọng.

Bất cứ khi nào Xuân Sinh phàn nàn về những thương tổn bởi bất công mà Đoàn Kinh phải chịu, ta đều khuyên hắn: “Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình mà, Ký Minh chàng ấy đã bằng lòng chăm chỉ học tập, cho dù sau này chức quan của chàng ấy có đến mấy phẩm thì ta đều hài lòng. Nếu ngày ngày đều muốn so sánh với người khác, chuyện người ta có sống tốt hay là sống không tốt đều sẽ là xiềng xích ở trong lòng mình, lúc đó tầm nhìn lại càng bị hạn hẹp thì cuộc sống làm sao mà trở nên tốt đẹp hơn được đây?”.

Không ngờ Đoàn Kinh chưa kịp trở về thì trong phủ đã có người tới.

Khi biết tin, ta không cẩn thận đá đổ thùng nước, không để ý đến tiếng hô bảo ta đi chậm lại của Xuân Sinh ở phía sau, chỉ biết vội vàng nhấc làn váy lên chạy vào sảnh chính.

Trong đại sảnh có hai bóng người, viền mắt ta ươn ướt, cái mũi thì chua xót, ta kêu lên: "Cha, nương...".

Họ quay đầu lại, trong những nếp nhăn sâu như khe núi kia chất đầy niềm vui.

Nương hô lên sung sướng, vội vàng bước ra đón ta rồi ôm lấy ta: “Con của ta… nương nhớ con ch.ết đi được…”.

Vừa nói bà vừa bật khóc.

Cha ta lau nước mắt, nhưng cũng chỉ dám đứng tại đó mà không bước tới.

Ta mới ở Kinh thành được non nửa tháng nhưng dường như cha nương ta đã già đi rất nhiều, ta nằm trong lòng nương mà rưng rưng nước mắt: “Sao cha nương lại đến đây ạ? Đệ đệ con đâu rồi?”.

Nghe vậy, nương càng khóc lớn hơn, vỗ lưng ta: “Nó ở quê nên cũng không thuận tiện đến đây được”.

Lòng ta đầy vui sướng, sau đó mới muộn màng chú ý tới mấy vị trưởng bối xa xôi của Đoàn phủ cũng đã ở đây, ta vội vàng chào hỏi, bảo vệ cha nương ở phía sau: “Hai vị trưởng bối của con vừa mới vào Kinh… ngày mai con sẽ tìm một chỗ ở trong thành cho hai người họ...".

Đoàn phu nhân che miệng cười khẽ: "Không cần phải như thế đâu, nếu đã là ông bà thông gia, vậy cứ ở lại Đoàn phủ là được rồi".

“Nhưng con vẫn chưa gả...”.

“Được được, nhà thông gia thật sự rất tốt bụng đấy, Vãn Ý nhà chúng ta gả đến đây quả là một điều may mắn mà!”. Cha ta cắt ngang lời từ chối của ta.

Ông vừa dứt lời, trong sân liền phát ra từng trận cười khẽ.

Ta mím môi cảm ơn Đoàn phu nhân rồi dẫn cha nương ra khỏi nhà chính.

Xuân Sinh đang đợi bên ngoài, vẻ mặt trông vô cùng lúng túng mà nhỏ giọng với ta: “Phòng của lão gia và phu nhân đã được bố trí ở thiên phòng phía đông, đối diện đường cái…”.

Thiên phòng là nơi ở của hạ nhân.

Ban đầu, lúc Đoàn Kinh chọn phòng cho ta, thấy ta đứng trước cửa thiên phòng liền ra lệnh cho Xuân Sinh kéo ta lại, sau đó xụ mặt la mắng ta một trận.

Xuân Sinh trông rất tức giận: "Chờ công tử trở về, xem chúng ta xử lý bầy c.hó coi thường người khác như thế nào!".

Cha nương ta lúc này cũng không hề hay biết, dọc đường đi cứ cảm thán sự rộng lớn và tráng lệ của Đoàn phủ, thở dài rằng ta có mệnh phú quý, đã bay lên cành cao rồi.

Ta lắc đầu với Xuân Sinh ý bảo hắn không cần nói với Đoàn Kinh.

"Ta sẽ tìm một nơi để đưa họ ra ngoài càng sớm càng tốt...".

Sau một thời gian ở kinh thành, ta cũng có buôn bán một chút ít và lời được một ít bạc, Đoàn Kinh coi đó như một cách để ta giải tỏa nỗi buồn chán, có khi chàng còn cướp đồ thêu của ta để giữ lại cho riêng mình. Thường xuyên đi lại như thế, ta cũng đã tích góp được chút ít, cho nên việc tìm được một khách điếm thoải mái trong thành là không có vấn đề gì cả.

Chưa thành thân thì mọi chuyện đều phải tuân theo trình tự thì vẫn tốt hơn.

Ta đi theo sau cha nương, cha nương vui vẻ thì ta cũng vui lây.

Xuân Sinh cũng mỉm cười: “Thật hiếm thấy có cha nương nhớ thương đến khuê nữ nhà mình, lại ngàn dặm xa xôi đến tận nơi để gặp. Cô nương thật may mắn đấy, chờ khi công tử chúng ta thành gia sẽ để cho lão gia và phu nhân thật nở mày nở mặt".

Ta mỉm cười, trong lòng như có dòng nước mùa xuân đang tan chảy, bỗng dưng ta cảm thấy tương lai của mình sẽ rất có hy vọng.

Về đến nơi ở, ta hầu hạ cha nương sắp xếp đồ đạc, nương kéo ta ngồi xuống.

Bà cẩn thận chạm vào tay ta và nói với vẻ ước ao: "Vị Đoàn công tử kia thực sự là thương con đó, tay cũng đã trắng hơn rất nhiều rồi đây này, đúng là có mệnh thiếu phu nhân rồi...".

Cha ta nhìn quanh rồi đi tới lui trong phòng.

Ta nhớ đệ đệ mình nên hỏi bà sau khi nó cưới thì thế nào, trong lòng ta cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể tận mắt nhìn thấy nó lấy tức phụ.

Nương không nói gì mà chỉ liếc nhìn chiếc vòng tay của ta thêm vài lần: "Vãn Ý à, chiếc vòng tay này của con... là thứ tốt có phải không?".

Ta đỏ mặt: “Ký Minh… dạ, đại công tử đưa cho con...”.

Ngày hôm đó, sau khi chàng lau tay cho ta, chàng đã trịnh trọng lấy từ trong chiếc hộp nhỏ ra một chiếc vòng tay và tự mình đeo nó lên cho ta.

Ta biết chiếc vòng tay này rất quý giá nên không dám tháo nó ra, thế là ngày nào ta cũng mang theo nó bên mình.

"Cả đời này của nương chưa từng đeo chiếc vòng tay như thế này bao giờ cả, con cho nương đeo nó được không?".

Ta sững sờ, lưỡng lự một lúc thì nương nắm lấy cổ tay ta, tháo chiếc vòng tay ra.

"Nương, cái này...".

Ta theo bản năng muốn giật lại nhưng lại bị tát mạnh vào mu bàn tay, làn da trắng nõn bỗng có một mảng ửng đỏ lớn.

Ta cố nhịn đau, nói: “Cái này là của đại công tử đưa cho con, con không thể tháo nó ra được đâu…”.

Đây là di vật của mẫu thân Đoàn Kinh, hơn nữa, nó cũng là sính lễ độc nhất vô nhị của Đoàn Kinh, trong mắt ta nó còn đáng giá hơn cả ngàn vàng.

Nương liếc mắt nhìn ta, nói: “Ngươi đã là thiếu phu nhân rồi, còn thiếu chút bạc này hay sao? Ngươi, cái đồ vô ơn này, lấy thứ tốt để giúp đỡ nhà mẹ đẻ thì có làm sao hả?".

Ta nắm lấy cổ tay nương, thấp giọng cầu xin: “Con có bạc, nương lấy làm bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần nương đưa lại chiếc vòng tay này cho con giữ đi…”.

Cha đi tới bên người nương: "Vãn Ý à, lúc này trong nhà đang thiếu tiền, số tiền nhỏ bé của con thì được bao nhiêu đâu?".

Trong nháy mắt đó ta vô cùng sốt ruột: “Sao lại thiếu tiền? Hai ngàn lượng bạc của Đoàn phủ đâu rồi ạ?”.

Cha nương liếc nhìn nhau, ánh mắt của họ đều là sự lảng tránh: “Ngàn… hai ngàn lượng cái gì thế? Một con nha đầu như ngươi thì đáng giá bao nhiêu tiền hả? Cho dù đệ đệ ngươi lấy tức phụ thì đều là do hai lão già chúng ta phải đập nồi bán sắt để gom đủ tiền sính lễ đấy".

Ta cảm giác như có một tảng đá lớn đang đè lên trái tim mình, niềm vui vừa rồi đã bị nỗi thất vọng cuốn trôi từng tấc một, ta cắn môi, cố chịu đựng sự tủi nhục, hỏi: “Cha nương, rốt cuộc vì sao các người lại đến kinh thành vậy?".

Nương ho nhẹ một tiếng, một lúc sau mới đột nhiên nói: “Chúng ta cũng không giấu con nữa, tức phụ muốn đổi một căn nhà lớn, nếu không sẽ ầm ĩ đòi ra ở riêng. Đây là đang ép sạch m.áu của hai chúng ta rồi, chúng ta cũng không đủ khả năng mua được. Đệ đệ như lợn của con thì mù quáng vì tức phụ của nó rồi, cứ đi theo tức phụ của nó làm mấy cái chuyện càn quấy không đâu, ta và cha con... cũng là không còn cách nào khác nên mới đến tìm con xin một chút tiền".

Lòng ta nghẹn lại hồi lâu cũng không nói gì được nữa, ngọn lửa vui sướng chợt bị một chậu nước lạnh dội cho tắt sạch sẽ.

Nương cầm tay ta nói: “Vãn Ý à, con là người có tiền đồ nhất trong nhà chúng ta rồi đó, con không giúp đệ đệ con thì sẽ không có ai giúp được nó nữa cả”.

Ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Vậy con sẽ quay lại lấy tiền”.

Cha nương rất vui mừng, hai người liên tục đồng ý với lời ta.

“Nương có thể trả lại chiếc vòng tay cho con trước được không?”.

Nương che chiếc vòng lại, rụt tay lại: “Không được, càng nhiều thì càng tốt!”.

“Nương!”. Ta tức đến phát run: “Cái này là của đại công tử mà!”.

"Nó còn có thể tính toán với nhạc mẫu như ta sao?".

Cha đột nhiên xen vào: “Con có bao nhiêu rồi?”.

Ta buồn bã cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Hai mươi lượng ạ”.

“Hai mươi lượng?”. Hai người đồng thanh lên tiếng: “Ngươi có ý gì!”.

Ta hít một hơi thật sâu: “Đây là toàn bộ tiền mà con tích góp được…”.

"Của đại công tử đâu? Của tướng công ngươi đâu? Ngươi phải lấy tiền từ nó chứ!". Cha chắp tay sau lưng, lo lắng đến mức đi qua đi lại một hồi.

Ta tức giận đứng dậy, hai mắt đỏ hoe: “Ngài ấy là ngài ấy, con là con, nhà chúng ta thiếu tiền thì có liên quan gì đến ngài ấy đâu chứ?”.

Cha ta trừng mắt nhìn ta, nói: “Nếu ngươi đã hầu hạ nó thật thoải mái thì tại sao nó lại không trả tiền cho ngươi chứ?”.

Đây là lời nói đáng xấu hổ nhất mà ta từng nghe trong đời.

Sự nồng nhiệt và điên đảo của Đoàn Kinh đêm đó; sự ấm áp và chân thành của chàng; hành động trân trọng khi chàng đeo chiếc vòng lên cổ tay ta, tất cả những điều đó rõ ràng là tình cảm đã chạm đến mức sâu đậm, mọi thứ như là nước chảy thành sông (diễn ra tự nhiên), nhưng sau một câu nói của cha, hàng phòng ngự của ta chợt bị đánh cho tan tác, giống như ta thật sự đã trở thành một kẻ dơ bẩn không thể tả nổi, một kẻ bại hoại thấp hèn, chỉ tồn tại để phục vụ cho cuộc vui sắc d.ục.

Đầu óc ta đột nhiên trống rỗng, chẳng biết phải nói gì nữa cả.

Ta cúi đầu, dùng hết sức lực từ lúc sinh ra cho tới bây giờ mà kéo cổ tay nương, cố gắng lấy lại chiếc vòng tay kia.

Bà giành giật với ta rồi hét lên: "Thứ con gái bất hiếu! Thứ đồ lỗ vốn! Sao ngươi dám chống lại lão nương ngươi!".

Giọng ta nghẹn ngào: “Nương đưa chiếc vòng cho con đi, con sẽ cho người hai mươi lạng… người đừng cướp của con… người đừng cướp của con mà…”.

Một cú trượt tay, bang!

Chiếc vòng tay rơi xuống đất cùng với âm thanh vỡ vụn vang vọng khắp căn phòng.

Khung cảnh chợt yên tĩnh, nương nhìn chằm chằm vào những mảnh nhỏ đã vỡ nát trên mặt đất rồi tức giận giáng cho ta một cái bạt tai thật mạnh.

Ta ngớ ra, tai và má đều nóng bừng lên, cùng với đó là sự run rẩy không tự chủ được, ta muốn vội lau đi những giọt nước mắt kia nhưng tay lại không có cách nào lau đúng chỗ được hết.

Xuân Sinh đang đợi ngoài cửa, hét lên một tiếng.

Ta sợ bị hắn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này nên chạy ra khỏi cửa mà không quay đầu lại.

Dọc đường đi ta đụng phải vô số hạ nhân, nhưng ta cũng chẳng còn tâm trí để nói một lời nào cả, ta xông vào tiểu viện của Đoàn Kinh, đóng cửa bếp nhỏ lại rồi gào khóc thật to.

Rõ ràng cuộc sống đã ngày một tốt đẹp hơn rồi kia mà, ta muốn đối xử hết lòng với người nhưng khi quay đầu nhìn lại là ba khuôn mặt chẳng hề lộ chút vẻ hài lòng nào.

Một mối ràng buộc huyết thống không thể nào cắt đứt, một món nợ nghiệt ngã dù có trốn đến đâu cũng không thể tránh thoát, chỉ chờ đến một ngày m.áu của ta bị hút cạn đi, thậm chí là dọn sạch sẽ xương tủy của ta thì họ mới vừa lòng.

Xuân Sinh gõ cửa vài lần nhưng ta vẫn không nhúc nhích.

Ta chờ ở trong phòng thật lâu, chờ cho nước mắt đã khô hẳn mới chậm rãi đứng dậy từ đống cỏ khô, lau sạch nước mắt và chuẩn bị nấu cơm.

Xuân Sinh đột nhiên vội vàng gõ cửa: "Cô nương! Đại công tử cùng những người khác đã trở về rồi!".

Ta đứng đó, ngơ ngác một lúc, Đoàn Kinh đã về rồi à?

Sau đó có người gõ cửa: "Trương Vãn Ý, nàng trốn ở trong đó nên không chịu lên tiếng sao, sao lại không nhóm bếp lên?".

Giọng nói của Đoàn Kinh vừa to vừa dễ chịu, có thể dễ dàng xuyên thấu khắp màn đêm.

Ta bước từng bước về phía trước, nhẹ nhàng nâng chốt cửa lên, nhưng chưa kịp mở thì cánh cửa đã kêu loảng xoảng một tiếng, là bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Ánh trăng dịu dàng trút xuống đêm đen, làn gió nhè nhẹ thổi qua, ta lập tức va vào một lồng ngực rắn chắc và vô cùng ấm áp.

Đoàn Kinh ôm chặt lấy ta, điên cuồng vò tóc ta: “Trương Vãn Ý, gia đã về rồi đây”.

___