Giữ Lại Gió Xuân

Chương 6



6.

Gió thổi có hơi lành lạnh nhưng vòng tay chàng lại ấm áp vô cùng.

Có lẽ là do ấm áp quá mức nên nước mắt ta cũng lã chã tuôn rơi.

"Nàng ngốc luôn rồi à?".

Đoàn Kinh thấy ta mãi vẫn không nói chuyện, liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta: “Tiểu cô nương nhà ai đó trí nhớ kém lắm, mới có mấy ngày không gặp mặt thì đã quên mất tướng công nhà mình trông như thế nào rồi".

Ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sự tủi thân vốn đã đè nén thật sâu ở trong lòng giờ lại dâng lên, ta vùi mặt vào trong lòng Đoàn Kinh, nghẹn ngào mà phát ra tiếng khóc thút thít.

Đoàn Kinh nói được một nửa thì đột nhiên im lặng, chàng sờ đầu ta: "Làm sao vậy? Sao nàng lại khóc thành thế này rồi?".

“Chàng đã ăn gì chưa?”. Ta hỏi.

Đoàn Kinh nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa”.

“Để ta nấu cho chàng một tô mì nhé”. May mắn là trong phòng tối tăm, Đoàn Kinh sẽ không nhìn rõ dấu vết của cái tát kia, ta vừa định quay người bắt đầu nấu thì đột nhiên chàng nắm lấy cổ tay ta, kéo ta qua.

Rất nhanh, một bàn tay đã bóp lấy cằm ta và nâng nó lên.

Ánh mắt của Đoàn Kinh vô cùng sắc bén, gần như trong nháy mắt đã khóa chặt vào vị trí vết tát kia, bỗng nhiên lạnh mặt nói: "Ai ức hiếp nàng? Là bọn khốn nhà Lý thị kia sao? M.ẹ kiếp!".

Chàng quay đầu lại muốn đi tìm một lời giải thích cho ta.

Ta vội vàng túm lấy góc áo của Đoàn Kinh, nhỏ giọng nói: “Không phải là bà ta…”.

"Vậy người đó là ai? Ở cái kinh thành này, nếu ai dám ức hiếp tức phụ của ta, chắc hắn cũng chán sống rồi!".

Xuân Sinh xấu hổ đứng ở bên ngoài, thấp giọng nói: "Công tử... là nhà mẹ đẻ của cô nương... có người đến báo".

Cơn tức giận của Đoàn Kinh đang tuôn trào thì bị kìm hãm lại, mí mắt giật giật: “Nhà mẹ đẻ nào?”.

"Là cha nương ta".

Đoàn Kinh mím chặt môi, im lặng hồi lâu, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, gay gắt nói: “Vì sao lại đánh nàng?”.

Ta không thể nói được.

Chẳng lẽ lại nói, bọn họ muốn tiền nhưng không lấy được nên mới xảy ra tranh chấp cùng ta sao?

Ta thử nói sang chuyện khác: “Ta nấu cho chàng một tô mì nhé”.

Đoàn Kinh đứng yên tại chỗ, đè nén cơn giận dữ của mình: “Xuân Sinh, ngươi nói rõ đi”.

"Bọn họ đòi tiền đó ạ. Cô nương cũng đừng ghét ta lắm miệng, trong toàn bộ thiên hạ này cha nương vừa muốn tiền vừa đánh người cũng không có mấy người".

Ta rất sợ Đoàn Kinh tức giận nên hai tay cố gắng ôm chặt lấy eo chàng, không hề nhúc nhích.

Sắc mặt Đoàn Kinh nghiêm nghị, lấy hà bao (ví) ra: “Bọn họ muốn bao nhiêu?”.

Chàng sẽ không thực sự muốn đưa tiền cho bọn họ đấy chứ.

Ta vội vàng ấn tay chàng lại: “Đây là việc riêng của ta, chàng không cần lo lắng đâu mà”.

"Trương Vãn Ý, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta đấy".

Ta khổ sở cực kỳ, lại cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt nhanh chóng rơi ra, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Chiếc vòng tay vỡ rồi… ta xin lỗi chàng…”.

Chiếc vòng tay đó có ý nghĩa không tầm thường, dù cho có bao nhiêu tiền cũng không thể nào lấy lại được nữa.

Thân thể Đoàn Kinh cứng đờ, hồi lâu mới nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Không sao cả, chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi, ta sẽ cho nàng một chiếc khác”.

Ta nghe xong lời này, trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, ta vòng tay qua cổ Đoàn Kinh, ngẩng đầu nhìn chàng.

Dưới mắt chàng có một vệt xanh đen nhợt nhạt, râu ria mọc lởm chởm ở cằm, duy chỉ có đôi mắt là sáng ngời, hướng về phía ta với ánh nhìn trìu mến và sâu lắng.

Ta dùng sức một chút, hai tay ôm lấy cổ Đoàn Kinh, kéo chàng xuống rồi nhẹ nhàng hôn chàng.

Đôi môi Đoàn Kinh hơi run lên, chàng lập tức phản ứng lại, ôm lấy eo ta, đặt ta lên bếp, đồng thời đạp mạnh một cú vào cửa tạo ra tiếng "loảng xoảng".

Chàng giữ chặt chẽ phía sau đầu ta, tước đi quyền kiểm soát và ngay sau đó là một nụ hôn nồng cháy mãnh liệt bao trùm lấy tâm trí của ta, tựa như ta đang lơ lửng trong từng đợt sóng mạnh mẽ của biển khơi.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai ta, chàng cụp mắt xuống: “Ta rất nhớ nàng...”.

Vừa nói, chàng vừa cắn vào mấy sợi tóc của ta, thủ thỉ: "Ta nhớ đến điên rồi, bé cưng quý giá như vậy sao có thể bị người khác bắt nạt cơ chứ...".

Nỗi buồn và nỗi đau trong lòng trộn lẫn với nhau, ta rưng rưng nước mắt nói: “Thiếp thân nguyện vì công tử mà làm trâu làm ngựa”.

Sắc mặt Đoàn Kinh chợt cứng đờ, tay chàng đột nhiên dùng lực khiến cho gân xanh lộ rõ ra.

"Nàng lặp lại lần nữa!".

“Khoản nợ đời này của thiếp thân cũng không bao giờ có thể trả hết được, không xứng đáng làm thê thất của công tử, nguyện vì công tử làm...".

Đoàn Kinh đột nhiên kéo tay ta ra, khóa chặt ra sau lưng, đôi mắt âm u đầy tức giận: “Nàng học được giọng điệu đó ở đâu vậy hả?”.

Ta bất chấp cơn tức giận của Đoàn Kinh, mở miệng định hôn chàng, nhưng lại bị chàng giữ chặt lại sau đó lại bị chàng đẩy ra.

Đoàn Kinh đã hoàn toàn tức giận: “Trương Vãn Ý, nàng nói rõ ràng cho ta”.

"Công tử, ngài có tương lai đầy tươi sáng ở phía trước, thiếp không thể liên lụy đến ngài được".

Ta đã hiểu rõ, ngày sau nếu cha nương ta có gây chuyện thì bọn họ chỉ có thể là cha nương của Trương Vãn Ý ta mà thôi, chứ cũng không phải nhạc phụ nhạc mẫu của Đoàn Kinh.

Họ đã sinh ra ta và nuôi dưỡng ta, cho dù có gây ồn ào đến nha môn thì ta cũng không thể thoát khỏi mối quan hệ huyết mạch này, phu nhân có gia thế như ta sẽ chỉ khiến cho Đoàn Kinh thêm xấu hổ mà thôi.

Chàng còn tiền đồ rộng mở ở phía trước, mai sau cũng có thể nằm ở vị trí của những đại thần, tự cổ chí kim, đã có khối người vì thê thất gây rối loạn mà hủy hoại đi tiền đồ của mình, ta đã nằm trong bùn lầy không thể nào bò ra được, chàng lại có tội gì mà phải túm lấy chàng để cùng đi xuống cảnh khốn khó với ta kia chứ?

Trong ánh mắt giận dữ của Đoàn Kinh, ta nói: “Công tử có thể thu thiếp làm thông phòng cũng tốt, coi thiếp như nô tỳ cũng chẳng sao cả, thậm chí có đuổi ra khỏi phủ thì Vãn Ý đều đồng ý hết. Vị trí thê thất của công tử là vô cùng quý giá, chớ lại đi chấp nhận loại người thấp kém như thiếp...".

Sắc mặt Đoàn Kinh dần dần trở nên tái nhợt: "Trương Vãn Ý, nàng đây là muốn nạp thiếp cho ta à? Nàng con mợ nó tự nhận mình làm thiếp! Đúng không!".

Từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy Đoàn Kinh nóng nảy đến như vậy, chàng không nói một lời mà chỉnh lại quần áo cho ta, sau đó cũng không quay đầu mà lao ra khỏi cửa.

Cánh cửa phát ra một tiếng loảng xoảng rất lớn, suýt chút nữa là đã bị sập.

Ta ngồi trên bếp hồi lâu, cố lấy lại bình tĩnh, cuộn người rồi che mặt lại.

Rắc rối rồi...

Thật là một mớ hỗn độn…

Rõ ràng là ta muốn khéo léo một chút, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Đoàn Kinh, cảm giác tội lỗi như cả một ngọn núi đè nặng vào lòng ta, ta chỉ muốn chàng sống tốt hơn một chút mà thôi, tựa như vầng trăng sáng cứ mãi treo cao trên bầu trời, soi sáng khắp nhân gian, rồi lại chia cho ta một tia sáng nho nhỏ là đủ rồi.

Một lúc lâu sau, ta quấn mình trong bộ quần áo lạnh lẽo, lau khô nước mắt rồi đi đến thiên phòng phía đông.

Đêm đã khuya nhưng ngoài cửa sổ vẫn còn sáng đèn.

Ta gõ cửa, nương ở bên trong hỏi: "Ai vậy?".

Ta đáp lại, cánh cửa mới từ từ hé mở.

Sắc mặt nương không được tốt, bà vẫn còn tức giận vì chuyện xảy ra ban ngày, gượng gạo nói: “Ngươi đến đây làm gì?”.

Ta lấy ra một túi bạc: "Nương, tiền đây ạ".

Sắc mặt nương dịu lại, bà đưa tay ra: “Đưa cho ta”.

“Nương chờ một chút”. Ta cầm túi tiền, thu tay lại: “Trước tiên người hãy nói thật cho con biết đi, rốt cuộc đệ đệ con đã xảy ra chuyện gì”.

“Đều đã nói hết cho ngươi rồi còn gì, là tức phụ của nó...”.

“Nương, nếu nó có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì con có thể đến cầu xin đại công tử giúp, cũng có thể xin thêm được chút ít bạc. Cho nên người đừng lừa gạt con”.

Hai ngàn lượng kia là quá đủ để giải quyết mọi chuyện, lại còn có thể dọn đến một ngôi nhà lớn, thậm chí là còn dư dả được chút ít.

Cha nương chắc chắn không phải vì chuyện này mà tới đây.

Vẻ mặt nương giãn ra, sau một hồi đấu tranh bà mới nói: "Đệ đệ ngươi... nó... trên lưng nó mang mạng người rồi".

Trong đầu ta đột nhiên có một trận ù ù, ta lắc lắc đầu, cố gắng đứng vững lại.

"Chuyện đó xảy ra khi nào?".

Nương ấp úng.

Lần đầu tiên trong đời, ta tức giận đến mức phá bỏ mọi cấp bậc lễ nghi mà nâng cao tông giọng của mình: "Là khi nào!!!".

"Chỉ... chỉ mới một tháng trước thôi...".

Ta chợt nắm chặt lấy cổ tay nương: “Các người làm sao tới kinh thành được?”.

Đi bộ như thế thì không thể nào nhanh như vậy được, trên đường đến kinh thành ta phải ăn gió nằm sương mất mấy tháng mới đến nơi, trong một tháng mà đến thì trừ khi là phải dùng ngựa, nhưng với tính tình của cha nương ta thì làm sao cam lòng bỏ tiền ra mua ngựa được đâu chứ, chắc chắn là đã có người giúp đỡ rồi.

Nương tức giận oán trách: “Vả lại, bà thông gia nói việc này cấp bách nên đã thuê mấy con ngựa chạy thật nhanh cho cha ngươi và ta, suýt chút nữa đã làm hư hết xương cốt của bà già này rồi”.

Bà còn chưa kịp nói xong thì ta đã quay người chạy ra ngoài.

Trong sân Xuân Sinh đang quét lá, thấy ta vội vàng trở về thì có chút kinh ngạc: “Sao cô nương lại từ bên ngoài về?”.

Ta không quan tâm đến bất cứ điều gì khác: “Đoàn Kinh ở đâu?”.

Xuân Sinh giật mình: “Chắc là đang ở tiền đường, nghe nói lão gia và phu nhân có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Có lẽ ngày mai sẽ có bố cáo ban tước quan, những người bạn già nhiều năm của lão gia trong triều cũng đều đến đây chúc mừng”.

Lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, một suy nghĩ nực cười đang quay cuồng trong đầu ta.

Nếu như tiểu cữu tử (cậu em vợ) của Đoàn Kinh gi.ết người, ngày mai Đoàn Kinh được phong làm quan ắt sẽ bị ảnh hưởng, nguy hiểm nhất chính là thiếp canh (*) của ta vẫn nằm trong tay Đoàn phu nhân, cho dù vẫn chưa gả thì ta và Đoàn Kinh vẫn bị trói lại cùng một chỗ.

(*): 庚帖 [gēngtiě] ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.

Ta chưa từng thấy qua minh tranh ám đấu (*) giữa các thế gia vọng tộc là như thế nào, lúc này ta thậm chí còn nghi ngờ mình điên rồi, tự cho mình là thông minh, đoán định được lòng người.

(*): 明争暗斗 [míngzhēngàndòu] tranh giành cấu xé lẫn nhau (mâu thuẫn cùng cực, tranh đấu gay gắt, không khoan nhượng).

Hóa ra, ngay từ đầu người mà bọn họ muốn diệt chính là Đoàn Kinh.

Mấy tháng trước, đại cô làm mai mối, đây chính là khởi đầu của kế hoạch, vì đệ đệ đã gây ra sai lầm lớn nên Đoàn Kinh cũng sẽ bị kéo xuống vực sâu.

Ta run rẩy nắm lấy vạt áo của Xuân Sinh, thô bạo kéo hắn vào thư phòng: "Xuân Sinh đại ca, huynh có biết viết khế ước bán thân không?".

Xuân Sinh bối rối: "Có biết chút ít, ta cũng đã thấy rất nhiều".

Ta nhét cây bút vào trong tay Xuân Sinh: “Huynh viết giúp ta đi”.

"Hả?".

Ta gần như bật khóc: “Coi như là ta cầu xin huynh mà”.

Xuân Sinh nói: “Không cần, ta sẽ cho cô một cái. Cũng giống như trong phủ chúng ta thôi, mua rất nhiều nha đầu, sau đó sẽ đi tìm quan gia đóng dấu vào đó, miễn là đến cuối tháng đi báo lại đầy đủ với quan phủ là được rồi".

Ta gật đầu, nhìn thấy Xuân Sinh lục lọi một lúc lâu mới lôi ra được một mảnh giấy đã ố vàng.

Sau đó, giữa tiếng hét đầy đau đớn của Xuân Sinh, hắn cắn ngón tay và ấn dấu vân tay của chính mình vào giấy.

Thư phòng im lặng như tờ.

"Cô... cô nương... Công tử mà biết thì ta...".

Ta cẩn thận gấp lại khế ước bán thân rồi nói: “Ngày mai ta sẽ đến quan phủ”.

Có như thế thì nếu nô tỳ trong nhà gây tội gì gia chủ cũng sẽ không bị liên lụy, cho đến nay mảnh giấy này là bằng chứng duy nhất chứng tỏ ta có thể gác lại mối quan hệ của mình với Đoàn Kinh.

Nhưng ta không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.

Lúc có người mời ta tới chính đường thì trong đó đã chật kín người ngồi, nhìn kỹ có thể thấy có rất nhiều họ hàng của Đoàn thị, còn có vài vị mặc quan phục và cha nương ta.

Ta vừa mới bước vào, Đoàn Kinh đã kéo ta qua, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, nàng cứ giữ im lặng nhé, đừng nói một lời nào cả”.

Ta biết rõ, bọn họ đã bắt đầu động thủ rồi.

Đoàn lão gia rất xấu hổ, ném vỡ tách trà vào ta nhưng lại bị Đoàn Kinh đỡ lại.

"Sao ngươi còn bảo vệ nó làm gì? Một thôn phụ có nề nếp gia đình không chính trực (gia phong bất chính)! Sớm muộn gì cũng sẽ hại ch.ết ngươi thôi!".

Dù vậy, nhưng những mảnh sứ vỡ vẫn bắn ra và rơi trúng vào mu bàn tay ta, gây ra một cơn đau nhói.

Ta cúi đầu liền nhìn thấy m.áu đang chảy ra, liền lặng lẽ rút ống tay áo về, đè nó lại không để cho Đoàn Kinh phát hiện.

Xung quanh vang lên tiếng thảo luận dày đặc: "Đúng vậy... lưng mang mạng người... Ký Minh đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi...".

Cha nương ta đã sớm tái mặt vì sợ hãi, co rúc vào một góc, không dám ho he một lời nào.

Đoàn phu nhân lo lắng nói: “Ta vốn tưởng rằng có thể tìm được người biết rõ gốc gác, nhưng không ngờ lại gặp phải tai vạ lớn như vậy, Ký Minh, sao con lại hồ đồ như vậy, không rõ nguyên do mà lại cho bọn họ vay tiền để dẹp yên sự việc vậy chứ?".

Ta nói: “Đại công tử chưa từng đưa tiền gì cả”.

Đoàn Kinh rất bình tĩnh đưa mắt ra hiệu với ta, ý bảo ta lùi lại và đừng nói gì cả.

Đoàn phu nhân như là nghe được một câu nói khôi hài: "Chưa từng đưa sao? Chẳng lẽ mấy trăm lượng bạc mà hạ nhân lục soát ra được đều là trộm sao?".

Cha nương nghe vậy liền dập đầu quỳ lạy, cãi rằng: "Các vị quan lớn minh xét ạ! Cái này quả thực là do đại công tử đưa cho!".

Ta nóng nảy: “Các người nói bậy! Đại công tử vừa mới trở về phủ, làm sao có thời gian đưa bạc cho các người!”.

Nương ta trợn to mắt: “Nha đầu này, ngươi mới vừa tự tay đưa cho ta, sao ngươi lại quên rồi?”.

Cô cô bên cạnh Đoàn phu nhân tiếp lời: “Đúng vậy, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy Trương cô nương đi ra từ thiên phòng phía đông đó ạ”.

Giờ khắc này, lòng ta lạnh lẽo như tro tàn.

Ta vốn nghĩ rằng bản chất con người dù có kém đến mức nào thì cũng sẽ không đến nổi buộc con gái ruột của mình vào đường ch.ết.

Bọn họ cắn chặt không buông, muốn vu khống số bạc đó là do Đoàn Kinh cho, nếu vụ án gi.ết người của đệ đệ được làm sáng tỏ thì Đoàn Kinh sẽ bị gắn cho cái tội lách luật vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, chàng sẽ không bao giờ có thể đứng thẳng dưới ánh mặt trời được nữa.

“Ta…”. Vừa mới mở miệng, Đoàn Kinh không chút nể tình mà bịt miệng ta lại, bình tĩnh mà nở nụ cười: “Đúng vậy, tiền là do ta đưa đấy, nhạc phụ nhạc mẫu đến nhà, ta hiếu kính với bậc trưởng bối thì là chuyện sai sao?".

Đoàn phu nhân nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa: "Một khi đã như vậy thì tại sao Dương Châu lại thả người vậy chứ?".

Mấy vị quan lớn mặc triều phục vẫn đang lắng nghe với vẻ mặt thờ ơ, nhưng khi nghe được lời này họ cũng trở nên nghiêm túc: "Chuyện này có thật không?".

Đoàn lão gia ho nhẹ một tiếng: "Đừng sốt ruột... toàn là chuyện bắt gió bắt bóng (*)... còn chưa có kết luận mà...".

(*): 捕风捉影 [bǔfēngzhuōyǐng] Bộ phong tróc ảnh; vu vơ; không căn cứ (lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai).

Ông có vẻ rất e sợ mấy vị quan lão gia này.

"Lão gia, ngày hôm kia em họ ta vừa khéo từ Dương Châu vào kinh, đúng như lời nàng ấy nói, nơi đó náo loạn, xôn xao, còn có thể là giả được sao?". Đoàn phu nhân tươi cười xán lạn, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.

Đoàn Kinh cười lạnh nói: “Em họ của mẫu thân à, dựa vào công văn nào của quan gia để tin tưởng được đây?”.

Nói xong, chàng cung kính chắp tay thi lễ với mấy vị quan lão gia: “Các vị đại nhân, quốc có quốc pháp, chuyện ở Dương Châu Đoàn mỗ đã sớm nghe qua, mấy ngày trước từng nhờ vả người thông báo đến tri phủ Dương Châu, chuyện chính sự đó ắt phải được xử lý một cách chính trực. Lúc này, công văn lẽ ra đã được gửi đến kinh thành, thỉnh các vị phái người xem qua".

Nụ cười của Đoàn phu nhân cứng đờ: “Không thể nào…”.

Đoàn Kinh cung kính, lễ phép cười nói: “Mẫu thân, tin đồn ở phố phường ồn ào đến nổi mọi người đều biết, làm mất hết mặt mũi của phụ thân rồi”.

Đoàn lão gia mất bình tĩnh, nghiêm khắc liếc nhìn Đoàn phu nhân rồi quay người gượng cười: “Làm cho các vị đại nhân chê cười rồi, Ký Minh từ nhỏ đã lương thiện, nên sẽ không nói dối, các ngài nhìn xem… ngày mai được phong quan...”.

Các vị quan lớn liếc nhìn Đoàn Kinh và ta: “Mùa xuân năm ngoái, tiểu cữu tử của Lễ bộ thị lang phóng ngựa hành hung người trên phố, làm Thánh thượng nổi giận, buộc phải cách chức hắn để điều tra… cũng mới qua có bao lâu đâu, cho dù là thánh thượng không nhắc đến, ai dám ngang ngược làm bừa? Đại nhân, ta và ngài đã làm quan trong nhiều năm rồi, tối nay ta muốn cùng ngài thông suốt ngọn ngành, chuyện này đã truyền đến tai Thánh thượng, ngài ấy niệm tình ngài là cựu thần của hai triều đại, lại có nhiều công trạng nổi bật nên mới lệnh cho chúng ta điều tra cho rõ một lần”.

Ý của ngài ấy là: “Chỉ khi nề nếp gia đình ngay thẳng thì con đường làm quan mới trôi chảy được…”.

Ta hiểu tất cả.

Nếu tiếp tục ở lại với Đoàn Kinh, sẽ chỉ càng thêm làm hại cho chàng mà thôi.

Ta lấy từ trong ngực ra khế ước bán thân của mình, còn chưa kịp mở miệng thì lại nghe Đoàn Kinh nói như ch.ém đinh chặt sắt (*): "Không thể, việc cưới xin này, ta không hủy".

(*): 斩钉截铁 [zhǎndīngjiétiě] Hán Việt: trảm đinh tiệt thiết, như đinh đóng cột; như dao ch.ém đất.

“Đoàn Kinh!”. Đoàn lão gia tức giận đập tay xuống bàn: “Cho dù chúng ta hủy hôn chỉ trong một đêm thì cũng chưa chắc chúng ta có thể làm rõ được mối liên can này! Ngươi phải vì cái nhà này, chẳng lẽ ngươi muốn về sau ngươi đi đâu cũng bị người đâm sau lưng! Hủy bỏ cho ta! Nhất định phải hủy bỏ!”.

Cha nương ta sợ đến mức chạy tới ôm ta: “Con à, làm sao vậy hả? Tại sao lại hủy hôn khi mọi chuyện vẫn ổn kia chứ?”.

Ta ôm chặt lấy khế ước bán thân, trong lòng tràn ngập chua xót, bình tĩnh hỏi: “Sao lại là tốt rồi ạ? Nếu tốt như thế thì nhà chúng ta thiếu nợ mạng người ở đâu vậy chứ?”.

Nương quỳ xuống đất, làm ra bộ dạng la khóc om sòm: "Không được! Còn sự trong sạch của con gái chúng ta thì sao? Ta không có khả năng trả lại sính lễ!".

"Nó có trong sạch gì đáng để nói chứ? Làm sao nó có thể sinh ra một đứa con gái ngoan nếu nó đã không tốt chứ?". Đoàn lão gia tức giận đến mức nét mặt già nua cũng đều đỏ bừng lên, không ngừng thở dốc.

Đoàn Kinh nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại với dáng vẻ một kẻ làm quan cả họ được nhờ, nghiêm mặt nói: “Kể từ hôm nay, Trương Vãn Ý là thê tử của Đoàn Kinh ta, không có quan hệ dây mơ rễ má gì với hai người này nữa hết!”. Sau đó nói với Đoàn lão gia: “Thân thể nàng hiện giờ vẫn trong sạch, dịu dàng, tốt bụng lại còn đối xử thật lòng thật dạ với ta, nếu không cưới nàng, lẽ nào muốn ta cưới một nữ nhân có mặt Phật tâm xà, một kẻ thích làm mưa làm gió sao?”.

Sắc mặt Đoàn phu nhân tái nhợt khi bị Đoàn Kinh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe (*), bà chỉ vào Đoàn Kinh nói: “Ngươi!”.

(*): 指桑骂槐 [zhǐsāngmàhuái] chỉ tang mạ hòe, chỉ gà mắng chó; chửi chó mắng mèo; nói cạnh nói khoé; nói bóng nói gió.

"Vô liêm sỉ! Ngươi muốn chọc ta tức ch.ết à!". Chân Đoàn lão gia mềm nhũn, toàn thân ông run rẩy dựa vào ghế.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn, một bên là cha nương đang lăn qua lộn lại khóc la om sòm trên mặt đất, một bên là Đoàn lão gia và Đoàn phu nhân đang hầm hầm giận dữ quở mắng, còn một bên nữa là họ hàng trong tộc đang thì thầm to nhỏ.

Ta cúi đầu, im lặng mở ra khế ước bán thân: “Đừng ầm ĩ nữa”.

m thanh quá nhỏ đến nỗi bọn họ thậm chí không nghe thấy.

Ta hít một hơi thật sâu, cố lấy hết can đảm để hét lên một tiếng: "Đừng ồn ào nữa!".

Trên sân liền lập tức im lặng, mọi người đều nhìn về phía ta.

Tay ta hơi run, giơ cao khế ước bán thân lên, trong ánh mắt của Đoàn Kinh ta nói từng câu chữ rõ ràng và dõng dạc: “Ta là bán cho Đoàn phủ, không phải đến để xuất giá”.

Một sự im lặng đầy ch.ết chóc.

Đôi môi Đoàn Kinh run run, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Vãn Ý, nàng câm miệng cho ta!".

Ta run rẩy hất tay chàng ra, lùi lại một bước, đi tới giữa đại sảnh quỳ xuống: “Vãn Ý là do Đoàn phủ mua tới, trong nhà túng quẫn, đại công tử lại tốt bụng cho nên mới bố thí cho nô tỳ một ít bạc để nuôi sống cha nương. Đệ đệ tội ác tày trời, tự có quốc pháp trừng trị. Không liên quan gì đến gia chủ, khẩn cầu các vị đại nhân hãy nói rõ với Thánh thượng, chớ vì một kẻ hạ nhân mà trút giận sang người công tử".

Đoàn phu nhân đứng dậy nói: “Thiếp canh của ngươi vẫn còn đang ở trong phòng ta!”.

Đoàn Kinh vội chạy tới, kéo ta rời đi: “Cái con mợ nó chứ hạ nhân, Trương Vãn Ý, đêm nay ta sẽ liền viên phòng (*) với nàng! Mùa xuân năm sau chúng ta sẽ có con! Ra ở riêng thôi! Nơi này bẩn thỉu, chướng khí mù mịt, lão tử đây không cần!".

(*): 圆房 [yuánfáng] viên phòng (chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng).

Ta ra sức giãy giụa, cuối cùng cũng thoát ra được, ngã xuống đất, dập đầu quỳ lạy với các vị đại nhân: “Nô tỳ to gan lớn mật, vì muốn bò lên giường công tử, nên phu nhân mới đành phải thu thiếp canh của nô tỳ, nhận làm thông phòng. Tất cả đều là do nô tỳ gây nên... cầu xin đại nhân minh xét...".

Đoàn phu nhân tức giận đến phát run, Đoàn lão gia kích động mà tát vào mặt Đoàn phu nhân một cái rồi đứng dậy: “Chính là như thế! Chính là như thế đấy! Cô ta chỉ là một hầu gái cục mịch mà thôi, tại sao gia phong lại không ngay thẳng cơ chứ? Người đâu, đem hết bọn chúng ra ngoài đi!".

Mấy vị quan lớn cũng đã ngầm hiểu rõ: "Nếu đã là... hạ nhân, thì hoàn toàn không có gì để tranh luận nữa, chỉ cần tra rõ tên thủ ác ở Dương Châu kia rồi chiếu theo pháp luật mà xét xử cho thích đáng thì chúng ta có thể quay về báo cáo lại được rồi".

Ta nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại một cách yếu ớt.

Hai ngàn lượng kia, cũng đủ để ta làm ngựa cho Đoàn phủ cả đời rồi.

Nương lao tới bóp cổ ta: “Cái thứ đồ lỗ vốn nhà ngươi! Đồ vô ơn! Biết vậy lúc sinh ra ngươi ta đã bóp ch.ết ngươi rồi!”.

Ta tê liệt mà quỳ xuống đất, mặc cho bà bóp nhéo ta.

Bóp ch.ết ta, có lẽ, mới là điều tốt nhất.

Tất cả bọn họ, ai cũng đừng nghĩ đến việc làm hại đến Đoàn Kinh!

Cha giơ tay lên cao, đang sắp hạ xuống thì bất ngờ bị người đá văng trở ngược ra phía sau, ngã vào góc tường.

Sau đó ta được ai đó ôm vào lòng, ánh sáng đột nhiên mờ đi.

Giọng nói của Đoàn Kinh run run: “Vãn Ý, ta đưa nàng đi”.

Tiếng ồn ào náo động dần cách xa, gió đêm nhè nhẹ thổi tung tóc ta, ta vẫn nằm trong lòng Đoàn Kinh mà chẳng nói một lời.

Chàng bước đi rất vội, như là sợ bị thứ gì đó đuổi kịp, vừa bước ra khỏi phủ đã cao giọng quát to: "Xuân Sinh! Xe ngựa!".

Ta nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếp theo là bị đẩy lên một chiếc xe ngựa, Đoàn Kinh vén áo choàng rồi bước lên phía sau ta, sau đó ầm một tiếng, chàng đẩy mạnh ta ngã xuống chiếc ghế mềm mại.

Nắm đấm sượt qua tai ta và đập mạnh vào thành xe ngựa.

Ta run rẩy, Đoàn Kinh nghiêm nghị nói: “Bây giờ biết sợ rồi à! Hạ nhân à, tốt lắm Trương Vãn Ý! Nàng có biết ta làm sao để trừng phạt hạ nhân này không? Trói rồi nhốt nàng lại, dù cho ta có gi.ết nàng thì kẻ khác cũng không thể xen vào được!".

Mắt ta đỏ hoe, cũng tranh cãi với chàng: “Ta có thể làm sao bây giờ! Chẳng lẽ là trơ mắt đứng nhìn Đoàn phu nhân hủy hoại chàng! Đệ đệ của ta là cõng mạng người trên lưng đó! Chàng hủy hôn với ta thì sao đây! Sau này, bọn họ còn có thể nói là chàng quen người không rõ ràng! Thị phi không rõ ràng!".

"Ta, Đoàn Ký Minh, không phải là thứ đồ vô dụng! Cho dù Thiên Vương lão tử có ở đây thì hắn cũng không thể xen vào việc ta lấy ai!". Đoàn Kinh nghiến răng nghiến lợi: "Đời này, không phải nàng thì không thể được! Nàng không xuất giá thì ta liền đi xuất gia!".

"Chàng!". Ta chưa từng thấy qua người nào lại lưu manh không có tí phẩm hạnh như vậy: "Chàng thật không phân rõ phải trái gì cả!".

Đoàn Kinh hầm hầm giận dữ: "Phân rõ phải trái à? Nếu tiếp tục phân rõ phải trái thì con mợ nó tức phụ của lão tử đã bỏ chạy mất đất rồi!".

Nói xong, chàng túm lấy gáy ta rồi đẩy về phía chàng, cắn mạnh vào môi ta rồi lại cọ xát thật mạnh như một con ch.ó đã lên cơn điên dại.

Chẳng mấy chốc, mùi m.áu tươi đã tỏa ra.

Theo sự chuyển động của xe ngựa, môi răng chúng ta va chạm đầy thân mật, ta kêu lên từng tiếng đau đớn nhưng Đoàn Kinh lại không có ý định buông ta ra, thở hổn hển: “Đau không? Đau thì tốt! Nếu không đau dài thì nàng sẽ không nhớ lâu được!".